Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 856: Lửa Ma Đồng

Chương 855: Lửa Ma Đồng

Trong hư không.

Vài vị Sơn Hải không tụ tập cùng một chỗ mà là phân tán tại bốn phía.

Lúc bấy giờ, vị Sơn Hải Hồ tộc cũng đã sớm cảm nhận được nước bọt Thiên Hồ, lão không ngừng nghiêng đầu nhìn về phía sau, sắc mặt biến đổi bất định.

Lão cũng cảm thấy đây là bẫy!

Lão thậm chí cảm nhận được, đó là một vị Lăng Vân cảnh, kẻ kia một mực bám theo bọn hắn, giống như đang nghĩ cách, thế nhưng không dám tới gần, cách rất xa mà cũng không tiến lên trước, chỉ đuổi theo như vậy chứ không rút ngắn khoảng cách.

"Bẫy, không thể đi!"

Trừ phi vài vị Sơn Hải cùng đi, ánh mắt lão Hồ tộc nheo lại, bỗng nhiên lão truyền âm cho mấy người khác: "Đằng sau có Lăng Vân đang dẫn dụ ta ra tay, đối phương mang theo nước bọt Thiên Hồ, rất có thể hai tên Sơn Hải lúc trước ẩn nấp ở phụ cận, chúng ta đồng loạt ra tay nhé?"

Lời này vừa nói ra, mấy vị Sơn Hải khác hai mặt nhìn nhau, ra tay?

Bọn hắn còn đang suy nghĩ, lão Man Ngưu tộc liền vội vã truyền âm: "Được, thế nhưng lấy được nước bọt Thiên Hồ rồi thì ngươi phải cho chúng ta lợi ích tương ứng!"

Thấy lão Ngưu đã đáp ứng, vị Sơn Hải của Thiên Mã tộc cùng Sơn Linh tộc cũng không nói thêm gì nữa.

Trên thực tế là họ không quá muốn đáp ứng!

Nhưng mà lão Ngưu đã đồng ý, bọn hắn cự tuyệt thì rất khó coi.

Lão Hồ tộc truyền âm: "Đối phương khả năng là có hai đến ba vị Sơn Hải ẩn núp, chúng ta bên này lưu lại hai vị Sơn Hải, còn lại thì cùng nhau cấp tốc tập kích tên kia. Đám gia hỏa đó quá coi thường chúng ta, chúng ta tuy không phải đồng tộc thế nhưng đều là đồng minh của nhân tộc, sao ta có thể giấu giếm chư vị, để chính mình lâm vào mối nguy được."

Lão Hồ tộc thầm hừ lạnh, những tên kia thật sự tưởng đám người họ là Vạn Tộc giáo sao?

Không nói những cái khác, hiện tại lão cùng với Man Ngưu, Vân Hổ đều là đồng minh, làm sao lại ngu ngốc tới nỗi không thông báo cho bọn hắn một tiếng mà tùy tiện đơn độc rời đi được.

Lão muốn nước bọt Thiên Hồ, nhưng lão cũng cần tính mạng của mình.

Không bao lâu, hai vị Sơn Hải, một vị Lăng Vân lẳng lặng đuổi ngược về phía sau.

Hư không chấn động, Tô Vũ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy được mấy bóng người lao ra. Hắn khẽ nhíu mày, thế mà không phải tên Hồ tộc đơn độc rời đi, được rồi, hắn cũng không hi vọng gì.

Huyết Ngạc không phải có bản lĩnh bỏ chạy lắm à?

Mau chạy nhanh một chút đi!

Danh tiếng của tên này thì Tô Vũ đã từng nghe thấy, ngày xưa khi hắn nhập học, đối phương liền dẫn người tập kích Bắc Phong thành, sau đó bị Các lão của Đại Hạ Văn Minh học phủ truy sát nhiều ngày nhưng đều không bắt được.

Từ xa, Huyết Ngạc đã cảm nhận được động tĩnh của hai vị Sơn Hải, gã thầm mắng một tiếng, xoay người bỏ chạy!

Các Sơn Hải khác thế mà sẽ hỗ trợ, ngốc hay không thế?

Người ta mạnh lên, đối với các ngươi lại không có chỗ tốt, kế hoạch thất bại rồi, gã phải mau chạy trốn!

Huyết Ngạc hóa thành một mũi tên máu, trong nháy mắt đột phá hư không, biến mất không thấy gì nữa.

Gã mang theo nước bọt Thiên Hồ, cường giả Hồ tộc có thể cảm ứng được gã, thế nên cũng nhanh chóng mang theo lão Sơn Linh đuổi theo!

. . .

Tô Vũ nhíu mày, quát: "Các vị tiền bối không được chạy quá xa, cẩn thận trúng kế!"

Mặc dù hắn chỉ ước gì bọn họ trúng kế, nhưng mà vẫn cần phải giả bộ một chút.

Bất quá, trúng kế cũng vô dụng.

Hai vị Sơn Hải cộng thêm một vị Lăng Vân cửu trọng, Độc Nhãn đánh không lại.

Đáng tiếc!

Tô Vũ thầm cảm khái, được rồi, mấy người kia nếu có thể giết Huyết Ngạc thì cũng là một chuyện tốt, ngày đó đội ngũ Nam Nguyên bị tập kích cũng là do Huyết Ngạc tổ chức, coi như cũng là kẻ thù của Tô Vũ.

Mặc dù Tô Vũ không có chuyện gì, nhưng mà khi ấy Nam Nguyên vẫn chết rất nhiều học viên.

Đội ngũ tiếp tục dừng lại để tu chỉnh.

Mà đúng vào thời khắc này, cách đó không xa bỗng nhiên bạo phát tiếng nổ vang!

Cự Sơn hiển hiện!

Nó rống giận gào thét một tiếng, một búa bổ ra, phía trước, một vòng trăng máu bay lên, Cự Sơn dùng một búa chém nát trăng máu, bên này, lão Thiên Mã nhất tộc trong nháy mắt đã xuất hiện, vừa định đi cứu viện thì Tô Vũ đã quát: "Chớ đi!"

Không thể đi!

Lão Thiên Mã hơi khựng lại, nhịn không được nổi giận mắng: "Lão Hồ Ly, trở về!"

Đáng chết!

Lão Hồ Ly mang đi vị Sơn Hải của Sơn Linh tộc, hiện tại nơi này chỉ còn có Thiên Mã cùng Man Ngưu nhất tộc, lão giả Vân Hổ tộc thì đang ở một phương hướng khác!

Nơi đây là đại bản doanh nên không thể rời đi, nếu để những người khác đột nhập thì đó mới là phiền toái lớn.

Những ý niệm này lóe lên một cái rồi biến mất, bên chỗ Cự Sơn, sau lưng lão bỗng nhiên toát ra một đạo hỏa diễm!

"Cẩn thận. . ."

Lão Thiên Mã rống lên một tiếng, cách không đánh tới một kích, nhưng đến bên kia thì uy lực đã suy yếu, Cự Sơn bị Huyết Nguyệt cuốn lấy, sau một khắc, vòng hỏa diễm ở trên người nó bốc cháy lên!

Lúc này, ở nơi xa, Vân Hổ nhất tộc và lão Hồ Ly đều đang cấp tốc đánh tới bên này.

Hỏa diễm, đó là hỏa diễm của Ma đồng tộc.

Độc Nhãn và Huyết Nguyệt đánh thành công một kích, sau đó cấp tốc trốn chạy.

"Giặc cùng đường thì chớ đuổi!"

Tô Vũ lại quát lớn: "Không nên đuổi, chúng đang cố phân tán chúng ta, đừng chạy loạn!"

Dứt lời, hắn vội vàng nhìn về phía Cự Sơn.

Cự Sơn thấy vậy liền bay tới chỗ hắn, rơi xuống đất, thân thể thu nhỏ, vẻ mặt ảm đạm, trên thân còn có một cỗ hỏa diễm chưa được dập tắt.

"Bị lửa Ma Đồng đốt rồi. . ."

