Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Thánh

Chương 14: Ma kiếm Thánh tâm (phần hạ) (2)

Chương 14: Ma kiếm Thánh tâm (phần hạ) (2)


Khẽ trầm ngâm một chút, Trùng Hư đạo trưởng hỏi tiếp:

- Lưu thí chủ, chuyện quan trọng thứ hai mà ngươi đã nói là cực kỳ hệ trọng, chúng ta phải họp bàn trước đã. Còn về chuyện thứ nhất, ngươi muốn chưởng môn của chín đại môn phái hợp lực cứu Khương tiểu thí chủ, không biết là theo cách nào?

Lưu Hiếu Mại giải thích: - Tất cả mọi người đều biết là Tồi Tâm chưởng là một môn công phu nội gia cực kỳ bá đạo. Nếu như bị Tồi Tâm chưởng đánh trúng chỉ sống tối đa không quá bảy năm, Trang nhi trúng chưởng đến nay vừa vặn cũng đã đúng bảy năm, ta nghĩ thời gian không còn nhiều...

Lưu Hiếu Mại ta không đức không tài, tuy đã tìm danh y khắp trong thiên hạ nhưng vẫn không thể cứu chữa. Sau đó ta không ngại mạo hiểm cầu cứu Hồi thiên thánh thủ Thượng Quan Từ. Thượng Quan Từ nghe nói là con trai của Khương đại ca nên bằng lòng cho ta vào, đáng tiếc là không đủ sức cứu chữa, nhưng ông ấy cũng chỉ cho ta một phương pháp có thể cứu được Trang nhi.

Dừng một chút, Lưu Hiếu Mại tỏ vẻ kích động nói tiếp:

- Phương pháp đó chính là phải được chưởng môn của chín đại môn phái cùng dùng công lực bức chất độc của Tồi Tâm chưởng ra khỏi cơ thể Trang nhi!

Lão vừa nói xong thì cả quần hào chấn động, mọi người đưa mắt nhìn nhau, tranh cãi kịch liệt.

Ngộ Tính đại sư thần công ẩn tàng, nói giọng bình tĩnh:

- Lưu thí chủ, cách mà ngươi nói nhất định có hiệu quả chứ!

Lưu Hiếu Mại tự tin:

- Đó là lời của Hồi thiên thánh thủ Thượng Quan Từ, ta thấy chắc có thể được, chỉ sợ là ảnh hưởng đến công lực của mọi người thôi!

Ngộ Tính đại sư khẳng khái đáp:

- Ngã phật từ bi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Lưu thí chủ, ta nghĩ như vậy cũng có đạo lý nhất định. Chỉ cần có thể cứu được Khương tiểu thí chủ, chúng ta dù có hao tổn nội lực cũng đáng giá!

Lưu Hiếu Mại vui sướng, dập đầu lễ bái:

- Đa tạ Ngộ Tính đại sư, chỉ cần các vị viện thủ cứu được Trang nhi, sau này có phanh thây Lưu Hiếu Mại ta làm vạn mảnh, ta cũng không hề có một câu oán hận!

Quần hào thấy một đại ma đầu như Lưu Hiếu Mại bộc lộ chân tình mừng rỡ đến phát khóc như vậy thì hết thảy không khỏi động lòng.

Đột nhiên, Tôn Chú đứng lên cười nhạt:

- Chậm đã, ta có mấy vấn đề cần Lưu Hiếu Mại trả lời!

Nói xong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Hiếu Mại, từ ngữ tràn ngập mùi thuốc súng.

Lưu Hiếu Mại nói:

- Tôn chưởng môn, ngươi cứ hỏi. Chỉ cần Lưu Hiếu Mại có thể trả lời, nhất định sẽ biết đến đâu nói đến đó.

Tôn Chú căn vặn:

- Lưu Hiếu Mại, ta hỏi ngươi, Thần Châu đao tôn bằng một thanh Huyết quang bảo đao ngang dọc trên giang hồ hơn ba mươi năm, hành hiệp trượng nghĩa chưa hề kết giao với bất kỳ bang phái nào, người trong giang hồ đều kính ngưỡng. Ngươi nói toàn gia Khương đại hiệp bị chết thảm dưới độc thủ của Võ Thánh môn, chúng ta tạm thời chưa nghi ngờ có thực là ngươi kết giao với Khương đại hiệp hay không, chỉ hỏi tại sao một mình ngươi lại chạy thoát được!"

Trên giang hồ, Tôn Chú được mọi người xưng tụng là "Miên lý châm", ý là nói tâm cơ của hắn thâm trầm khiến cho người khác phải dè chừng. Hắn vừa nói xong thì quần hào lập tức hưởng ứng, mọi ánh mắt lập tức đều tập trung đổ dồn vào Lưu Hiếu Mại.

Nếu là trước kia, Lưu Hiếu Mại chắc đã nổi giận lôi đình. Suốt đời ông hận nhất là kẻ nào hoài nghi thành ý của mình, nhưng hôm nay vì Cổ Trang nên phải hết sức nhẫn nhịn cũng chỉ bởi vì một tia hy vọng này mà thôi. Ông tự nhủ lòng: "Lưu Hiếu Mại, ngươi dứt khoát không được vọng động. Vì Khương đại ca, cho dù hôm nay có ăn phân thì ngươi cũng phải ăn!"

Nghĩ tới đây, Lưu Hiếu Mại nhìn Tôn Chú rành rọt:

- Cũng không phải do ta có võ công quá cao, mà lúc đó hoàn toàn là do ý niệm phải cứu bằng được Trang nhi đã nâng đỡ cho ta thoát khỏi miệng hùm.

Tôn Chú cười lạnh:

- Tôn mỗ ta thật là nhìn lầm ngươi rồi. Thật nghĩ không ra Lưu Hiếu Mại đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ mà lại có nghĩa khí như vậy, thực sự là bội phục.

Đứng hiên ngang một bên, Khương Cổ Trang dựng đôi mày kiếm, phẫn nộ: - Ngươi không được châm chọc khiêu khích Lưu thúc thúc, ta xem ngươi cũng chẳng là loại người gì tốt đâu. Hừ! Cùng lắm thì ta không cần các ngươi trợ giúp nữa, có gì là quan trọng chứ. Lưu thúc, chúng ta đi!

Lưu Hiếu Mại hai mắt trợn tròn, giận dữ quát:

- Trang nhi, không được vô lễ!

Khương Cổ Trang gân cổ bướng bỉnh đáp:

- Lưu thúc, là bọn họ thù địch với người. Chẳng phải lúc bình thường người luôn dạy Trang nhi là kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không thể chịu nhục sao!

Lưu Hiếu Mại thở dài, cảm thán:

- Trang nhi, tính tính con thật quá quật cường rồi. Bọn họ làm nhục ta chỉ vì có thành kiến quá sâu sắc, sao con lại lắm lời thế!

Quần hào đang ngồi xung quanh nghe rõ ràng những lời hai người đối đáp, thực là hổ phụ không sinh khuyển tử. Chỉ nghĩ Khương Cổ Trang mới mười sáu mười bảy tuổi đầu đã có ngạo cốt như vậy, thật là hiếm có, chỉ là quần hào không dám nhìn thẳng vào mặt chàng.

Tôn Chú bỗng nhiên cười ha hà:

- Tốt! Tốt! Diễn rất tốt! Hay cho một khúc Song Hoàng náo nhiệt. Lưu Hiếu Mại, ngươi nói thực đi. Lần này đến Hoa Sơn rốt cuộc có âm mưu gì? Ngươi có thể lừa người khác chứ đừng mơ tưởng lừa được ta.

Tác giả: Long Nhân











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch