Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Thần Đế

Chương 24: Thanh Huyền Các (2)

Chương 24: Thanh Huyền Các (2)


Tuyệt đối là một vị Võ Đạo cao thủ!

Vị lão giả kia cười cười, tự giới thiệu mình: "Lão hủ là Mặc Hàn Lâm, chính là chưởng quỹ của đan phố này."

"Thì ra là chưởng quỹ, tại hạ họ Trương." Trương Nhược Trần khẽ gật đầu rồi nói: "Ta muốn mua năm mươi viên Tụ Khí Đan, ba mươi phần Luyện Thể Tán. Không biết Thanh Huyền Các có đủ số lượng không?"

Mặc Hàn Lâm trong lòng hơi kinh ngạc, một khoản đơn hàng thật lớn, chỉ có những đại gia tộc mới có thể một lần mua sắm nhiều tài nguyên tu luyện đến vậy. Một võ giả đơn độc lại mua sắm nhiều đan dược như vậy, thật sự hiếm thấy.

Tụ Khí Đan và Luyện Thể Tán đều không phải là vật phẩm rẻ tiền, võ giả bình thường căn bản không mua nổi.

"Nếu Trương thiếu gia đến tiệm khác, e rằng khó mà mua được nhiều đan dược đến vậy. Thật may đúng dịp, Thanh Huyền Các chúng ta vừa lúc có một lô Tụ Khí Đan và Luyện Thể Tán, tuyệt đối có thể thỏa mãn nhu cầu của Trương thiếu gia."

Mặc Hàn Lâm lấy ra một cái bàn tính, gảy lốp ba lốp bốp một hồi, khóe miệng mỉm cười, nói: "Năm mươi viên Tụ Khí Đan, ba mươi phần Luyện Thể Tán, giá gốc là tám vạn ngân tệ. Bất quá, Trương thiếu gia một lần mua sắm lượng lớn như vậy, tự nhiên sẽ có ưu đãi nhất định. Ừm! Ngươi chỉ cần giao bảy vạn hai ngàn ngân tệ là đủ!"

Trương Nhược Trần cười nói: "Chưởng quỹ, ngươi quả là người sảng khoái, sau này mua sắm đan dược, ta đều sẽ đến đây mua."

Số ngân tệ còn lại trên người Trương Nhược Trần đã không nhiều, không đủ để thanh toán một khoản tiền lớn đến như vậy, thế là hắn liền đi tới Tiền Trang của Võ Thị rút hai mươi vạn ngân tệ ra.

Sau khi tốn bảy vạn hai ngàn ngân tệ, cộng thêm số ngân tệ còn lại trước đó, trên người hắn tổng cộng còn có một trăm ba mươi lăm ngàn ngân tệ.

Hoàn thành vụ làm ăn lớn này, Mặc Hàn Lâm cười đến híp cả mắt, nói: "Trương thiếu gia, không biết ngươi còn muốn mua sắm vật phẩm nào khác không?"

Trương Nhược Trần đáp: "Vật mà ta muốn mua, chưởng quỹ nơi ngươi chắc chắn không có bán."

Mặc Hàn Lâm nói: "Chẳng lẽ Trương thiếu gia là muốn mua một kiện binh khí thuận tay?"

Trương Nhược Trần càng thêm coi trọng vị chưởng quỹ này vài phần, nói: "Chưởng quỹ, thật là lợi hại nhãn lực."

Mặc Hàn Lâm cười cười nói: "Làm chưởng quỹ mấy chục năm, lão hủ đã gặp võ giả không một vạn thì cũng tám ngàn, chưa từng thấy mấy ai không đeo binh khí bên mình. Thế này đi! Thanh Huyền Các chúng ta cũng có một chi nhánh ở chợ binh khí, ta sẽ sai một tiểu hỏa kế dẫn ngươi tới đó."

Sau một lát, Mặc Hàn Lâm tìm tới một Tiểu Bàn Tử khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nói với hắn: "Thằng Ngốc, ngươi lập tức đưa vị Trương thiếu gia tôn quý này đến chợ binh khí, hãy nói với bà chủ rằng Trương công tử là quý khách của Thanh Huyền Các chúng ta, về giá cả phải dành cho Trương công tử ưu đãi thích đáng."

Tiểu Bàn Tử tên Thằng Ngốc trừng lớn đôi mắt, lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Không đi! Không đi! Ta tuyệt đối không muốn gặp bà chủ, bà chủ có thể câu hồn đàn ông. Nhìn thấy nàng, ắt hẳn phải c·hết."

Mặc Hàn Lâm tức giận, lớn tiếng nói: "Ngươi nào phải đàn ông, bây giờ nhiều lắm cũng chỉ được coi là một thiếu niên choai choai, có gì đáng sợ chứ? Thôi được! Nếu ngươi không đi, tháng này ta sẽ không phát Tụ Khí Đan cho ngươi."

Thằng Ngốc lập tức cuống quýt, vội vàng nói: "Đừng mà, đừng mà, ta đi, ta đi! Ta đi là được chứ gì!"

Thằng Ngốc tiến về phía Trương Nhược Trần, rất cung kính nói: "Trương thiếu gia, mời đi."

Trương Nhược Trần khẽ gật đầu, đi theo Thằng Ngốc, bước về chợ binh khí.

Trương Nhược Trần luôn cảm thấy vị chưởng quỹ của Thanh Huyền Các này có chút cổ quái, tựa hồ không phải người tầm thường. Đương nhiên, hắn cũng không lo lắng đối phương có lòng ác ý, dù sao Võ Thị có quân đội trông coi, quản lý vô cùng nghiêm ngặt, căn bản không có ai dám làm loạn trong Võ Thị.

Thằng Ngốc thì thầm nói: "Trương thiếu gia, ngươi thật sự muốn tới chỗ bà chủ mua binh khí sao? Bà chủ ấy có thể câu hồn đàn ông đấy. Trương thiếu gia, ngươi là đàn ông sao?"

"À... ta cũng chỉ là nam hài tử thôi!" Trương Nhược Trần đáp.

Thằng Ngốc thở phào một hơi thật dài, nói: "Vậy thì quá tốt rồi!"

Trương Nhược Trần có chút hiếu kỳ, nói: "Ngươi nói bà chủ có thể câu hồn đàn ông, chẳng lẽ bà chủ dung mạo vô cùng xinh đẹp sao?"

Thằng Ngốc khẽ gật đầu, nói: "Bà chủ dung mạo tự nhiên vô cùng xinh đẹp, đơn giản là quốc sắc thiên hương, yêu kiều mị hoặc, chỉ cần một ánh mắt nhìn tới, cũng khiến trái tim người ta đập loạn xạ, liếc nhìn nàng một cái đều sẽ khiến người ta đỏ mặt, tâm loạn. Nhưng mà, Trương thiếu gia có lẽ không biết rằng, bà chủ đã từng gả cho bảy vị lão bản rồi."

"Gả cho bảy vị lão bản rồi sao?" Trương Nhược Trần hơi kinh ngạc.

Thằng Ngốc lại nói: "Đúng vậy! Cả bảy vị lão bản đều đã qua đời, toàn bộ c·hết trong đêm động phòng hoa chúc."

Trương Nhược Trần hỏi: "Sau khi bảy vị lão bản ấy qua đời, sản nghiệp của họ ra sao?"

"Tự nhiên đều thuộc về bà chủ! Ngay cả chưởng quỹ nhà chúng ta cũng chỉ là làm công cho bà chủ mà thôi."

Thằng Ngốc thì thầm nói: "Bà chủ quả thực chính là Thiên Sát Cô Tinh, Câu hồn sứ giả chuyển thế, hồ ly thành tinh, bất cứ đàn ông nào gặp nàng cũng khó sống quá ba ngày. May mắn chúng ta đều là nam hài tử, hẳn sẽ không bị nàng câu mất hồn."

Trương Nhược Trần khẽ gật đầu, nói: "Hy vọng là vậy!"



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch