Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 857: Thuận Lý Thành Chương

Chương 856: Thuận Lý Thành Chương

Cự Sơn nhìn Tô Vũ hỏi ý, Tô Vũ cau mày hỏi: "Các vị tiền bối ra tay áp chế thì sẽ tiêu hao rất lớn sao?"

"Sẽ không quá lớn."

Lão Vân Hổ tộc bổ sung: "Nhiều nhất là một ngày liền có thể khôi phục lại!"

"Vậy thì làm phiền các vị tiền bối!"

Mấy người cười khẽ, cũng không nhiều lời, họ vừa mới chuẩn bị ra tay, Tô Vũ lại cất tiếng: "Vẫn nên để lại một hai vị Sơn Hải giữ toàn lực đi, Thiên Mã tiền bối cùng Vân Hổ tiền bối, một vị áp trận, một vị dò đường, không thể tiêu hao quá lớn, làm phiền các vị tiền bối khác vậy!"

Lão nhân Thiên Mã tộc vừa muốn mở miệng, nhưng lão suy nghĩ một chút, thôi được rồi, ta vẫn nên áp trận đi!

Lão Vân Hổ tộc nhìn Tô Vũ, suy nghĩ một chút rồi nhìn lại cường giả Hồ tộc, vị Sơn Hải Hồ tộc thấy lão giả Vân Hổ tộc cũng được Tô Vũ giữ lại thì âm thầm gật đầu, cũng được!

Tô Vũ đại khái không có hoài nghi gì, bằng không sẽ không cần thiết để lão Vân Hổ tộc giữ gìn sức lực.

"Vậy làm thế đi!"

Ba vị Sơn Hải Hồ tộc, Man Ngưu tộc, Sơn Linh tộc cũng không nhiều lời, cấp tốc ra tay, hợp lại giúp Cự Sơn loại trừ Ma Đồng hỏa!

Hết thảy đều rất thuận lợi, Ma Đồng hỏa dần dần bị áp chế!

Độc Nhãn tuy mạnh nhưng cộng thêm Cự Sơn thì 4 vị Sơn Hải muốn áp chế, vấn đề hiển nhiên không khó.

Mắt thấy hỏa diễm dần dần dập tắt, sắc mặt của mấy lão nhân đều trắng bệch.

Khi sắp sửa thành công, đúng vào lúc này, bỗng nhiên, hỏa diễm lại đại thịnh!

Ầm ầm một tiếng!

Hư không bùng cháy ngọn lửa!

Hỏa diễm mạnh mẽ bỗng nhiên bùng nổ, thoáng cái đốt cháy vị Man Ngưu tộc yếu nhất!

Mấy người thất kinh, vội vàng dấn tới áp chế!

Qua một lúc lâu, cả bọn mới thu tay lại.

Sắc mặt Cự Sơn ảm đạm, nhịn không được tức miệng mắng to: "Đồ hỗn trướng, đáng chết, hắn vừa ròi còn ở gần đây, đốt lên khiếu huyệt của ta. . ."

Giờ phút này, vẻ mặt của lão ảm đạm, thân thể dính đầy huyết dịch, hiển nhiên lão đã bị thương rất nặng, dĩ nhiên, Ma Đồng hỏa cũng đã triệt để được dập tắt.

Mà xui xẻo nhất là Man Ngưu nhất tộc, lão thụ thương không nhẹ, lão muốn mắng người nhưng lại không biết nên mắng ai!

Đệch!

Thương thế của lão cũng không nhẹ, đều là bị Cự Sơn hố, khiếu huyệt của Cự Sơn bị nhen lửa, uy lực Ma Đồng hỏa tăng vọt, nếu không phải vài vị Sơn Hải đều đang giúp đỡ thì lần này có khi lão Man Ngưu đã bị đốt trọng thương!

Mặc dù như thế, hai vị Hồ tộc và Sơn Linh tộc cũng tiêu hao rất lớn.

Đương nhiên, thương thế nặng nhất dĩ nhiên vẫn là Cự Sơn, lão không có cách nào nói được cái gì, Cự Sơn xui xẻo vì khiếu huyệt đều bị thiêu đốt mấy cái, sau này chỉ sợ phải tốn không ít thời gian để chữa trị.

Cự Sơn buồn bực nói: "Không có việc gì, thiêu đốt mấy cái khiếu huyệt mà thôi, bất quá không có Ma Đồng hỏa áp chế, chiến lực của ta còn có thể phát huy đến Sơn Hải cảnh, trở về dưỡng thương một quãng thời gian liền không sao!"

"Đa tạ các vị đạo hữu!"

Cự Sơn nói một tiếng cám ơn, sau đó lão lại ẩn thân tan biến.

Tô Vũ vội vàng hô: "Cự Sơn tiền bối, vẫn là để Thiên Mã tiền bối tuần tra ở bên ngoài đi, ngài dễ dàng bị tập kích như thế nên mọi người nhất định phải cẩn thận một chút, ngài và các vị tiền bối đã tiêu hao ở cùng một chỗ, miễn cho bị người khác lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"

Thân ảnh Cự Sơn lại hiển hiện, Lão Thiên Mã cũng đáp ứng: "Ta tuần tra bên ngoài, ngươi chớ đi, dễ bị người tập kích!"

"Vậy thì đạo hữu cẩn thận!"

Cự Sơn hơi bất đắc dĩ, hướng về phía Hồ tộc, Man Ngưu tộc cất giọng nói: "Ta liền ở cùng các vị, liên lụy mọi người rồi!"

"Đạo hữu nói đùa, là do chúng ta chủ quan!"

Lão Hồ tộc chắp tay, tùy tiện đón nhận lời nói của Cự Sơn, Cự Sơn bị thương không nhẹ, tuần tra ở bên ngoài quả thực rất nguy hiểm, huống chi hiện tại đi tuần tra chính là lão Thiên Mã chứ cũng không phải bọn hắn.

Cho đến lúc này, cường giả Man Ngưu tộc mới mở miệng: "Lấy được nước bọt Thiên Hồ không? Đối phương cố ý dẫn dụ ngươi đi ra, không lấy được thì lần này sẽ thua lỗ lớn!"

"Lấy được rồi, tên Lăng Vân kia đã vứt lại nước bọt Thiên Hồ."

Lão nhân Hồ tộc vui vẻ cười, vận khí coi như không tệ, lão cũng không bị thương, tiêu hao một chút nguyên khí mà thôi, thế nhưng lấy được nước bọt Thiên Hồ thì đã là kiếm lời.

Cự Sơn và Man Ngưu thì lại có chút không may, việc này thì lão cũng không có biện pháp.

Đối phương không tập kích mình, ai biết sao kẻ đó lại to gan như vậy, thế mà dám đối phó với Cự Sơn, Cự Sơn cũng quá ngu, ai bảo nó không mau chạy đến chỗ đám lão Thiên Mã bên này, bằng không đối phương có hai vị Sơn Hải thì cũng không dám tập kích.

Dẫu gì lão không có tổn thất lại còn kiếm lời, tâm tình hiện giờ hiển nhiên sẽ không tệ.

. . .

Đội ngũ tiếp tục lên đường, mà ánh mắt Tô Vũ bây giờ đã hơi biến đổi.

Ba con Đại Yêu kia đều không phải là loại lương thiện!

Có một số việc là do hắn an bài, nhưng có một số thì không phải.

Nói thí dụ như lần tập kích Cự Sơn này là chủ ý của chúng, hắn cũng chỉ là thuận thế mà làm thôi.

Hắn biết ba Đại Yêu là cùng một bọn cho nên mới có thể biết một chút gì đó, nhưng nếu không biết bọn hắn là cùng một bọn thì làm sao có thể biết được chúng đang diễn trò, thoáng cái liền khiến cho Man Ngưu bị thương nặng.

Đương nhiên, đây không phải then chốt, mấu chốt là hiện tại Cự Sơn đã thuận lợi dung nhập đoàn đội này.

Trước đó, nó đi tuần ở ngoại vi, cũng không phải nhất định là vì cần tuần tra ở bên ngoài, chẳng qua là vì nó không thân quen những người khác, không có cách nào dung nhập mà thôi, dung nhập thì đối phương cũng sẽ cảnh giác gạt bỏ nó.

Hiện tại, Cự Sơn đã thuận lý thành chương dung nhập vào trong đội ngũ bên dưới!

Thậm chí chúng còn có cảm giác đồng bệnh tương liên mà tội nghiệp cho Man Ngưu, lão Hồ Ly bởi vì đi chiếm lấy nước bọt Thiên Hồ nên dù sao cũng hơi áy náy với mọi người, dù cho trong lòng xem thường thì cũng phải giả vờ tỏ ra cái loại cảm giác này mới được.

Tô Vũ không quản bọn họ, trong lòng hắn khẽ cười, Cự Sơn. . . Cái tên này nhất định phải dung nhập vào trong mấy vị Sơn Hải bên dưới, để xem bản thân nó tự phát huy đi.

Mà việc Cự Sơn thụ thương cũng có thể giảm xuống tính cảnh giác của những người khác.

. . .

Cùng một thời gian ấy.

Trong một khe núi.

Độc Nhãn liếc qua Huyết Ngạc vừa trốn về, Huyết Ngạc tươi cười nói: "Đại nhân thần cơ diệu toán, đã làm trọng thương một vị Sơn Hải, tiểu nhân phục sát đất, bội phục đến cực điểm."

Độc Nhãn mặc kệ gã, chờ đợi một hồi, Huyết Nguyệt mới xuất hiện.

Sắc mặt Huyết Ngạc biến hóa, cũng không dám lên tiếng.

Lại một lát sau, ba thân ảnh đồng thời hiển hiện.

Huyết La Sát đã đến rồi!

"Huyết Nguyệt, Ma Đồng. . . các ngươi. . ."

Huyết La Sát rất tức giận, hai tên kia lá gan quá lớn, lại dám chạy đi phục kích đối phương!

Sau một khắc, chợt nhìn thấy một người, âm thanh gã bén nhọn vang lên: "Huyết Ngạc?"

Huyết Ngạc thầm sợ hãi, đáng chết, Huyết La Sát!

Gã không dám nhiều lời, vội vàng hô: "Giáo chủ, hiện tại ta là đường chủ Ma Đồng giáo!"

Huyết La Sát khẽ nhíu mày, "Ma Đồng giáo?"

Độc Nhãn thản nhiên nói: "Ta thành lập, người này có tác dụng, ta đã sử dụng trước rồi!"

Dứt lời, nó liền chủ động nói: "Ta là Độc Nhãn, ngươi chính là Huyết La Sát mà Huyết Nguyệt nói? Phế vật!"

Nó mắng một tiếng, lạnh lùng phê bình: "Nếu như các ngươi nguyện ý phối hợp, vừa rồi đã giết được một tên Sơn Hải, thậm chí là hai tên cũng được, trực tiếp bắt Tô Vũ mà còn cần phiền toái như vậy? Còn chuyện hợp tác với Đơn thần văn hệ gì đó đều là trò cười! Nếu muốn có được chỗ tốt, không tự mình tranh thủ mà còn hi vọng vào người khác? Đơn thần văn nhất hệ nếu hợp tác với Hạ gia, cái thóp mà ngươi nắm cũng chỉ là trò cười, sẽ dễ dàng bị xóa đi, Huyết Hỏa giáo. . . quả nhiên đều là đồ đần độn!"

"Ngươi. . ." Huyết La Sát nghiến răng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch