Lưu Hiếu Mại ngửa mặt lên trời cười như điên cuồng, cầm tay Khương Cổ Trang hỏi: - Trang nhi, có sợ không?
Khương Cổ Trang phát sinh hào khí, dõng dạc đáp: - Không sợ!
Lưu Hiếu Mại tán thưởng: - Tốt! Ngày hôm nay hai ta có thêm chút hiểu biết về cái gọi là danh môn chính phái!
Nói xong thủ ngang cây Thanh Minh kiếm trước ngực, lưng tựa vào Khương Cổ Trang, ngưng mắt nhìn vào mười hai kiếm khách.
Bỗng nhiên, một trận cuồng phong mãnh liệt từ phía ngoài ập vào, cả mấy khung cửa sổ cùng rung lên rắc rắc.
Quần hào kinh hoảng, đều rút binh khí cả ra tay rồi đứng bật dậy.
Cuối cùng nghe Ầm một tiếng cực lớn, cánh cửa nặng nề của đại sảnh đã bị chém vỡ làm hai mảnh.
Gió thảm mưa sầu hòa lẫn với tiếng cười tuyệt vọng của Lưu Hiếu Mại, quần hào đều bị dọa đến hoảng sợ!
Tất cả mọi người đều đứng yên bất động nghe mưa gió thét gào.
Chưởng môn phái Hoa Sơn hét lớn một tiếng rồi bắn vụt ra ngoài. Nhưng hắn vừa ra đến cửa thì bỗng nghe một tiếng bùng cực lớn. Toàn thân Tôn Chú bị một luồng chưởng lực cường đại hất ngược trở lại, kèm theo đó là một trận cười cuồng ngạo.
Quần hào kinh hãi, chỉ thấy sắc mặt Tôn Chú trắng nhợt như tờ giấy, mặc dù bị đã được mười hai kiếm khách đỡ lấy hai bên nhưng vẫn té ngã. Lão há mồm phun ra một búng máu, hiển nhiên là đã thụ thương không nhẹ.
Chưởng môn của tám đại môn phái còn lại đồng thời di chuyển thân hình nhanh như điện chớp, thoáng ra hiệu rồi đồng thời xuất chưởng đánh ra bên ngoài. Tám người này lần đầu tiên liên thủ cùng phát chưởng, thế như dời non lấp bể, uy mãnh biết nhường nào! Bên ngoài cửa truyền vào một tiếng la thảm thiết.
Cả tám thân ảnh nương theo uy thế đó đánh thốc ra ngoài. Tiếp đó bên ngoài truyền tới tiếng quát tháo đánh nhau om sòm.
Có người kinh sợ hét lên: - Bọn ma đầu của đã tìm đến nơi rồi!
Tất cả quần hào và mười hai kiếm khách tức thì bỏ mặc Lưu Hiếu Mại và Khương Cổ Trang cấp tốc lao ra ngoài tham gia quần đấu.
Mấy ngọn đuốc trong đại sảnh cũng đồng thời bị tắt ngóm, cả một căn phòng rộng lớn bỗng chốc tối om.
Khương Cổ Trang thấy kẻ thù giết phụ thân đã đến thì không khỏi sục sôi máu huyết, nghiến răng: - Thúc! Chúng ta đi giết địch!
Lưu Hiếu Mại kéo tay chàng lại: - Chưa phải lúc đâu Trang nhi, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun. Huống chi hiểu lầm đối với chúng ta lúc này càng lúc càng sâu. Bất kể chúng ta có làm gì thì bọn họ cũng không tin tưởng chúng ta đâu. Đi, thúc đem cháu đi với một chỗ này!
Từ lúc phụ mẫu bị chết thảm, trong lòng Khương Cổ Trang luôn coi Lưu Hiếu Mại như là phụ thân mình. Chàng hiểu rõ là ông đã vì mình mà tận tâm nỗ lực đến kiệt sức.
Thanh âm huyên náo tràn ngập Tử Kim các biến nơi đây thành một nơi hỗn loạn. Lưu Hiếu Mại dẫn theo Khương Cổ Trang đi qua cửa sau của Tử Kim các rồi lần dọc theo một con đường nhỏ ra tới mép núi. Bốn bên đều vắng vẻ không một tiếng người, hiển nhiên là bọn họ đã đi xa khỏi Tử Kim các.
Khương Cổ Trang không hiểu sao thúc thúc lại hành động như vậy liền hỏi: - Thúc, thúc làm vậy...
Lưu Hiếu Mại ngần ngừ một chút rồi bảo: - Trang nhi, đây là ngọn núi sám hối của phái Hoa Sơn, nơi đây có một tia hy vọng, cũng là hy vọng cuối cùng của con nên ta nhất định phải thử một lần!
Khương Cổ Trang ngơ ngác nhìn quanh. Trong lòng chàng hiểu rõ, Lưu thúc lâm trận bỏ trốn dẫn chàng đến đây tuyệt không phải là ham sống sợ chết mà là có mục đích của ông.