Trước mặt bà con họ hàng, lễ ra mắt con dâu bà còn chẳng bằng món quà nàng ta tiện tay tặng cháu trai nhà cậu, thế mặt mũi bà để đâu? Con trai bà nửa đời sau sao mà ngẩng mặt lên nổi!"
"Với lại, mấy đứa vào cửa trước không phải là nhà chúng ta cố ý không cho, mà là năm đó không có tiền khởi nghiệp. Hồi thằng cả với cháu trai thành thân, con trai còn chưa thi tú tài, năm nào cũng phải đóng thuế nên chẳng tích góp được đồng nào."
"Chờ đến khi thằng út thi đỗ tú tài, nhất định phải tìm mối hôn sự môn đăng hộ đối hơn. Chỉ riêng tiền sính lễ đã móc sạch vốn liếng, còn phải dùng cả số bạc thưởng khi con trai đỗ tú tài. Cái nhà này cũng phải chắp vá tứ phía mới có được, thật sự là không bỏ ra nổi thêm nữa."
Trần Lễ Trung càng nói càng tức: "Cứ theo lời ta, hôm nay bà cứ cho nàng ấy đôi trâm cài mà con trai mang về. Dù sao con trai đặc biệt mang về cho bà một bộ trang sức vàng cùng một đôi trâm cài rồi, chắc cũng là ý đó thôi."
Dù không cam lòng nhưng bà ta vẫn gật đầu, từ trong ngực móc ra chiếc chìa khóa đồng sáng choang, mở rương gỗ, lấy ra một cái hộp gỗ khác. Từ trong hộp, bà ta lấy ra hai chiếc trâm vàng đuôi phượng có đính hạt châu, vuốt ve không nỡ rời tay.
Trần Lễ Trung nhìn nàng bộ dáng này cũng thở dài, nói: "Đừng không nỡ, chờ con trai thi đỗ Tiến Sĩ thì sẽ như một Lưu lão gia thứ hai. Bà muốn bao nhiêu trang sức mà chẳng có? Còn nếu con trai không thi đỗ, về sau vẫn còn lúc cần nhờ vả Lưu gia. Nàng đã giữ thể diện cho bà thì bà cũng nên giữ thể diện cho nàng một lần, như vậy một nhà mới hòa thuận bền lâu!"
Nghe thế, Trương thị cũng xuôi tai rồi, thở dài: "Tôi đây không phải vì nhà mình mà tiếc của sao, đắt đỏ quá. Năm đó cưới Đại Lưu thị mất ba trăm lạng sính lễ, bây giờ cưới tiểu Lưu thị cũng ba trăm lạng. Lại còn có mấy thứ trâm cài trâm bạc này nữa. Nếu không phải con trai mang về hai trăm lạng bạc cùng hai bộ trang sức vàng này thì con dâu hai không biết sẽ oán trách thế nào đâu."
Nói đến đề tài này, Trần Lễ Trung vô thức sờ lên bên eo, định hút điếu thuốc lào, ai ngờ sờ hụt. Lúc này mới nhớ ra hôm qua vui quá nên để quên ở chính phòng. Hắn liền quay người đi ra ngoài, trước khi đi còn nhắc nhở: "Đừng nói cái này nữa. Bà đi phòng bên cạnh xem bọn nhỏ dậy chưa, nếu chưa thì gọi chúng nó dậy đi. Đừng để Tuệ tỷ nhi và Khang ca nhi làm hỏng việc."
Nghe chồng nói thế, Trương thị đáp: "Cái này còn cần chàng nhắc sao? Thiếp vừa bảo Tú Nương đi gọi rồi." Nói xong, bà ta từ trong rương gỗ lấy ra một cái hộp có khóa khác, xoay người ngồi trước bàn trang điểm, ngắm mình trong gương đồng hết bên nọ đến bên kia, cẩn thận cài bộ trang sức vàng con trai hiếu kính lên búi tóc...
Càng nhìn càng ưng ý, cười tít cả mắt.
Tuy cưới con dâu không được như ý, nhưng con trai từ trước đến nay đều rất hiếu thuận. Một bộ trang sức vàng hơn trăm lạng bạc nói mua là mua ngay. Bà nội đã khuất nói đúng, thằng út sẽ đọc sách thi Trạng Nguyên. Cưới con dâu vọng tộc này, chỉ cần nàng biết điều, đối xử tử tế với con trai, thế là gia đình cũng đủ hài lòng rồi.
Nếu mà thật sự không nghĩ phụng dưỡng hai ông bà già này... thì cũng chẳng sao. Bà ta còn có con trai cả đó thôi. Tú Nương là cháu gái ruột bên ngoại của bà ta, hiếu thuận cực kỳ.
Lưu Ngọc Chân làm xong việc trong bếp, sau khi được Quế Chi hầu hạ thì trở về tây sương phòng. Vừa mới về đến nơi đã thấy Đoàn ma ma đứng ở cửa, nhìn thấy hai người họ thì vội vén rèm, nói vọng vào trong: "Cô gia, cô nương về rồi ạ!"
Trần Thế Văn trong phòng vừa thay một chiếc áo khoác gấm vóc màu đỏ, nhìn nàng từ bên ngoài bước vào thì ngạc nhiên hỏi: "Nàng vừa đi đâu về thế?"
Lưu Ngọc Chân nhìn hắn, cảm giác vừa lạ vừa quen. Nàng kiềm lại bước chân, từ tốn lại gần, khẽ đáp: "Thiếp thân đi chuẩn bị bữa sáng cho người trong nhà ạ."
Trần Thế Văn rõ ràng là sững sờ một lát, trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu nói: "Nàng vất vả rồi. Nhưng sau này thì khỏi cần làm mấy việc này nữa. Ta cùng tổ phụ và cha mẹ đã thương nghị qua, sau này khi về nhà rồi, gia đình sẽ mua thêm hai người hầu. Những việc này sau này cứ để người hầu làm là được rồi, nàng lo việc nhà chu toàn là ta yên lòng rồi."
Lưu Ngọc Chân thở phào nhẹ nhõm. Nàng đích xác chưa từng nghĩ sẽ ngày ngày đối mặt với bếp núc để lo toan chuyện củi gạo dầu muối. Đáng lẽ nàng đã định chọn riêng một Cố trù nương từ bếp của Lưu phủ để làm tì nữ cho mình rồi. Nàng vừa mới còn đang tính kế làm sao để Cố trù nương đưa hai vị chị dâu ra khỏi bếp, để nàng không quá lộ liễu. Trần Thế Văn nói thế này thì vẹn cả đôi đường.