Tam đệ muội vừa về đến nhà vào trưa hôm ấy đã lập tức bẩm báo việc này với Lão thái thái, Lão thái thái sáng sớm hôm sau liền sai người mang tin đến cho con."
"Sau khi nhận được thư hồi âm của con, người xem xong liền rơi nước mắt, nói rằng có lỗi với Lão thái gia vì đã không nghe lời dặn dò của người. Tối hôm đó người liền ngã bệnh, uống mấy thang thuốc vẫn không thấy đỡ."
"Ngày hôm sau khi tỉnh táo lại, người còn đòi người chụp xe, nói là muốn đích thân đến Minh Sơn thư viện cùng con phân trần, để Lão thái gia cùng Châu tỷ nhi được nhắm mắt... May mà ta đã khuyên ngăn được bà."
Trần Văn Bác bờ môi giật giật, ngồi dậy khẽ vái một cái nói: "Tiểu chất cám ơn bá mẫu."
Đại thái thái ngồi thẳng người nhận lễ của hắn, thở dài: "Văn ca nhi, khi ta mới gặp con lần đầu, con cũng chỉ mới là độ tuổi múa muội. Sau này, vào dịp lễ Tết con cũng thường đến phủ thỉnh an. Đợi đến khi con cùng Châu tỷ nhi định ra hôn sự, chúng ta lại càng gặp mặt nhiều hơn nữa."
"Ta cũng coi như là người chứng kiến con lớn lên từng ngày. Năm đó, đại tẩu của con khó sinh, huynh đệ các con đi huyện thành mời đại phu thì vừa vặn gặp hai mẹ con ta từ trang viên trở về, cũng là bà Từ ma ma bên cạnh ta đã đi giúp đỡ."
"Sau này bao nhiêu năm, nhà các con có vật gì tốt đều gửi đến phủ này. Bá mẫu biết con là một đứa trẻ tri ân, biết điều." Nói đến đây, thần sắc nàng cũng trở nên nghiêm nghị: "Hôm nay, ta đành cả gan hỏi con vài câu, con cần phải nói thật lòng với ta mới phải."
Trần Văn Bác không ngồi trở lại ghế, đứng thẳng người, cung kính trả lời: "Bá mẫu chẳng khác gì thân bá nương của tiểu chất, xin ngài cứ hỏi."
Đại thái thái khoát tay: "Con ngồi xuống đi, không cần câu nệ như vậy. Văn ca nhi, ta chỉ hỏi con, con ở Minh Sơn thư viện có phải đã được cựu Thượng thư Hộ Bộ Từ đại nhân coi trọng phần nào không? Lão nhân gia ông ấy có từng đề cập đến hôn sự của con không? Ở tỉnh thành có ai đó đã từng làm mai cho con không?"
"Chưa từng ạ," Trần Văn Bác trả lời rất cẩn thận: "Sơn trưởng cũng không nói gì, còn những người khác thì..." Hắn khựng lại một chút, thành khẩn nói: "Tiểu chất nghiệp chưa thành, không có ý định tái hôn."
Đại thái thái nghe xong liền hiểu ra, rằng có người muốn cùng hắn kết thân, nhưng vì đối phương có dòng dõi hoặc tính tình không như ý Trần Văn Bác nên hắn không chấp thuận. Còn cái gọi là "nghiệp chưa thành", thì chẳng qua cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Nếu hắn đã không có ý tục cưới quý nữ vọng tộc, thì dự định của Lão thái thái vẫn còn có vài phần khả thi. Có một câu nói như vậy thì với Lão thái thái cũng coi như giao phó được rồi.
Những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu nàng chỉ vỏn vẹn vài giây. Đại thái thái sau khi đã định đoạt trong lòng liền chậm rãi nói: "Văn ca nhi, con đã gọi ta một tiếng bá mẫu, vậy ta cũng xin nói vài lời thật lòng với con."
"Năm đó con trúng Tú tài, Lão thái gia cố ý gả Châu tỷ nhi cho con. Con đã đồng ý, dùng tam môi lục sính mà cưới Châu tỷ nhi về, như thế là kết tình thông gia tốt đẹp giữa hai nhà."
"Châu tỷ nhi khi ở nhà được Nhị đệ muội nuông chiều quá đà, nên có phần tùy hứng. Sau khi về nhà con, nàng ấy đã nhiều lần có xung đột với lệnh tổ mẫu và lệnh đường, việc này chúng ta đều biết. Lão thái thái cũng đã nhiều lần gọi nàng về răn dạy, khuyên bảo. Đối với việc này, Lưu gia ta thực sự là dạy dỗ vô phương, thẹn với thân gia, càng thẹn với con."
"Chỉ là, chuyện giữa con và Châu tỷ nhi, tất nhiên là do nàng đã sai trước, nhưng con cũng không thể nói là mình hoàn toàn không có lỗi gì. Mới tân hôn được ba tháng con đã ra ngoài cầu học, để lại một mình nàng ở thôn dưới chân núi. Sau này, một năm con cũng chỉ trở về được hai ba lần."
"Châu tỷ nhi là đích trưởng tôn nữ của Lưu phủ ta, được nuôi lớn kim tôn ngọc quý trong nhà, đến đi đứng cũng có người hầu hạ từng li từng tí. Nô bộc hầu hạ nàng có đến mười mấy người. Nàng ấy không chịu nổi cuộc sống ăn uống đạm bạc, điều này con cũng biết mà, nếu không thì sau này cũng sẽ không chấp thuận nàng ở lại trong thành đâu."
"Nàng ấy còn quá trẻ mà đã ra đi như thế, chúng ta ai cũng không ngờ tới. Lão thái thái đã mấy lần khóc đến chết đi sống lại, thân thể người cũng vì thế mà suy yếu đi nhiều lắm."
Dường như nhớ tới cái khoảng thời gian tăm tối của Lưu gia mấy năm trước, Đại thái thái dùng khăn lau khóe mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Con người ta, hễ già đi là sẽ nghĩ đến hậu sự của tử tôn. Văn ca nhi, ta ở bên cạnh hầu hạ Lão thái thái cũng sắp được hai mươi năm rồi. Bà ấy là một người trọng tình nghĩa nhất mà ta từng biết."
"Năm đó Lão thái gia cùng Châu tỷ nhi lần lượt qua đời, suýt nữa đã mang cả Lão thái thái đi theo."
"Hai tháng trước, trong phủ sai người đến Trần gia tặng lễ, thấy được Tuệ tỷ nhi và Khang ca nhi, mặc dù béo trắng bụ bẫm nhưng cứ ngơ ngơ ngác ngác, một chữ bẻ đôi cũng không biết..."
Đại thái thái lắc đầu: "So với Viễn ca nhi thông minh hiểu chuyện thì kém xa lắm. Lão thái thái cũng là người rất từ tâm, nghĩ đến Tuệ tỷ nhi cùng Khang ca nhi tuổi còn nhỏ, không có ai nâng đỡ e rằng sẽ khó mà lớn lên bình an trong hậu trạch."