Thân ảnh Lâm Phong chậm rãi đi về phía phòng ở của hắn trong học viện Thiên Nhất.
Lúc này tóc hắn có chút mất trật tự, trên người có vài điểm bị cháy đen thậm chí có vài mùi rất khó ngửi nữa, hắn cho người ta cảm giác có chút chật vật.
Nhưng cặp mắt của Lâm Phong vẫn thâm thuý và trong sáng như cũ, nó còn mang theo vài phần khó lường nữa.
- Lâm Phong.
Vào lúc này một đạo thanh âm hưng phấn truyền tới, Lâm Phong ngẩng đầu lên liền thấy một nam tử hướng phía hắn đi tới, trên mặt mang theo sự vui vẻ.
- Có chuyện gì vậy?
Lâm Phong nhìn đối phương hỏi, trong trí nhớ hắn hình như không có người này thì phải, cho nên hiển nhiên hắn không biết đối phương là ai.
- Không có gì, chỉ là ta muốn cùng ngươi lãnh giáo một chút mà thôi, tu vi của ngươi làm như thế nào mà ngươi tu luyện ra được thế, niên kỷ ngươi trẻ như vậy mà tu vi đã khủng bố như thế rồi.
Nam tử kia vừa cười vừa nói ra câu trả lời, nghe được câu trả lời này thì lông mày Lâm Phong hơi hơi nhăn lại nhưng lập tức trên mặt của hắn lại lộ ra vẻ mỉm cười.
- Nhắm mắt lại.
Lâm Phong vừa cười vừa nói.
- Hả?
Đôi mắt người nọ tròn xoe vì không rõ Lâm Phong có ý gì.
- Nhắm mắt lại ta sẽ nói cho ngươi biết ta tu luyện như thế nào.
Lâm Phong vẫn ôn hòa cười nói như trước.
Đối phương như có điều suy nghĩ nhưng lại lập tức gật đầu cười nói:
- Được!
Dứt lời thì đôi mắt của hắn cũng chậm rãi nhắm lại.
Nhưng ngay khi đôi mắt hắn nhắm lại thì một đạo âm thanh chói tai đột nhiên vang lên, thân thể nam tử đang nhắm mắt kia đột nhiên bạo lui, trên người hắn không ngừng có chân nguyên lưu chuyển, nhìn vô cùng chói mắt.
Một màn này khiến đám người chung quanh đang nhìn về phía bên này run sợ, lại là một tên cường giả Huyền Vũ cảnh từ lúc nào mà cường giả Huyền Vũ cảnh lại xuất hiện nhiều như thế chứ, tùy ý là có thể thấy được một tên.
- Giết!
Một tiếng quát trầm thấp truyền tới toả ra sát ý vô cùng lăng lệ và ác liệt, chủy thủ khát máu trực tiếp phá vỡ lớp chân nguyên bảo hộ đâm vào trái tim, khiến nội phủ nam tử bị chấn vỡ.
Nam tử kia mở mắt ra kinh ngạc nhìn Lâm Phong, trong mắt hắn lộ ra vẻ không dám tin tưởng.
- Ngươi... Ngươi làm thế nào biết được?
Một đạo thanh âm khàn khàn từ trong miệng hắn phun ra kèm theo đó là máu tươi đỏ thẫm.
- Ngươi hướng ta lãnh giáo, nhưng từ đầu đến cuối đều bảo trì một cái vẻ mặt giả cười, chẳng lẽ cái này không kỳ quái hay sao?
Tay Lâm Phong vẫn nắm chặt chủy thủ như trước lạnh lùng nói ra, nếu như đối phương thật sự sùng bái hắn, muốn được Lâm Phong chỉ giáo thì đôi mắt sẽ không có khả năng không có chút chấn động nào, ít nhất khi nhìn thấy Lâm Phong thì cũng phải có vài phần kích động chứ.
Nhưng mà ánh mắt của đối phương chỉ có sự nhu hoà và giả cười mà thôi.
- Chỉ bằng điểm ấy mà ngươi liền giết ta?
Nam tử vẫn không tin nhìn Lâm Phong hỏi.
- Đương nhiên không chỉ có từng đó, ngươi cười vốn là rất giả dối nhưng mà ngươi nói chuyện cùng ta còn tệ hơn. Lúc ngươi nói chuyện có phóng thích ra sát ý, tuy ngươi che giấu rất khá nhưng có lẽ là do không cẩn thận để lộ ra, cái lý do này đủ để giết ngươi rồi chứ.
Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, tiếng nói của hắn vừa kết thúc thì sau lưng của hắn lập tức có một cỗ áp lực mãnh liệt nháy mắt mang thân thể của hắn bao phủ lại.
Dao găm trong tay Lâm Phong xoay một vòng, một cỗ hỏa diễm trong nháy mắt phun ra thiêu đối hoàn toàn lục phủ ngũ tạng đối phương, đồng thời thân thể của hắn bỗng nhiên quay người lại.
Một luồng chân nguyên hóa thành độc long hướng về phía hắn cuồng mãnh đâm tới, lại là một cường giả Huyền Vũ cảnh.
Điều này làm cho nội tâm Lâm Phong thầm cảm khái, tu vi ở dạng gì thì liền tiếp xúc với người ở dạng đó, thời điểm hắn còn ở cảnh giới Linh Vũ cấp thấp thì Huyền Vũ cảnh cao cao tại thượng, hắn rất ít có cơ hội tiếp xúc nhưng khi thực lực của hắn vừa tới Huyền Vũ cảnh thì hắn lại phát hiện bên người của hắn không ngừng có cường giả Huyền Vũ cảnh xuất hiện.
- Thích khách mà ngay cả sát ý cũng không cách nào khống chế thì ngươi nhất định là tên thích khách bỏ đi rồi.
Thân thể Lâm Phong phiêu nhiên lui lại nhưng trong miệng hắn lại phun ra một đạo thanh âm lạnh lùng, bởi vì đối phương để lộ ra sát ý nên bọn chúng mới bị bạo lộ bằng không thì hắn sẽ không thể nào trực tiếp hạ sát đối phương như vừa rồi.
Hắn không động thủ thì nhất định đối phương sẽ động thủ trước, khi đó Lâm Phong sẽ bị hai tên cường giả Huyền Vũ cảnh trước sau giáp công, như vậy đủ để cấu thành uy hiếp đối với hắn.
Hôm nay chính diện đối mặt với một cường giả Huyền Vũ cảnh tầng một Lâm Phong căn bản không quan tâm.
Thích khách kia thấy một kích không có kết quả thì lập tức quay người trực tiếp bỏ chạy.
Những người tu luyện thuật ám sát mà chiến đấu chính diện thì sẽ yếu hơn địch nhân rất nhiều nên họ thường một kích không trúng thì lập tức chạy trốn, đây là quy tắc của thích khách, hắn ở chỗ này không giết được Lâm Phong nói không chừng còn đưa tới cường giả của học viện Thiên Nhất nên hắn phải đi.
- Muốn đi sao?
Lâm Phong lạnh lùng cười cười, bước chân hắn bước ra đuổi theo tên kia vô cùng mạnh mẽ, trong tay hắn có chân nguyên kiếm ngưng hình toả ra kiếm khí trùng thiên.
- Đứng lại.
Một tiếng gầm kinh thiên vang lên, kiếm trong tay Lâm Phong giương lên cao chém xuống, chuôi kiếm bằng chân nguyên toả ra quang mang lạnh lẽo chém về phía đối phương.
Người nọ cảm nhận được kiếm ý sắc bén lao về hướng mình thì sắc mặt hắn cứng đờ ra, hắn xoay người lại vận lên chân nguyên cường đại công kích về phía nhát kiếm đó.
Nhưng mà công kích trong lúc vội vã của hắn nháy mắt liền sụp đổ tiêu tán ở trong không khí, bản thân hắn mượn nhờ lực phản chấn khiến thân thể bay đi xa hơn.
- Giết!
Một đạo thanh âm bá đạo cuồn cuộn vang lên, Lâm Phong dùng kiếm chém xuống toả ra ánh sáng như thái dương khiến ánh mắt mọi người đều bị đau đớn.
Nhìn thấy một kiếm kia của Lâm Phong, đám người như cảm thấy đó là ánh sáng của thái dương vậy, cảm thấy một kiếm này không thể ngăn cản.
Sắc mặt thích khách kia kịch biến hắn muốn vận khởi chân nguyên lên ngăn cản nhưng một kiếm sáng chói thế như chẻ tre kia đã phá huỷ hết thảy, Lâm Phong nổi giận không gì có thể ngăn cản.
-Xùy~~, Xùy~~...
Thanh âm kiếm quang cắt đứt thân thể truyền ra, nương theo ánh sáng chói mắt của thái dương hạ xuống thì máu tươi trên không trung cũng phiêu tán rơi rụng, trong không gian có một cỗ thi thể bị ngọn lửa bao bọc, hoả diễm mãnh liệt không ngừng thiêu đốt. Chỉ một lát sau, thi thể đó liền vô tung vô ảnh hóa thành tro tàn.
Một kiếm của Lâm Phong không chỉ ẩn chứa ánh sáng thái dương mà nó còn mang theo hoả diễm đáng sợ của mặt trời, hoả diễm có thể đốt cháy tất cả.
- Một kiếm này thật là đáng sợ.
Đám người chung quanh thấy cảnh này thì cả đám đều có một hồi hít thở không thông, đây là Lâm Phong sao? Hắn thật sự cường đại tới mức cường giả Huyền Vũ cảnh cũng không chịu nổi một kích hay sao, bọn họnằm mơ cũng không dám tưởng tượng ra cảnh này.
Đối với bọn họ mà nói cường giả Huyền Vũ cảnh là những nhân vật cao cao tại thượng, là tồn tại mà bọn họ luôn hướng tới và theo đuổi nhưng Lâm Phong lại phá vỡ hết thảy suy nghĩ của bọn hắn, một kiếm liền chém chết một cường giả Huyền Vũ cảnh.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai tên thích khách Huyền Vũ cảnh muốn ám sát Lâm Phong đều đã chết.
Bọn hắn ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có đều bị chém chết tại chỗ, đây là giá phải trả khi ám sát Lâm Phong, một cái giá quá lớn.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn thi thể bị thiêu hủy kia đầy lạnh lùng và mang theo sát ý băng hàn.
Lần trước hắn bị hai tên Huyền Vũ cảnh cường giả vây giết nên thân thể bị tổn thương không nhẹ, trải qua không ít thời gian hắn mới phục hồi như cũ, vừa mới hồi phục không lâu lại có hai tên cường giả Huyền Vũ cảnh tới giết hắn, chuyện này khiến hắn phải suy nghĩ kĩ càng.
Ngoại trừ mấy tên thiếu gia có thân phận hiển hách thì hắn còn thật nghĩ không ra ai có thể dễ dàng phái cường giả Huyền Vũ cảnh ra giết người cả.
- Vũ Thiên Hành!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, trên mặt hiển hiện một tầng hàn ý, có thể xác định người ám sát hắn là thuộc hạ của Vũ Thiên Hành được rồi.
Lâm Phong xoay người nhấc chân đi về chỗ ở của hắn.
Y Tuyết ở trong viện thấy bộ dạng của Lâm Phong thì hơi sửng sốt một chút, lúc này Lâm Phong lộ ra vài phần chật vật và có một chút bẩn thỉu thì phải.
- Thiếu gia, ta đi giúp người chuẩn bị nước ấm.
Y Tuyết nói một tiếng sau đó hướng về phía nhà tắm chạy tới, nàng cực kì thông minh nên hiện tại nàng biết mình cần làm cái gì.
- Không dùng nước nóng đâu lấy nước lạnh cho ta là được.
Lâm Phong dặn dò Y Tuyết, hiện tại nhu cầu cấp bách nhất của hắn là muốn tắm.
- Được ạ.
Y Tuyết lên tiếng trả lời và không có quay đầu lại mà trực tiếp chạy vào nhà tắm.
- Chuyện gì xảy ra?
Mộng Tình đẩy cửa phòng đi ra thấy bộ dạng của Lâm Phong thì không khỏi hỏi một tiếng.
- Không có việc gì đâu, do ta tu luyện làm ra đó.
Lâm Phong giang tay ra không thèm để ý đến bộ dạng lúc này hướng về phía Mộng Tình đi đến.
- Nha.
Mộng Tình kêu lên một tiếng sau đó lập tức đóng cửa phòng lại khiến bước chân Lâm Phong ngừng ngay tại chỗ, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ.
Hắn vẫn luôn có chút buồn bực vì rõ ràng Mộng Tình ưa thích hắn, thậm chí lần trước cũng đã hôn rồi nhưng vì sao cô ấy vẫn lạnh như băng, tòa băng sơn này thật là khó hòa tan mà.
- Hừ.
Bên người Lâm Phong có một tiếng hừ lạnh truyền ra, hắn quay người lại thì thấy Lam Kiều đang dựa vào ghế mắt lộ ra một tia đắc ý, giống như là thấy hắn như vậy thì có chút hả hê.
Lâm Phong nhìn Lam Kiều thì ánh mắt của nàng cũng không tránh né, ánh mắt của cô va chạm với Lâm Phong, không nhường chút nào.
Thế nhưng lập tức Lâm Phong lắc đầu, một câu cũng không có nói trực tiếp đi đến nhà tắm.
Một màn này khiến ánh mắt Lam Kiều khựng lại ở chỗ đó, nàng cắn răng hung hăng dậm chân một cái.
Nàng trước kia là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, từ khi cùng Lâm Phong ở một chỗ thì lúc nào cũng bị hắn ức hiếp, cái này vừa đáng xấu hổ vừa khốn khiếp mà!