Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Thánh

Chương 22: Thiên anh thần đan (phần hạ) (2)

Chương 22: Thiên anh thần đan (phần hạ) (2)
"

Khương Cổ Trang cười khổ:

- Nói chuyện gì, ta đói sắp chết rồi đây!

Thiếu nữ áo đỏ khẽ vỗ vào mặt mình một cái, thốt:

- Đáng chết thật, ta sẽ đi lấy đồ ăn cho ngươi.

Nói xong, nàng khẽ uốn chiếc eo thon chạy vụt đi, đang định mở cửa bỗng quay lại dặn:

- Tiểu ca ca, ta đi lấy mấy thứ cho huynh, nghìn vạn lần không nên đi lung tung, muội đi một lát là về ngay!

Khương Cổ Trang gật đầu thật mạnh.

Thấy thế, Thiếu nữ áo đỏ lưu luyến đi ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Khương Cổ Trang.

Khương Cổ Trang quan sát căn phòng nhỏ được cắm đầy hoa tươi, trên nóc còn có hai con khỉ, trong lòng cảm thấy ấm áp muôn phần.

Chàng tìm được một bộ y phục màu sắc rực rỡ mặc vào thay cho bộ quần áo bị ướt, cảm thấy thân thể cũng ấm áp dần lên.

Cách bài trí của căn phòng nhỏ này cũng cho thấy nỗi tịch mịch vô biên của chủ nhân. Một thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung lại bị giam cầm trong ngôi mộ đá tăm tối không có ánh sáng mặt trời này thì còn gì là hạnh phúc, vui vẻ nữa? Chẳng trách khi thấy một người xấu xí như mình mà nàng cũng vui mừng đến vậy.

Xét động tác cử chỉ của thiếu nữ, nàng hẳn là một người thân mang tuyệt thế võ công nhưng mà tuổi lại không quá mười sáu, mười bảy, chắc chắn nàng không phải Đoạt Mệnh Thần Ni mà Lưu thúc nói.

Nàng nói còn có một sư phụ, khẳng định sư phụ của nàng là Đoạt Mệnh Thần Ni. Nhìn bộ dạng dường như nàng rất sợ sư phụ, cho thấy tính tình bà ta nhất định rất cổ quái, liệu có chịu chữa thương cho mình không?

Ài, đã tới đây rồi thì phải nhập gia tùy tục, được tới đâu biết tới đó thôi.

Giả như sư phụ nàng nhân cơn giận dữ mà giết mình thì một phen tâm huyết của Lưu thúc chẳng phải sẽ uổng phí rồi sao. Nhưng nếu mình là người trước sau gì cũng phải chết thì so với việc Tồi Tâm chưởng độc phát mà chết thì chẳng bằng để Đoạt Mệnh Thần Ni một chưởng đánh chết nhanh gọn còn hơn.

Nhưng thù lớn của ta chưa trả được! Lưu thúc thúc ngậm đắng nuốt cay mấy năm nay là vì cái gì? Không, chỉ cần còn một tia hy vọng thì ta phải nắm lấy thật chặt.

Khi Khương Cổ Trang nắm chặt tay, nhắc nhủ bản thân và hạ quyết tâm thì cửa phòng kêu "kẹt" một tiếng mở ra, thiếu nữ áo đỏ lắc mình lướt vào. Thấy Khương Cổ Trang mặc bộ y phục lòe loẹt của mình trông chẳng ra thể thống gì cả, nàng cười phá lên.

Khương Cổ Trang xịu mặt, hỏi:

- Có gì buồn cười chứ, nàng chưa thấy bao giờ sao?

Thiếu nữ áo đỏ càng cười ngặt nghẽo đến nỗi thở không ra hơi.

Khương Cổ Trang ngửi thấy mùi thịt thơm lừng, không khỏi chảy nước miếng, kêu lên:

- Có gì ăn được đó? Đừng cười nữa, mau đưa ta ăn đi!

Tay thiếu nữ áo đỏ cầm một con thỏ rừng đã nướng vàng rộm, mỡ chảy ròng ròng. Vừa nhìn thấy, Khương Cổ Trang đã nuốt nước miếng ừng ực, huống chi chàng đã đói đến mức bụng kêu ùng ục.

Thiếu nữ áo đỏ cười nói:

- Ta là Thượng Quan Si, chàng gọi ta là Si nhi được rồi. Chàng gọi đi, nếu không ta không cho chàng ăn đâu!

Khương Cổ Trang liên thanh gọi:

- Si nhi, Si nhi...

Thượng Quan Si cực kỳ hài lòng, hai tay đưa con thỏ nướng cho Khương Cổ Trang.

Khương Cổ Trang xé hai đùi thỏ ra, ngấu nghiến như hổ đói, loáng cái đã chén sạch con thỏ rừng. Chàng lau mỡ dính trên miệng, hỏi:

- Còn gì nữa không?

Thượng Quan Si cười nói:

- Nhìn bộ dạng chàng cứ như ba ngày chưa được ăn cơm rồi vậy. Đây!

Nói xong, nàng lấy trong bọc ra hai trái dưa đưa cho Khương Cổ Trang, nói:

- Được rồi, giờ hãy kể cho ta nghe chuyện của chàng đi.

Khương Cổ Trang lại chén sạch hai quả dưa, lúc này mới tạm ổn, cảm thấy rất là dễ chịu. Chàng vặn người một cái, nói:

- Ta mệt chết đi, ngủ một giấc rồi hãy nói.

Thượng Quan Si vén chăn lên, nói:

- Vậy hai ta cùng ngủ.

Khương Cổ Trang giật mình kinh hãi, vội co người lại, kêu lên:

- Nàng đừng đụng vào ta!

Thượng Quan Si vẻ mặt vô cùng kinh ngạc hỏi:

- Ngươi làm gì mà hung dữ vậy?

Khương Cổ Trang thờ phì một tiếng, vội chắp tay lắp bắp:

- Cái này... cái này...

Nhưng nếu không mất một giờ ba khắc thì không thể nói cho nàng ta hiểu được chuyện này, nên chàng cứ "cái này…cái kia…" mất một hồi lâu cũng chưa nói ra được lý do tại sao, đành ngồi dậy nói chuyện với Thượng Quan Si.

Thượng Quan Si cực kỳ mừng rỡ, hai mắt sáng bừng nhìn chăm chú Khương Cổ Trang như sợ bỏ sót bất kỳ câu nào của chàng.

Tác giả: Long Nhân











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch