Khương Cổ Trang có một thính giả nhiệt tình đến thế thì cảm thấy thấy bản thân giá trị hẳn lên. Từ trước đến nay chưa từng có ai nghe chàng nói chuyện một cách háo hức như vậy nên giờ càng kể càng hứng thú.
Cứ thế chàng dốc bầu tâm sự kể hết cho nàng nghe mọi chuyện từ nhỏ tới lớn, không sót chuyện gì, từ xuất thân, những chuyện đã trải qua, cho tới những niềm hạnh phúc và khổ đau nhỏ nhặt nhất.
Thì ra, từ khi bị sư phụ bắt tới đáy đầm Bích Thủy này, Thượng Quan Si chưa từng nghe ai khác nói chuyện ngoài sư phụ Đoạt Mệnh Thần Ni. Nàng không ngờ thế giới bên ngoài lại đẹp đẽ mê ly đến vậy, ngây ngất nhìn Khương Cổ Trang nói chuyện, tỏ ý hâm mộ vô cùng.
Đến khi Khương Cổ Trang kể xong, nàng vẫn ngơ ngẩn: - Trang ca ca, chỉ cần có thể rời khỏi đây, muội tình nguyện bị Tồi tâm chưởng gì đó đả thương cũng không hối tiếc.
Khương Cổ Trang nghe nàng nói vậy thì không khỏi ngây người ra.
Cảnh ngộ mỗi người khác nhau thì tâm tình cũng khác nhau. Rất nhiều người không để ý tới hạnh phúc ngay bên cạnh mình, lại truy cầu những thứ không thể đạt được. Mà Si nhi lại muốn dùng chính sinh mệnh của mình để đổi lấy tự do. Tư vị đó ai có thể thực sự hiểu rõ!
Khương Cổ Trang vô cùng cảm khái hỏi: - Si nhi, tại sao nàng lại tới đây?
Thượng Quan Si thoáng u buồn, sắc mặt trở nên ảm đạm, đáp: - Muội bị sư phụ bắt về đây.
Thượng Quan Si vội lắc đầu, nói: - Không! Thực ra sư phụ muội cũng rất đáng thương, người bị sư tổ giam cầm dưới đáy đầm này đã hơn ba mươi năm. Nhưng sư phụ sắp có thể ra ngoài được rồi!
Nói đến đây, mắt nàng tràn trề hy vọng, lẩm bẩm như tự nói một mình: - Đến lúc đó, sư phụ nhất định sẽ dẫn ta ra ngoài. Sư phụ thương muội nhất mà.
Khương Cổ Trang cảm động trước biểu hiện của Thượng Quan Si, trong lòng cũng cảm thấy mừng cho nàng. Chàng hiếu kỳ hỏi: - Si nhi, nàng nói sư phụ nàng bị giam ở đây ba mươi năm rồi, vì sao đến bây giờ mới nghĩ đến chuyện ra ngoài.
Thượng Quan Si chậm rãi đáp: - Thực ra sư phụ muội không lúc nào không muốn thoát khỏi đây. Nhưng chắc huynh cũng biết sư tổ của muội Tuyệt Mệnh Ma Tôn là kỳ hiệp một đời, võ công cái thế.
Khương Cổ Trang nhịn không được nói chen vào: - Nhưng người giang hồ nói Âu Dương tiền bối là nhân vật chí tôn của tà phái, võ công cao tới đâu cũng không thể xứng với hai chữ kỳ hiệp được.
Thượng Quan Si chu miệng: - Đây là sư phụ của muội nói thế. Tuy nói là bị sư tổ giam cầm ở đây nhưng sư phụ tuyệt không hề hận sư tổ mà còn nói tội của người đáng phải chịu như vậy. Sư tổ là cái thế kỳ hiệp một đời, cái gì mà chính phái tà phái, Tam Hoàng Ngũ Đế đều không so được với lão nhân gia!
Khương Cổ Trang thấy Thượng Quan Si nói rất chân thành nên không tiện tranh luận với nàng. Hơn nữa, Lưu thúc cũng nói như vậy, liền hỏi: - Sư tổ nàng giam sư phụ nàng trong thạch động này như thế nào?
Thượng Quan Si đáp: - Ngài dùng tám sợi dây xích sắt trói chặt sư phụ của muội lại.
Khương Cổ Trang giật mình, bật la lên hoảng hốt: - Tám sợi xích sắt? Trói chặt?
Thượng Quan Si khẳng định: - Đúng vậy. Sư phụ của muội nói đó không phải là những sợi xích sắt bình thường, mà nếu là xích sắt bình thường thì không thể trói được sư phụ của muội.
Khương Cổ Trang tò mò hỏi: - Đó là xích sắt gì?
Thượng Quan Si đáp: - Đó là xích sắt được rèn từ sắt mẹ ngàn năm, bất luận là binh khí sắc bén cỡ nào cũng đừng mong chặt đứt được nó.
Khương Cổ Trang vốn định nói sao sư tổ nàng lại tàn nhẫn như vậy, nhưng thấy Thượng Quan Si cực kỳ sùng bái Âu Dương Thạch nên hỏi tiếp chuyện khác: - Nếu những dây xích sắt lợi hại như vậy, sư phụ nàng định dùng cách nào để thoát khỏi đây?
Thượng Quan Si đáp: - Sư phụ của muội đang luyện một loại đan dược. Đợi khi thần đan đó luyện thành ăn vào công lực sẽ tăng vọt lên và sẽ thoát khỏi xích sắt
Khương Cổ Trang nghĩ thầm: - Võ công của Đoạt Mệnh Thần Ni được chân truyền từ Tuyệt Mệnh Ma Tôn. Một thân công lực của bà hẳn đã tới mức đăng phong tạo cực, chẳng lẽ còn phải nhờ đến thần đan gì đó giúp tăng cường thêm ư?.
Chàng lại hiếu kỳ hỏi: - Thần đan gì mà lợi hại thế?
Thượng Quan Si bỗng nhiên biến sắc, nói: - Ài, không nói thì hơn. Nói chung, Trang ca ca, muội nói cho ca ca biết, vì sư phụ luyện loại thần đan đó nên muội mới bị bắt về thạch động này đấy.
Khương Cổ Trang vô cùng ngạc nhiên hỏi: - Nàng? ...Sao nàng lại bị bắt tới để luyện đan?
Thượng Quan Si thì thầm: - Thần đan đó tên là Thiên Anh đan, phải dùng trái tim của một nghìn trẻ con để luyện thành.
Khương Cổ Trang thiếu chút nữa bật tiếng la hoảng. Chàng nhớ lại lúc trước khi mình tiến vào trong thạch động đã thấy vô số những khúc xương nhỏ, thì ra đúng là xương trẻ con liền không khỏi lợm giọng, cả giận nói: - Sư phụ nàng có còn là người không? Vì bản thân mình mà đi moi tim trẻ con. Việc táng tận lương tâm thế mà bà ta cũng có thể làm được ư. Đừng nói giam cầm bà ta, dù đem ra vạn đao phân thây cũng không phải là quá đáng!
Thượng Quan Si thấy chàng lộ vẻ dữ tợn thì lấy làm kinh hãi, dịu giọng phân bua: - Trang ca ca, sư phụ của muội rất đáng thương.