Những thanh niên phía ngoài kia hiển nhiên đều là vương công quý tộc nhưng bọn hắn vẫn cung kính có thừa đối với Yên Vũ Bình Sinh, từ đó cũng có thể nhìn ra địa vị của Yên Vũ Bình Sinh bất phàm tới mức nào.
- Có lẽ Yên Vũ Bình Sinh rất ưa thích ái đồ Hân Diệp này.
Lâm Phong âm thầm đánh giá, bằng không thì ông cũng sẽ không tận lực mang hắn tới nơi này, tác hợp cho hai người.
- Lâm Phong, ta đi về trước đây lát nữa tự ngươi trở về sau nhé.
Lúc này có một đạo thanh âm truyền đến, ngay sau đó Lâm Phong đã thấy phía xa có một đạo thân ảnh bay lên trời hướng về phía xa mà đi, thân ảnh này chính là Yên Vũ Bình Sinh đang rời đi.
Lâm Phong sửng sốt một chút rồi cười khổ lắc đầu, vậy mà Yên Vũ Bình Sinh lại để hắn lại bên trong hoàng thành.
Đoàn Hân Diệp nhìn thấy thân ảnh Yên Vũ Bình Sinh rời đi thì trong đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng hiện lên một tia dị sắc, nàng lập tức mở miệng nói:
- Lâm Phong, ngươi cảm thấy ta vẽ như thế nào?
- So với bản thân ta thì càng có sức hấp dẫn hơn đó.
Lâm Phong cười đáp lại, quả thực Đoàn Hân Diệp vẽ rất đẹp rất xuất sắc.
- Nào có!
Đoàn Hân Diệp hơi ngại ngùng nói nhỏ một tiếng sau đó lập tức lôi kéo cánh tay Lâm Phong:
- Ta mang ngươi đến một chỗ hay lắm.
Đoàn Hân Diệp mang theo Lâm Phong đi vào bên trong động phủ sau vách đá, đến gần động phủ thì Lâm Phong mới phát hiện bên trong động phủ này lại có một cái kiến trúc khác, đồ đạc trong này bố trí rất là ưu nhã, giữa động phủ có một cái bàn đá hoa văn chằng chịt nhìn rất hấp dẫn.
Một lát sau Đoàn Hân Diệp đã mang theo Lâm Phong đi tới một gian phòng bên trong động phủ, trong gian phòng này có mùi thơm thoang thoảng của thiếu nữ, dường như đây là khuê phòng của thiếu nữ thì phải.
- Lâm Phong, nơi này là chỗ ta ở, ta thích thanh tĩnh nên đã lựa chọn ở lại nơi đây, nơi đây không có người nào đến quấy rầy ta cả.
Đoàn Hân Diệp ôn nhu nói sau đó nàng lập tức chỉ về phía những bức tranh nàng vẽ trên vách tường.
Thấy những hình vẽ này thì đôi mắt của Lâm Phong ngưng lại, trên vách tường vậy mà toàn là thân ảnh của cùng một người, người này không phải ai khác mà chính là Lâm Phong hắn.
Nhìn những bức tranh đầy sống động kia thì nội tâm Lâm Phong lập tức có chút tư vị không đúng cho lắm, nếu như lúc trước hắn không gặp được Mộng Tình đầu tiên thì có lẽ hắn sẽ không chút do dự lựa chọn cô công chúa xinh đẹp ưu nhã mà nhu tình này.
- Lâm Phong, ngươi mau nhìn những bức tranh đó đi, có phải nó đẹp hơn so với mấy bức tranh phía ngoài đúng không?
Đôi mắt dễ thương của Đoàn Hân Diệp chăm chú nhìn Lâm Phong, trong con ngươi nàng như mang theo vài phần mong đợi và hi vọng vậy.
- Đều rất đẹp.
Lâm Phong đáp lại.
Nghe được lời nói này thì đôi mắt dễ thương của Đoàn Hân Diệp lóe lên một tia quang mang sau đó nàng lập tức mang theo Lâm Phong kéo đến bên mép giường nói:
- Lâm Phong, ngươi ngồi xuống đây nếm thử trà ta pha nhé.
- Cái này...
Lâm Phong lộ ra một tia xấu hổ vì dù sao đây cũng chính là khuê phòng của Đoàn Hân Diệp, còn cái giường này là giường của công chúa ngủ,trong đó còn mang theo mùi thơm nhè nhẹ, nàng bảo hắn ngồi xuống làm hắn thật có chút không quen.
- Lâm Phong, ngươi quen ta lâu như vậy mà còn ngại những thứ này à.
Đoàn Hân Diệp nhẹ giọng nói ra sau đó nàng rời đi, nàng đi pha trà cho Lâm Phong.
Lâm Phong cười khổ ngồi xuống, hắn nhìn chân tay Đoàn Hân Diệp có chút lúng túng thì không khỏi lắc đầu cười, nàng thân là công chúa nên có lẽ là không có nhiều cơ hội tự mình làm những việc như thế a.
Hắn giương mắt nhìn lên thấy trên vách tường đều là hình ảnh của chính mình thì Lâm Phong không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ mỗi ngày Đoàn Hân Diệp đều nhìn hắn như vậy hay sao?
- Hân Diệp, để ta tự mình tới lấy đi.
Lâm Phong đi đến bên người Đoàn Hân Diệp để tiếp nhận ly trà trong tay cô.
- Không cần đâu, ta có thể mang tới cho ngươi mà.
Đoàn Hân Diệp rụt tay lại nên nước trà trong chén tràn ra, lập tức nàng kinh hô một tiếng khiến cái ly trong rơi xuống.
Đoàn Hân Diệp vội vàng muốn bắt lấy chén trà nhưng Lâm Phong lại trực tiếp ngăn đôi tay của nàng lại, một tiếng động nhỏ lên chén trà đã bị vỡ vụn, lúc này Đoàn Hân Diệp lại giống như không có nghe được thanh âm này, nàng chỉ cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay của nàng mà thôi.
- Chỉ là một ly trà mà thôi sao nàng phải dùng tay bắt lại làm gì lại.
Lực lượng chân nguyên trong tay Lâm Phong bắt đầu khởi động, hắn chữa trị tốt chỗ bị phỏng trên tay Đoàn Hân Diệp rồi mới buông tay nàng ra.
Nhìn bàn tay mạnh mẽ kia rời đi thì nội tâm Đoàn Hân Diệp lại có vài phần thất lạc, thế nhưng trên mặt nàng lại hiện lên một nụ cười sáng lạn.
- Chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi.
Lâm Phong mở miệng nói ra, đứng ở trong khuê phòng của Đoàn Hân Diệp khiến hắn có chút cảm giác là lạ.
- Ân, tốt.
Đoàn Hân Diệp ôn nhu đáp lại, hắn nhẹ gật đầu sau đó hai người cùng bước ra khỏi động phủ.
- Lâm Phong, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề?
Đi ra khỏi động phủ thì Đoàn Hân Diệp trầm ngưng chốc lát sau đó hơi tránh né nhìn Lâm Phong mở miệng nói ra.
- Vấn đề gì?
Lâm Phong thấy ánh mắt đó của Đoàn Hân Diệp thì có vài phần nghi hoặc, tựa hồ như trong đó có vài phần né tránh thì phải.
Nhìn Lâm Phong quay lại thì yết hầu Đoàn Hân Diệp giật giật giống như có vài phần khẩn trương vậy, rốt cuộc nàng lấy hết dũng khí hỏi:
- Lâm Phong, có phải ngươi rất yêu thích nữ tử mỹ lệ áo trắng kia đúng không?
Lâm Phong có chút trầm ngâm vì hắn không nghĩ tới Đoàn Hân Diệp sẽ hỏi vấn đề này.
- Đúng, ta rất ưa thích cô ấy.
Lâm Phong nhẹ gật đầu hắn không có phủ nhận, Mộng Tình trầm mặc như băng sơn nữ thần một mực yên lặng đứng ở phía sau của mình, nàng giống như là bóng dáng của mình vậy, không cần bất cứ điều gì hết thảy những việc nàng làm đều là vì mình, tuy rằng nàng luôn chìm bên trong sự băng lãnh nhưng Lâm Phong có thể cảm nhận được tình yêu của nàng đối với mình, nhất là mỗi lần thấy mình bị thương hoặc lâm vào nguy hiểm thì Mộng Tình sẽ phóng xuất ra sự tức giận lạnh như băng của nàng, nàng quan tâm hắn còn hơn cả chính bản thân.
Cho dù Đoàn Hân Diệp đã biết cái đáp án này thì trong mắt nàng vẫn không nhịn được sinh ra một tia thần sắc thất lạc.
Cô trầm mặc một lát rồi mới cùng Lâm Phong đi tới gần dòng suối, đến bờ suối thì trực tiếp ngồi lên trên một tảng đá.
Nàng nhặt một vài cục đá bên cạnh lên và ném vào trong dòng suối tạo nên những gợn sóng lan toả ra liên tục.
- Lâm Phong, ngươi sẽ lấy cô ấy làm thê tử à?
Đoàn Hân Diệp nhìn những gợn sóng liên tục khuếch tán kia rồi chợt mở miệng hỏi Lâm Phong một câu.
- Đúng vây.
Lâm Phong trả lời như đã khẳng định trước vậy, hắn đương nhiên sẽ lấy Mộng Tình làm vợ, tình yêu chân chính không cần thề non hẹn biển chỉ cần giữ trong tim là đủ.
- Cô ấy thực là hạnh phúc.
Bên trong thanh âm của Đoàn Hân Diệp mang theo vài phần đắng chát:
- Ta cũng muốn cùng người mình yêu ở cùng một chỗ nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn nước chảy dưới suối.
Lâm Phong trầm mặc không nói, hắn đương nhiên minh bạch người yêu trong miệng Đoàn Hân Diệp là ai, những bức vẽ trên vách tường đã nói quá rõ rồi.
- Thế nhưng như vậy vẫn chưa nói lên tất cả, vì người mình yêu thích thật sự thì cho dù buông tha hết thảy cũng không có vấn đề gì.
Đoàn Hân Diệp tựa hồ như tự lẩm bẩm với chính mình vậy, sau khi nói xong ánh mắt của nàng lập tức chuyển qua nhìn về phía Lâm Phong, trên mặt nàng mang theo một nụ cười sáng lạn, nhu tình và không hề không che giấu chút tình cảm nào.
Có một số người nếu như bỏ lỡ thì cả đời sẽ phải tiếc nuối, đã như vậy thì vì sao không đi tranh thủ một lần cơ hội xem sao.
- Lâm Phong, nếu như ta nguyện ý từ bỏ địa vị công chúa, từ bỏ chỗ ở, từ bỏ danh phận thê tử thì ngươi có nguyện ý tiếp nhận ta không?
Thanh âm êm dịu của Đoàn Hân Diệp đủ để làm cho vô số người khiếp sợ, lời nói của nàng vậy mà lại tự nhiên như thế, nó thật yên bình và ấm áp, thậm chí thời điểm nàng nói ra câu nàng từ bỏ địa vị công chúa từ bỏ danh phận thê tử thì nụ cười trên mặt nàng vẫn rực rỡ như cũ, có đôi khi sức mạnh của tình yêu đủ để người ta bỏ qua hết thảy.
Nội tâm không bao giờ biết sợ hãi của Lâm Phong rốt cuộc đã bị rung động, Đoàn Hân Diệp vốn là công chúa nên nàng sẽ có phong quang vô hạn, gả vào nhà hào môn thì nàng chắc chắn sẽ được ngàn vạn sủng ái nhưng vì hắn mà Đoàn Hân Diệp lại nguyện ý từ bỏ ngôi nhà nàng yêu thích, từ bỏ địa vị công chúa tôn quý, thậm chí nàng không cần cả danh phận thê tử. Tất cả cũng bởi vì vừa rồi hắn đã nói sẽ lấy Mộng Tình làm vợ.
Nói cách khác Đoàn Hân Diệp nguyện ý không cần danh phận mà chỉ cần đi theo Lâm Phong, công chúa cao quý vậy mà lại nguyện làm thiếp của Lâm Phong.
Tình cảm sâu như vậy đã khiến tâm của Lâm Phong không thể yên bình được.
Nhìn khuôn mặt đang rực rỡ tươi cười kia thì bờ môi Lâm Phong giật giật, hắn vậy mà không biết nên mở miệng như thế nào, hắn không biết phải nói gì cho phải đây.
- Nếu như ngươi không thích ta thì hãy cho ta ở bên người ngươi cũng được, ta có thể làm nha hoàn của cô ấy, hầu hạ hai người các ngươi.
Đoàn Hân Diệp lại bổ sung thêm một câu, vẻ tươi cười của nàng vẫn sáng lạn rung động lòng người.
Bờ môi Lâm Phong run rẩy, Lâm Phong lập tức vươn tay ra vòng qua bờ vai của Đoàn Hân Diệp nhẹ nhàng ôm thân thể của nàng vào lòng, đem đầu của nàng tựa lên ngực của mình.
Bằng vào dung mạo, khí chất, cùng với cái tình yêu nhu tình như nước kia của Đoàn Hân Diệp đối với hắn thì hắn đã chấp nhận rồi, nếu nói Lâm Phong không có cảm giác thì đó là chuyện không thể nào trừ phi hắn là động vật máu lạnh. Chỉ là trong lòng Lâm Phong đã có Mộng Tình, hắn đã sớm âm thầm quyết định sẽ lấy Mộng Tình làm vợ, nếu như hắn tiếp nhận Đoàn Hân Diệp thì hắn có thể cho Đoàn Hân Diệp cái gì?
Hắn không thể cho nàng cái gì được, nhưng Lâm Phong không ngờ tới Đoàn Hân Diệp căn bản cái gì cũng không cần, nàng chỉ cần ở bên người hắn mà thôi, thậm chí nàng còn nguyện ý làm nha hoàn chỉ để được ở cạnh hắn.
Cảm nhận được sự yên bình khi nằm trong ngực Lâm Phong thì vẻ mặt Đoàn Hân Diệp lại càng vui vẻ hơn, nhưng trong nụ cười đó hình như có một giọt nước mắt mơ hồ tồn tại vậy. Tình yêu có thể oanh liệt, cũng có thể yên lặng và trầm thấp như những giọt nước mắt chảy xuôi trong lòng vậy.