Lưu Hiếu Mại không ngờ Tôn Chú lại nói vậy nên vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: - Tôn chưởng môn nói vậy nghĩa là sao? Cuộc đời Lưu Hiếu Mại này tội nghiệt sâu dày nhưng ta đã nói rồi, chỉ cần các vị có thể ra tay tương trợ cứu được Trang nhi thì ta xin nguyện lấy cái chết để tạ tội. Lưu Hiếu Mại ta vốn thích ăn ngay nói thẳng, nếu Tôn chưởng môn nói ta có âm mưu gì thì không cần ngại cứ nói huỵch toẹt ra cho mọi người ở đây biết xem nào!
Tôn Chú cười lạnh: - Tốt! Lưu Hiếu Mại đã sảng khoái như vậy thì ta nói luôn. Tôn Chú ta hoài nghi ngươi là người của phái tới!
Tôn Chú vừa nói như vậy thì tất cả quần hào đều ồ lên, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Lưu Hiếu Mại.
Khương Cổ Trang hét lớn: - Lão già thối, ngươi không được ngậm máu phun người!
Lưu Hiếu Mại mắng át đi: - Trang nhi, không được vô lễ! Xem ra Tôn chưởng môn có thành kiến quá sâu về ta. Tôn chưởng môn, có cao kiến gì thì cứ nói thẳng luôn ra đi!
Tôn Chú không trả lời mà vặn hỏi: - Lưu Hiếu Mại, ngươi nói con trai của Khương đại hiệp trúng phải Tồi Tâm chưởng phải không?
Lưu Hiếu Mại lớn tiếng: - Không sai, không ít người đang ngồi ở đây là Thái sơn Bắc đẩu trong võ lâm, hẳn là nhìn ra điều này.
Tôn Chú cười ha hả: - Vấn đề chính là chỗ này! Trúng phải Tồi tâm chưởng chỉ sống tối đa không quá bảy năm. Vì sao không sớm không muộn mà lại mãi tận lúc chúng ta tiến hành đại hội võ lâm mới đến. Có phải ngươi muốn chúng ta tổn hao công lực chữa trị cho nó, sau đó ngươi cùng người của nội ứng ngoại hợp làm một mẻ lưới quét sạch nhân sĩ chính đạo chúng chứ gì!
Lưu Hiếu Mại nghe xong chỉ biết trợn mắt há mồm, cứng miệng nói không nên lời.
Lời này vừa thốt ra, quần hào trong đại sảnh đều khẽ ồ lên một tiếng, hiển nhiên tất cả đã bị phân tích của Tôn Chú làm cho chấn động. Đó thật sự quả là một độc kế tuyệt diệu.
Cặp mắt Lưu Hiếu Mại đỏ sọc lên, nhìn sang Ngộ Tính đại sư gằn giọng: - Đại sư, ý kiến của người thế nào?
Ngộ Tính đại sư nhắm nghiền hai mắt, hai tay chắp thành hình chữ thập, tán thành: - A di đà phật! Lưu thí chủ, lời nói vừa rồi của Tôn chưởng môn cũng không phải không có đạo lý. Võ lâm đang thời hỗn loạn, chúng ta không thể không bàn bạc kỹ hơn!
- Nói như vậy, các ngươi không đáp ứng cứu Trang nhi?
- Lưu thí chủ, Phật nói mọi việc đều có nhân quả, chúng ta không giúp được ngươi!
Lưu Hiếu Mại nghe vậy mà nản lòng thoái chí, hoàn toàn tuyệt vọng! Ông vì nghĩ đến cứu tính mạng của Trang nhi mà mang cậu ăn xin qua ngày nơi đầu đường xó chợ, lăn lộn qua khắp Trung Nguyên, trải bao mưa gió mà chưa hề than thở lấy một câu. Thậm chí bất chấp tính mạng sang tận Tây Vực cầu kiến bảo chủ Tây Vực hùng ưng bảo Nhâm Tú Mẫn, chạy khắp đại giang nam bắc lần tìm dấu chân Tuyệt mệnh Ma tôn Âu Dương Thạch và truyền nhân võ công duy nhất của lão là Đoạt mệnh thần ni.
Bảo chủ Tây Vực hùng ưng bảo Nhâm Tú Mẫn cảm động trước ý chí của Lưu Hiếu Mại nhưng cũng không có phương sách nào.
Hy vọng về Âu Dương Thạch và Trình Dật Tuyết lại càng mong manh, căn bản không ai biết hành tung của hai người đó. Tuy nhiên, có không ít người nói cho Lưu Hiếu Mại biết là Hắc Bạch nhị điêu của Đoạt mệnh thần ni Trình Dật Tuyết vẫn thường hay xuất hiện ở vùng Hoa Sơn này.
Mắt nhìn đại hạn sinh tử của Trang nhi ngày một đến gần, Lưu Hiếu Mại đành phải lặn lội tìm đến cầu cứu Hồi thiên thánh thủ Thượng Quan Từ mặc dù ông biết Thượng Quan Từ sẽ không gặp ông vì kể từ khi con gái Thượng Quan Si bị bắt cóc thì lão đã phát thệ không bao giờ hành y tế thế. Nhưng rốt cuộc lão đã phá lệ vì Lưu Hiếu Mại cũng tình nguyện đưa ra chính lời đề nghị này.
Đây cũng là hy vọng duy nhất để cứu Trang nhi. Không nghĩ tới niềm hy vọng duy nhất này cũng tan biến.
Lưu Hiếu Mại không cầm được hai dòng nước mắt tuôn rơi, thoáng chốc dường như già thêm rất nhiều, nắm tay Khương Cổ Trang, bi phẫn thốt lên: - Trang nhi, đây là võ lâm chính đạo đó, chúng ta đi!
Tôn Chú quát lớn: - Lưu Hiếu Mại, ngươi đã quá xem thường anh hùng trong thiên hạ rồi, nói đi là đi sao, chỉ sợ không dễ dàng vậy đâu!
Lưu Hiếu Mại ngạo nghễ cười phá lên: - Tôn đại chưởng môn đã không cứu người còn muốn đối phó cháu ta ra sao đây!
Tôn Chú giận xanh mặt, lại quát lên: - Bắt lấy chúng cho ta!
Lão phất tay một cái, mười hai kiếm khách đứng sau lưng nhảy xổ ra, rút trường kiếm xoàn xoạt vây quanh Lưu Hiếu Mại và Khương Cổ Trang.