Cự Sơn rầu rĩ nói: "Có hơi phiền toái, trừ phi đối phương thu hồi Ma Đồng hỏa, bằng không ta phải tốn hao chút thời gian đi diệt Ma Đồng hỏa này, nếu không chiến lực sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!"

Mấy vị Sơn Hải khác cũng dồn dập chạy tới.

Thấy trên người Cự Sơn bùng cháy hỏa diễm, ai nấy cũng đều nhíu mày.

Lão Hồ Ly tỏ vẻ xin lỗi, rầu rĩ nói: "Cự Sơn huynh, thật có lỗi, chúng ta. . ."

Lão dẫn người đuổi theo để giết Huyết Ngạc, vì muốn chiếm lấy nước bọt Thiên Hồ, nếu như đối phương căn bản không phải vì mai phục lão mà là vì mai phục Cự Sơn thì sẽ rất phiền toái. Ma Đồng hỏa dính lên trên người, thực lực Cự Sơn chắc chắn sẽ tổn hao nhiều.

Đương nhiên, trong lòng của lão chẳng hề để ý.

Cự Sơn thụ thương là chuyện tốt a!

Thế nhưng lời xã giao thì vẫn phải nói!

Tô Vũ nhíu mày nhìn về phía Cự Sơn, "Cự Sơn tiền bối thụ thương, bây giờ còn giữ được chiến lực Sơn Hải nữa không?"

"Hỏa diễm sẽ dần dần xâm lấn, bây giờ thì còn nhưng đợi chút nữa chỉ sợ sẽ tiêu hao đáng kể."

"Cần phải mất bao lâu mới có thể áp chế?"

"Đây là Ma Đồng hỏa, thực lực đối phương mạnh hơn ta, tối thiểu cần ba ngày ba đêm toàn lực ứng phó thì mới có thể miễn cưỡng áp chế!"

Tô Vũ nhíu mày, "Ba ngày ba đêm… Chúng ta không thể chờ, thời gian kéo càng dài thì đối phương càng ngày càng nhiều, tin tức lan rộng, đêm dài lắm mộng, mất đi một vị Sơn Hải cảnh..."

Nói đến đây, Tô Vũ bỗng nhiên cắn răng, "Rút lui, nhất định phải rút lui! Đối phương đang muốn làm suy yếu chúng ta, không thể để chúng đạt được mong muốn, Cự Sơn tiền bối thụ thương quá nặng. . ."

Cự Sơn không lên tiếng, một bên, lão Thiên Mã cũng không tỏ ý gì, không được thì cứ rút lui đi!

Thế nhưng Hồ tộc, Man Ngưu tộc, bao gồm cả Vân Hổ tộc vừa mới trở về đều không thể đồng ý.

Nếu rút lui thì kế hoạch phải tính sao?

Hiện tại rút lui, Đơn thần văn nhất hệ tất nhiên sẽ tìm bọn họ để gây sự.

Lão giả Vân Hổ tộc vội vàng can ngăn: "Ma Đồng hỏa là phiền toái lớn, bất quá chúng ta hợp lại thì vẫn có thể giúp đỡ áp chế."

Cự Sơn rầu rĩ nói: "Không được, các ngươi hợp lại áp chế sẽ tiêu hao quá lớn, đối phương có lẽ là ôm mục đích này, dần dần tiêu hao chúng ta. Sơn Hải cảnh khôi phục không nhẹ nhàng như vậy, cộng thêm nguyên khí nơi này quá yếu kém, khôi phục lại càng khó!"

Lão Vân Hổ tộc nói: "Không sao, chúng ta hợp lại sẽ có một ít tiêu hao, nhưng tiêu hao cũng không quá lớn, Cự Sơn huynh đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta hợp lại giúp ngươi áp chế!"

Đến lúc này, bọn hắn phải dốc sức mới được, bằng không thì Cự Sơn thụ thương quá nặng sẽ dọa cho Tô Vũ bỏ chạy.

Mặc dù trong lòng bọn hắn chỉ hận không thể để Cự Sơn bị giết quách luôn cho rồi!

Nhưng hiện tại còn quá sớm, Tô Vũ còn chưa đi tới di tích.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch