Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 400:

Chương 400

Lãnh Ý

truyenyy.com


Dịch: Thư.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Đoàn Phong và Tĩnh Vận căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, phàm là người quen biết với Lâm Phong thì bọn chúng đều muốn giết, thật là độc ác.

- Lâm Phong!

Phong Đình và lão giả sợ hãi, đại ca mà Đoàn Phong vẫn phi thường sùng kính vậy mà lại là Lâm Phong, là thanh niên xuất hiện ngày ấy.

- Những người này là người của Vạn Thú Môn.

Hai người bọn họ lập tức liền nhận ra đám người này là ai.

Lão giả đi tới bên người Phong Đình, hô một tiếng:

- Tiểu thư.

Phong Đình ngẩn người nhìn về phía lão giả, lộ ra một chút do dự.

Thế nhưng cuối cùng trong ánh mắt của nàng lướt qua một tia kiên quyết, nói:

- Các vị, hai người bọn ta cũng không quen biết Lâm Phong, chỉ là ngẫu nhiên quen biết được hai người này mà thôi, chúng ta ngay lập tức liền rời đi, chuyện này không liên quan gì tới bọn ta.

- Hả?

Nghe được lời nói của Phong Đình, Đoàn Phong sửng sốt, trong mắt lộ ra một tia mờ mịt, hắn mơ hồ có chút thống khổ.

Ngày ấy ở trong dãy núi, Phong Đình suýt chút nữa bị sỉ nhục, là hắn xuất thủ cứu giúp nàng, hơn nữa hắn còn thích Phong Đình, mấy ngày qua, hắn tin tưởng Phong Đình cũng biết, nhưng ở thời khắc nguy hiểm, Phong Đình lại không chút do dự vứt bỏ hắn, nàng vẫn luôn lợi dụng hắn giúp nàng thu thập thú hạch của yêu thú.

Tĩnh Vận khẽ lắc đầu, Đoàn Phong còn quá trẻ tuổi, không có tâm cơ gì, một lòng chỉ biết tới tu luyện, người bình thường cũng nhìn ra được Phong Đình chỉ là đang lợi dụng hắn.

- Đúng, hai người bọn họ và chúng ta quen biết không lâu, họ không liên quan tới chuyện này.

Trầm mặc chốc lát, sau đó Đoàn Phong khẽ nở một nụ cười đáp lại khiến trong mắt Phong Đình loé ra thần sắc kinh ngạc.

Thiên phú của Đoàn Phong cao thế nào không cần phải nói, hơn nữa còn nắm giữ huyết mạch hoàng thất, nếu như không có chuyện ngày hôm nay, nàng có lẽ vẫn sẽ đi cùng với Đoàn Phong, đương nhiên không phải bởi vì yêu thích.

- Nếu đã gặp rồi thì chết chung đi, chúng ta không ngại giết nhiều thêm hai người.

Người của Vạn Thú Môn lạnh lùng nói một tiếng khiến nội tâm Phong Đình khẽ run lên.

Cho dù nàng đã giải thích mình không quen Lâm Phong nhưng bọn họ vẫn là muốn giết.

- Chư vị, chúng ta không chỉ không quen Lâm Phong, hơn nữa còn có chút thù hận, hận không thể giết chết Lâm Phong, các ngươi tội gì phải làm khó một ông lão cùng với một thiếu nữ chứ.

Lão giả bên cạnh Phong Đình lập tức mở miệng nói.

- Đúng, chúng ta còn có thù hận với Lâm Phong.

Phong Đình phụ họa.

- Vô sỉ.

Tĩnh Vận thấp giọng mắng, tuy nhiên Phong Đình và lão giả không thèm để ý, chỉ đứng nhìn người của Vạn Thú Môn.

Chỉ thấy người của Vạn Thú Môn hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo:

- Đều giết hết.

Giọng nói lạnh lùng này khiến nội tâm Phong Đình không ngừng chìm xuống, sau đó người của Vạn Thú Môn liền xông tới, căn bản không cho phép người khác suy nghĩ.

- Tĩnh Vận tỷ, đến phía sau ta.

Đoàn Phong hô một tiếng, tuy nhiên hắn vừa mới nói, liền nhìn thấy người cầm đầu của Vạn Thú Môn trực tiếp đi về phía hắn, Đoàn Phong là Linh Vũ Cảnh tầng chín, hơn nữa còn có vũ hồn phong ấn của hoàng thất, nhất định phải có cường giả Huyền Vũ Cảnh ra tay mới có thể đối phó, còn những người khác rất dễ dàng giết chết.

- Đến bên cạnh ngươi có tác dụng sao?

Trên thân thể cường giả Huyền Vũ Cảnh kia phun trào lực lượng chân nguyên, mang theo từng tia dã tính, đệ tử của Vạn Thú Môn đều nắm giữ thú vũ hồn, tu luyện công pháp có liên quan tới yêu thú.

- Vậy thì đến bên cạnh ta đi.

Một thanh âm đột ngột vang lên, khiến đám người sững sờ, thanh âm này là từ trong rừng rậm truyền tới.

Chỉ thấy một người, một thú chậm rãi đi ra từ trong rừng rậm.

Yêu thú này vô cùng uy nghiêm, trong mắt lộ ra ánh sáng hung lệ, trên lưng còn có một đôi cánh hỏa sắc.

Còn thân ảnh kia là một thanh niên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra mấy phần nhuệ khí, hắn cưỡi trên lưng yêu thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đoàn người.

- Các hạ là người phương nào, đây là chuyện của Vạn Thú Môn bọn ta, hy vọng các hạ không nhúng tay vào!

Người cầm đầu nhìn chằm chằm một người một thú đang đi ra, trong ánh mắt lộ ra mấy phần cảnh giác, thanh niên này tuyệt đối không phải người bình thường, hơn nữa yêu thú kia có mấy phần giống với hung thú thượng cổ Cùng Kỳ.

Đoàn Phongvà Tĩnh Vận thì thở phào nhẹ nhõm, nếu như Lâm Phong đã xuất hiện thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chỉ có ánh mắt của Phong Đình và lão giả khẽ là phi thường phức tạp.

- Lâm Phong đại ca!

Đoàn Phong hô một tiếng khiến cho ánh mắt người của Vạn Thú Môn co rút một trận

Thanh niên này là Lâm Phong, bọn họ vậy mà lại đ-ng tới Lâm Phong.

- Các ngươi muốn giết ta, còn muốn giết người ta quen, nhưng ngay cả khuôn mặt ta cũng không biết, đúng là buồn cười.

Lâm Phong từ trên lưng Cùng Kỳ nhảy xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm đoàn người Vạn Thú Môn, những người này ngay cả tư cách tham dự lần tranh cướp nguyên mạch cũng không có, là một ít người có tu vi cực kỳ yếu vì vậy mới không biết hắn là ai.

Người của Vạn Thú Môn sắc mặt khó coi, tiến thoái lưỡng nan, bọn họ đều nghe nói Lâm Phong rất lợi hại, ngay cả Độc Nhãn cũng bị Lâm Phong giết huống chi là đám người bọn họ.

- Người mà Vạn Thú Môn các ngươi phái đến học viện Thiên Nhất có thực lực thế nào?

Lâm Phong lạnh lùng hỏi người cầm đầu.

Người kia sắc mặt cứng ngắc, trầm mặc không nói.

- Hống...

Tiếng thú rống gừ gừ truyền tới, lập tức đoàn người liền nhìn thấy yêu thú bên cạnh Lâm Phong hóa thành một đạo tàn ảnh.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, thời điểm Cùng Kỳ trở lại chỗ chỗ, khóe miệng mang theo máu đỏ tươi, trong con ngươi lộ ra ánh sáng hung lệ khiến lòng người không nhịn được run rẩy.

Chỉ thấy hai người của Vạn Thú Môn trực tiếp bị cắn đứt cổ nằm ở trên mặt đất, không có một chút khả năng sống sót..

- Hung thú, đây là hung thú gì?

Đoàn người âm thầm suy đoán, Cùng Kỳ chính là hung thú thượng cổ, cực kỳ ít ỏi, trong số những người này chưa có ai từng nhìn thấy nó.

Chỉ có người cầm đầu kia của Vạn Thú Môn ngẫu nhiên có một lần khi xem lướt qua sách cổ trong thư phòng nhìn thấy một hình vẽ, cảm thấy giống nhau đến mấy phần, yêu thú trước mắt tên là Cùng Kỳ, có chút giống như Xích Diễm ma sư, vật cưỡi của Cuồng Sư.

- Nói cho ta!

Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm vào cường giả Huyền Vũ Cảnh kia, ánh mắt lạnh lùng, khiến trong lòng người cầm đầu kia của Vạn Thú Môn không nhịn được run lên, nếu như hắn không nói cho Lâm Phong biết, nói không chừng con thú dữ kia sẽ đánh về phía hắn.

- Nếu nói cho ngươi thì ngươi để chúng ta đi sao?

Người kia trầm mặc chốc lát, sau đó nhìn về phía Lâm Phong mở miệng nói.

- Hống…

Lại một tiếng thú rống gừ gừ truyền tới, Cùng Kỳ lần nữa hóa thành huyễn ảnh.

Cường giả Huyền Vũ Cảnh kia sắc mặt hoảng hốt, lực lượng chân nguyên phun trào, nhưng mà ở một khắc tiếp theo, Cùng Kỳ đã nhào tới trước người của hắn.

- Xì...

Máu văng tung toé, cường giả Huyền Vũ Cảnh kia chỉ trong nháy mắt đã bị Cùng Kỳ giết chết, cổ cũng bị cắn đứt, trông thấy mà giật mình.

Cùng Kỳ chậm rãi đi lại, hung quang trong con ngươi vẫn rung động lòng người như trước, chỗ ánh mắt của Cùng Kỳ lướt qua, tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Yêu thú này thật đáng sợ.

Cường giả Huyền Vũ Cảnh trong nháy mắt liền bị giết chết chớ nói chi là bọn họ.

- Ngươi nói.

Ánh mắt của Lâm Phong lại một lần nữa rơi vào trên người một người, khiến trong lòng người nọ vô cùng sợ hãi.

- Rất nhiều cường giả Huyền Vũ Cảnh đi tới, lợi hại nhất chính là cường giả Huyền Vũ Cảnh tầng ba, Huyền Vũ Cảnh tầng hai và tầng một tổng cộng khoảng chừng mười vị.

- Hơn mười tên cường giả Huyền Vũ Cảnh, Huyền Vũ Cảnh tầng ba cũng có vài vị.

Ánh mắt Lâm Phong càng ngày càng lạnh, bọn chúng đúng là quyết tâm muốn giết Mộng Tình và những người quen biết với Lâm Phong.

Lâm Phong lạnh lùng thốt ra âm thanh lạnh lẽo:

- Giết!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch