Nguyệt gia Hoàng thành, ở trong mắt những người sống trong Hoàng thành thì đây đúng là gia tộc thần bí nhất, họ làm việc rất là khiêm tốn nên những lứa đệ tử hay công tử của các gia tộc và tông môn rất ít nghe nói về sự huy hoàng của Nguyệt gia, chỉ có một vài lần tình cờ bọn hắn nghe được trưởng bối nhắc nhở chớ có đắc tội người của Nguyệt gia thì chúng mới biết về sự bá đạo của gia tộc này.
Tại phía đông của Hoàng thành có một cánh rừng rậm rạp, dãy núi rừng này có tên là Dục Tú, quanh năm xanh cây cỏ tươi tốt, ở trong dãy núi này có một toà cung điện toạ lạc và chỗ đó chính là nơi cư trú của Nguyệt gia.
Lúc này trong một mảnh rừng trúc của Nguyệt gia có hai người đang đánh cờ, một người mày kiếm mắt sáng phong thái thần tuấn, người còn lại là một ông lão có mái tóc trắng tang thương nhưng ánh mắt lại rất có thần.
- Phụ thân, hình như gần đây Mộng Hà có chút không yên tĩnh thì phải.
Đột nhiên trung niên thần tuấn đặt xuống một quân cờ rồi mở miệng nói ra.
Lão giả tóc trắng không nói gì, ông ta nhìn bàn cờ một lát sau đó mới do dự đặt một con cờ xuống và nói:
- Mặc dù sự việc bên ngoài ván cờ nhưng nó vẫn có thể ảnh hưởng tới cả ván cờ.
Trung niên thần tuấn trầm ngâm một lát, quân cờ trong tay chậm chạp không chịu đặt xuống đáp:
- Chúng ta nên mặc kệ bên ngoài hay là bên trong, đập chết nó là xong!
Trung niên dứt lời thì quân cờ cũng đặt xuống.
- Cứ để nàng tùy hứng đi, chỉ cần nàng không quá mức thì con có thể gặp nó một lần xem sao?
Lão giả ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lão lộ ra vài phần thê lương hỏi.
Thanh niên kia nhẹ gật đầu nói:
- Thiên phú của nó không kém hơn so với Lâm Hải bao nhiêu, nếu như hảo hảo bồi dưỡng thì nó sẽ là một thiên tài vô cùng khủng bố.
- Thật sự là nghiệt duyên mà.
Lão giả thở dài một cái, trong đôi mắt hiển hiện một đạo thân ảnh, một vị thiếu niên tuổi trẻ ngông cuồng nhưng không tự cao tự đại.
- Thế đứa bé Thiên Thần kia như thế nào rồi? Lão giả lại hỏi một tiếng.
Lúc này nam tử thần tuấn kia khẽ lắc đầu nói ra hai chữ:
- Không được.
- Cứ để tùy ý hắn vậy, không cần phải đi câu thúc hắn quá nhiều. Lão giả cũng đồng dạng lắc đầu nói ra.
- Phụ thân, chuyện bên kia nên xử lý như thế nào?
Thần tuấn nam tử hỏi một tiếng.
Lão giả trầm ngâm một lát rồi lập tức đứng dậy, ánh mắt lão ngắm nhìn phương xa nói:
- Kỳ hạn mười năm lại sắp tới rồi, hãy khiến Thiên Mệnh trở về đi, thời điểm thiên mệnh quát tháo Hoàng thành thì hãy cầu hôn!
Lão giả vừa dứt lời liền nhấc chân rời đi, còn nam tử thần tuấn nghe thấy lão giả nói như vậy thì trong đôi mắt hắn hiện lên một đạo phong mang, hắn yên lặng gật đầu, hôm nay Hoàng thành đã biến thành phong vân tế hội rồi, có lẽ đây cũng là lúc Thiên Mệnh trở về rồi.
...
Lâm Phong vẫn trầm tư đứng trong rừng hoa đào, hắn vẫn không cách nào nghĩ ra rốt cục mình có thể cùng ai nhấc lên quan hệ đây.
- Lão sư, người lại giúp con một lần nữa rồi.
Lâm Phong nói với Yên Vũ Bình Sinh, hắn tựa hồ như đã thiếu nợ Yên Vũ Bình Sinh tới mấy lần thì phải.
- Ta không có giúp ngươi, đây chỉ là việc ta đã đáp ứng người khác không để cho ngươi có bất kỳ sự tình gì tại Thiên Nhất học viện mà thôi.
Yên Vũ Bình Sinh khẽ lắc đầu nói ra, chuyện này khiến ánh mắt Lâm Phong lắng đọng xuống.
- Người đó là ai vậy?
Lâm Phong hỏi.
- Vẫn là ta nên mang ngươi tới một địa phương có câu trả lời thì tốt hơn.
Đối với câu hỏi của Lâm Phong thì Yên Vũ Bình Sinh từ tốn trả lời.
Lâm Phong nhẹ gật đầu, hắn thấy Yên Vũ Bình Sinh thu hồi đàn cổ, thân thể ông khẽ run một chút thì đã bước vào hư không.
- Thật nhanh.
Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, hắn đạp mạnh xuống đất, chân nguyên hội tụ khiến thân thể của hắn hóa thành một mũi tên bắn thẳng về hướng Yên Vũ Bình Sinh rời đi.
Hai đạo thân ảnh một trước một sau không ngừng xuyên qua không trung.
Người mới bước vào Khí Vũ cảnh có thể nhảy lên cao trăm mét, sau khi đạt đến Linh Vũ cảnh thì hắn có thể bằng vào một ngụm khí nhảy lên cao ngàn mét, cũng có thể lăng không đạp bộ bước đi trong thời gian ngắn ngủi, còn cường giả Huyền Vũ cảnh chỉ cần có đầy đủ chân nguyên chèo chống thì liền có thể đạp không mà đi, thế nhưng người có tu vi Huyền Vũ cảnh quá thấp sẽ không duy trì trạng thái phi hành quá lâu được, bởi vì phi hành như vậy tiêu hao chân nguyên quá nhiều, nhất là tốc độ tiêu hao của nó quá nhanh nên dưới tình huống không bắt buộc sẽ không ai phi hành cả.
Nhưng Lâm Phong thấy Yên Vũ Bình Sinh chỉ đứng chắp tay mà tốc độ phi hành lại nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, cái này mới đúng là ngự không phi hành.
Yên Vũ Bình Sinh đã có thể ngự không mà đi thì hắn đã chân chính bước vào hàng ngũ cường giả võ đạo có thể lăng vân thiên địa hủy diệt sơn hà, chuyện này tuyệt không phải là chuyện hư vọng như lời đồn thổi.
Lâm Phong khổ sở đuổi theo Yên Vũ Bình Sinh, mà hình như Yên Vũ Bình Sinh đang tận lực thử dò xét cực hạn của hắn vậy.
Lúc này dưới chân Lâm Phong là chân nguyên dương hỏa vô cùng nóng bỏng, nhìn nó giống như là phong hỏa luân không ngừng đôn đốc hắn đi về phía trước vậy, ánh mặt trời chiếu xuống người Lâm Phong lại không ngừng bị dương hỏa trên người Lâm Phong cắn nuốt sạch, trên người Lâm Phong giống như không ngừng có lực lượng chân nguyên lóe lên, cuồn cuộn không dứt nên tốc độ của hắn mới có thể theo sát Yên Vũ Bình Sinh.
Nhưng phải cố sức đến cỡ nào thì chỉ có Lâm Phong tự mình biết rõ nhất.
Lâm Phong cũng không biết trải qua bao lâu thì tốc độ của Yên Vũ Bình Sinh rốt cuộc chậm lại, ông ta nói:
- Đã đến, chúng ta hạ xuống đi.
Dứt lời thân thể Yên Vũ Bình Sinh liền đáp xuống.
Lâm Phong nhìn thoáng khung cảnh dưới chân thì thấy đây là một tòa hành cung tú lệ, chung quanh cung điện mọc lên san sát, khiến trong lòng Lâm Phong đột nhiên run lên.
Hoàng cung, địa phương có đáp án mà Yên Vũ Bình Sinh nói không ngờ lại là hoàng cung!
Lâm Phong đi theo Yên Vũ Bình Sinh đáp xuống mặt đất, hắn cảm thấy một rất mỏi mệt, ngự không mà đi loại cảm giác này rất thoải mái thế nhưng nó lại tiêu hao quá nhiều tinh lực, chuyện này khiến Lâm Phong có cảm giác lực bất tòng tâm.
Cẩn thận đánh giá chung quanh thì Lâm Phong thấy cảnh vật trước mắt bọn họ giống như là một tòa sơn trang tú lệ thì đúng hơn, trong hoàng cung không chỉ có cung điện uy nghiêm mà nó còn có sông núi, hồ nước, rừng trúc…, ở đây giống như một cái tiểu thế giới vậy, địa phương Lâm Phong đang đứng giống như là một chỗ phi thường ưu nhã thì phải, nơi đây không có sự uy nghiêm bao la hùng vĩ nhưng nó khiến người ta vui vẻ vì cảnh đẹp.
-Ân?
Lúc này ánh mắt Lâm Phong có chút ngưng lại, hắn rõ ràng cảm giác được từ một nơi bí mật gần đó có rất nhiều ánh mắt đang ngó chừng hắn.
Nhưng Lâm Phong vẫn tỏ ra rất thoải mái, tuy đây là hoàng cung nhưng hắn vẫn tự nhiên như vậy.
- Chúng ta vào đi thôi.
Yên Vũ Bình Sinh bước chân đi vào, lão tùy ý đi lại bên trong trang viên này, bước qua cầu đá và từng cái hành lang, tựa hồ như rất quen thuộc nơi đây vậy.
- Xem ra thân phận lão sư không đơn giản.
Lâm Phong nhìn bóng lưng Yên Vũ Bình Sinh, âm thầm nói một tiếng.
Một lát sau hai thầy trò Lâm Phong đã đi tới bên ngoài một chỗ ưu nhã, ở phía trước rốt cuộc cũng xuất hiện một vài thân ảnh, có không ít người muốn bước vào khu rừng nhỏ kia thế nhưng họ lại bị hai vị nữ tử ngăn lại, hai người này không để cho bất luận kẻ nào đi vào, mấy tên thanh niên kia đành phải bồi hồi ở bên ngoài.
Thời điểm này bọn họ phát hiện ra hai người Yên Vũ Bình Sinh và Lâm Phong, đôi mắt họ không khỏi trì trệ lại.
- Yên Vũ tiền bối, có thể giúp ta tiến vào bên trong khê lâm hay không.
Có người năn nỉ Yên Vũ Bình Sinh, thế nhưng Yên Vũ Bình Sinh lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nàng bằng lòng gặp thì tự nhiên nàng sẽ cho các ngươi vào.
Vừa nói Yên Vũ Bình Sinh vừa mang theo Lâm Phong đi vào, thấy một màn này thì ánh mắt đám người kia ngưng lại, có người hô lên:
- Vì sao hắn có thể đi vào?
- Bởi vì người bên trong nhất định bằng lòng gặp hắn.
Yên Vũ Bình Sinh nhàn nhạt đáp lại một tiếng, những lời này vừa ra thì Lâm Phong rõ ràng cảm nhận được sau lưng mình có rất nhiều ánh mắt lạnh lẽo dõi theo.
Bước vào khu rừng nhỏ kia Lâm Phong thấy nơi đây ba mặt đều là vách núi làm từ thạch bích bóng loáng như gương, còn mặt đất có rừng cây, có dòng suối. Tại đây, núi, nước, thảo mộc tất cả đều tập trung vào một chỗ.
Theo dòng suối nhìn lại thì Lâm Phong thấy một thân ảnh uyển chuyển đang đứng trước thạch bích giống như là đang khắc họa cái gì thì phải, có lẽ là bởi vì quá chuyên chú nên nàng không có chú ý tới việc Yên Vũ Bình Sinh cùng Lâm Phong đến.
Yên Vũ Bình Sinh gật đầu cười đối với Lâm Phong, lão lập tức xoay người ly khai nơi này để Lâm Phong lưu lại, Lâm Phong không cần ông ta nói cái gì thì đã hiểu rồi.
Tại thời điểm hắn đến hoàng cung thì Lâm Phong cũng đã nghĩ đến rồi, trong hoàng cung chỉ có nàng mới quan tâm tới hắn như vậy mà thôi, người khiến Yên Vũ Bình Sinh phải bảo vệ Lâm Phong an toàn tự nhiên là nàng.
Lâm Phong nhấc chân lên không phát ra bất cứ thanh âm gì, chậm rãi hướng về phía thân ảnh uyển chuyển kia đi đến, khi đi đến gần chỗ nàng thì Lâm Phong mới thấy rõ đối phương đang vẽ cái gì trên thạch bích, trong lòng hắn nhẹ nhàng rung động lên.
- Vẫn không giống, không có vẻ say mê hấp dẫn tý nào.
Một đạo thanh âm êm ái truyền ra, nàng nâng lên cánh tay nhỏ nhắn muốn mang nét vẽ kia xóa đi.
- Ta cao lớn như vậy ư!
Thanh âm đột ngột vang lên khiến tay của nàng cứng ngắc giữa không trung, nàng quay đầu lại thì thấy thân ảnh của Lâm Phong, trên mặt của nàng trong nháy mắt lộ ra thần sắc đỏ bừng.
Còn Lâm Phong lại đang đánh giá bức hoạ trên vách tường, thần tuấn lỗi lạc, tóc dài bay lên, bức tranh khắc họa lại một vị thanh niên phóng đãng không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì, người này không phải Lâm Phong thì có thể là ai.
- Lâm Phong, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Đoàn Hân Diệp hỏi một tiếng, nàng như thế nào cũng không ngờ tới Lâm Phong lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nàng rất bất ngờ nhưng cũng rất kinh hỉ.
- Yên Vũ lão sư dẫn ta tới.
Lâm Phong đáp lại.
Yên Vũ Bình Sinh tận lực dẫn hắn tới đây nên ý nghĩa trong chuyện này không cần nói cũng biết, nhưng có một chuyện hắn còn không rõ ràng lắm đó là Yên Vũ Bình Sinh cùng Đoàn Hân Diệp có quan hệ như thế nào.
- À, khó trách.
Đoàn Hân Diệp tự nói một tiếng, nàng cũng biết Yên Vũ Bình Sinh muốn tạo cho nàng cơ hội được gặp hắn.
- Hân Diệp, ngươi và Yên Vũ lão sư?
Lâm Phong tò mò hỏi một câu.
- Ông ấy là lão sư của ta, tài đánh đàn của ta cũng chính là do lão sư dạy đó.
Đoàn Hân Diệp hồi đáp khiến Lâm Phong rất thoải mái, khó trách Yên Vũ Bình Sinh có thể tùy ý bước vào hoàng cung như vậy, Yên Vũ Bình Sinh vậy mà là lão sư của công chúa, địa vị này tất nhiên là không thấp rồi.