Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Thần Đế

Chương 25: Tần Nhã (1)

Chương 25: Tần Nhã (1)


Tại chợ binh khí, cũng có một tòa Thanh Huyền Các, được xây cất nguy nga tráng lệ, có thể nói là một kiến trúc tiêu biểu tại nơi đây.

Thằng ngốc từ trong áo mình lấy ra một khối lệnh bài lớn cỡ bàn tay, trình cho thị vệ trông coi Thanh Huyền Các, rồi dẫn Trương Nhược Trần đi vào trong viện.

Trong nội viện, một vị thị nữ đi vào một màn đình nghỉ mát toàn màu trắng, khom lưng cúi đầu, tâu rằng: "Tổng đà chủ, Mặc Hàn Lâm giới thiệu một người mua đến, hắn mong ngài có thể tự mình tiếp kiến một lần."

Nữ nhân kia mặc một trường sam đỏ thắm thêu phượng, ngồi giữa đình nghỉ mát. Búi tóc cao, trên búi tóc cài ba cây trâm vàng óng, sở hữu đôi mắt đẹp sáng trong, môi son ửng đỏ, làn da như ngọc, thổi là có thể vỡ. Trước ngực là đôi tô phong đầy đặn, dù che bởi một tấm lụa mỏng, vẫn có thể thấy được dáng vẻ kiêu hãnh.

Nàng trông chừng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khắp thân toát ra một vẻ phong tình mê người.

Nàng chính là bà chủ Thanh Huyền Các, Tần Nhã.

Tần Nhã đôi mắt khẽ cong, cười nói: "Người mua mà Mặc Hàn Lâm giới thiệu tới, chẳng lẽ là trưởng lão của tông môn nào đó? Hay là gia chủ của gia tộc nào đó? Thôi bỏ đi! Hôm nay ta có chút mệt mỏi, đã không còn thiết tha tiếp khách!"

Thị nữ lắc đầu, đáp: "Chẳng phải vậy ạ, chỉ là một thiếu niên trông chừng mười sáu, mười bảy tuổi."

"Hử?"

Tần Nhã sinh lòng kinh ngạc, nói: "Bình thường Mặc Hàn Lâm làm việc rất đáng tin cậy, hôm nay làm sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy?"

Thị nữ đáp: "Mặc Hàn Lâm xưa nay chưa từng làm chuyện hồ đồ. Người hắn giới thiệu đến, chắc chắn không phải người tầm thường."

Tần Nhã nhẹ gật đầu, đôi mắt nheo lại thành một đường, cười nói: "Tựa hồ quả là một chuyện rất thú vị! Ta đột nhiên chẳng còn mệt mỏi. Đi xem thiếu niên kia rốt cuộc có lai lịch gì? Ha ha!"

Trương Nhược Trần ngồi trong phòng khách quý, bưng chén trà lưu ly điêu khắc, hiện vẻ cực kỳ bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Thằng ngốc cũng tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế bên dưới, uống trà ừng ực, đến cả lá trà cũng uống cả vào miệng, không ngừng khen: "Trà ngon! Trà ngon!"

Sau một lát, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Sau đó, Tần Nhã cùng hai thị nữ từ bên ngoài đi vào.

Thằng ngốc lập tức đặt chén trà xuống, từ trên ghế nhảy dựng lên, đơn giản như chuột thấy mèo, rất cung kính hướng Tần Nhã hành lễ, khẽ nói: "Bái kiến bà chủ."

Tần Nhã đi ngang qua thằng ngốc, liếc nhìn Trương Nhược Trần. Chỉ thấy, thiếu niên kia vẫn trấn định tự nhiên ngồi yên tại chỗ đó, cực kỳ bình tĩnh, mang một vẻ trưởng thành cùng ổn trọng mà những người đồng lứa hắn không thể có.

Cùng lúc đó, Trương Nhược Trần cũng liếc nhìn Tần Nhã, đánh giá đối phương, trong lòng sinh kinh diễm. Quả nhiên là một nữ tử yêu diễm động lòng người, nàng nếu đi dụ hoặc nam nhân, e rằng mười nam nhân thì chín kẻ sẽ sa vào tay nàng.

May mắn thay, tinh thần lực của Trương Nhược Trần cường đại, chịu ảnh hưởng của mỹ sắc dụ hoặc không đáng kể, liền đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Bà chủ, ta tin chắc ngươi đã biết, ta đến là để mua sắm một kiện binh khí. Xin hãy dẫn ta đến kho binh khí của quý Các!"

Tần Nhã đi về phía Trương Nhược Trần, mỗi đi một bước, đôi núi non đầy đặn trước ngực lại khẽ rung, đơn giản là sóng cả mãnh liệt, hương diễm bức nhân.

Nàng mắt ngọc mày ngà cười nói: "Trương thiếu gia, ngươi dự định mua sắm loại binh khí gì? Nô gia trong lòng cũng cần biết trước một chút, phải không?"

"Kiếm! Tốt nhất là kiếm cấp bậc "Chân Võ Bảo khí"!" Trương Nhược Trần ngửi thấy một mùi hương mê người nhàn nhạt, đó là hương cơ thể của Tần Nhã, đặc biệt khiến người ta mê say.

Mùi hương kia vô cùng mê người, khiến người ta tràn ngập huyễn tưởng, thế nhưng lại không hề dung tục.

Thật sự là một yêu nữ mê người!

Tần Nhã lần đầu tiên thấy có nam nhân có thể giữ vững bình tĩnh trước mặt nàng, huống hồ đối phương lại chỉ là một thiếu niên. Chẳng phải tâm tính thiếu niên là lúc yếu mềm nhất, là lúc dễ bị dụ hoặc nhất sao?

Ánh mắt Trương Nhược Trần thanh tịnh, không có một tia dâm tà.

"Chẳng trách Mặc Hàn Lâm muốn ta tự mình tiếp kiến hắn một lần, quả nhiên lợi hại, thiếu niên tầm thường nào có tinh thần lực kiên định như vậy?"

Tần Nhã nhẹ gật đầu, cảm thấy Trương Nhược Trần càng thêm thú vị, cười nói: "Trong kho binh khí của nô gia, quả thực có không ít kiếm cấp bậc "Chân Võ Bảo khí". Vì Trương thiếu gia là quý khách của Thanh Huyền Các, nô gia liền tự mình dẫn Trương thiếu gia đến kho binh khí."

Thằng ngốc Tiểu Bàn Tử đứng sau lưng Tần Nhã, lắc đầu lia lịa về phía Trương Nhược Trần, ánh mắt kia dường như đang nói: "Hiền đệ, tuyệt đối đừng đơn độc cùng bà chủ vào kho binh khí, nàng sẽ ăn ngươi đến không còn sót lại cả xương."

Trương Nhược Trần tất nhiên nhìn thấy ánh mắt của thằng ngốc, như có điều suy nghĩ, nói: "Được thôi! Đa tạ bà chủ dẫn đường. Mời!"

Tần Nhã ngực đầy đặn, mông tròn trịa, eo thon mảnh khảnh tựa cành liễu. Nàng đi phía trước Trương Nhược Trần, phác họa nên những đường cong duyên dáng, hông vặn vẹo, mái tóc đen dài tựa thác nước chập chờn trên lưng. Mỗi đi một bước, đôi mông ngọc nở nang lại khẽ vểnh lên.

Dù chỉ là một cái bóng lưng, cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.

Chẳng trách thằng ngốc lại sợ nàng đến vậy.

Một nữ nhân như vậy, nếu dịu dàng ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ khiến nam nhân vô cùng yêu thích. Thế nhưng, nếu nàng không dịu dàng ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ khiến nhiều nam nhân kinh sợ.

Nàng có thể khắc tử bảy vị tướng công, đồng thời nắm giữ tài phú kếch xù trong Võ Thị. Một nữ nhân như vậy, há lại có thể dịu dàng ngoan ngoãn?

Trương Nhược Trần cố gắng khống chế ánh mắt của mình, cố gắng không để ánh mắt rơi trên thân Tần Nhã.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch