Trần Thế Văn, tự Văn Bác, khoảng chừng hai mươi tuổi, cao hơn hẳn những nam tử cùng tuổi ở phía Nam. Hắn có thân hình thẳng tắp, ngũ quan đoan chính, làn da hơi ngăm đen. Tướng mạo hắn không thể gọi là tuấn lãng nhưng lại toát lên vài phần chính khí, nhìn vào là biết ngay một người cực kỳ có chủ kiến.
Hôm nay, hắn khoác trên mình một chiếc áo bông thư sinh màu xanh đã hơi cũ, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen, có lẽ mới khoảng năm, sáu phần mười. Vừa vào đình, hắn đã cung kính vấn an Lưu Đại thái thái. Bà vội đứng dậy né tránh một phần lễ, rồi cười ha hả bảo hắn mau ngồi xuống.
"Con thử trà này xem sao, đây là trà mao nhọn từ Bắc địa mang tới. Mùi hương của nó nhất định sẽ đọng lại rất lâu."
Nam tử cúi đầu nhấp một ngụm, tinh tế thưởng thức rồi cười nói: "Trà ngon, đa tạ bá mẫu."
Đại thái thái cao hứng cười nói: "Nếu con thích thì cứ để ta cho người gói ghém mang về cho con. Đây là do người nhà mẹ đẻ ta từ kinh thành gửi tới, ở vùng này, con sẽ khó mà tìm được loại trà ngon như thế này đâu. Sở thích này của con có chút giống với lão gia nhà ta, khi còn tại thế, năm nào ông ấy cũng bắt ta phải sai người đi tìm mua cho bằng được."
Nghe đến đây, dù hắn có thật sự thích hay không, Trần Văn Bác tất nhiên không thể nào từ chối, lập tức đứng dậy tạ ơn lần nữa.
Đại thái thái liền tiếp tục hỏi thăm tình hình sức khỏe của mọi người trong nhà hắn, rồi đến việc thu hoạch thế nào rồi. Trần Văn Bác đều ôn tồn từng câu trả lời cặn kẽ. Thế là, Đại thái thái lại hỏi: "Văn Bác, thoáng cái con đã ở Minh Sơn thư viện được hơn năm năm rồi phải không?"
"Vâng," Trần Văn Bác gật đầu: "Năm nay đúng là năm thứ năm ạ."
"Thời gian trôi qua thật là nhanh quá." Đại thái thái cảm thán nói.
"Thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua rồi. Ta vẫn còn nhớ rõ cái ngày hơn mười năm trước đó, lão gia nhà ta trở về, vui mừng nói với ta rằng đã gặp được một kỳ lân nhi, có gan có mưu, thông minh hơn người, là một hạt giống tốt để học hành, đợi vài năm nữa tiền đồ sẽ bất khả hạn lượng."
"Quả nhiên, chưa đến mấy năm, con đã lọt vào mắt xanh của Lão thái gia. Năm đó con mới mười hai tuổi thôi phải không? Chưa đầy vài năm sau càng khó lường hơn, con đã một mạch trúng Tiểu Tam Nguyên. Lão thái gia ngày đó vui mừng uống liền ba chén rượu, nói thẳng rằng con xứng đáng với kỳ vọng của phụ lão quê nhà."
Trần Văn Bác lại lần nữa thành khẩn gật đầu nói: "Tiểu chất có được ngày hôm hôm nay đều là nhờ ơn Lão thái gia dạy bảo. Lão thái gia đãi tiểu chất ân trọng như núi, tiểu chất nào dám quên."
Đại thái thái thỏa mãn gật đầu, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi nói: "Vậy con có biết Lão thái thái lần này cho gọi con về là vì cớ gì không?"
Trần Văn Bác im lặng ngay lập tức.
Đại thái thái không bận tâm đến sự im lặng của hắn, tiếp tục nói: "Lão thái gia thực sự rất thưởng thức con, dạy con trúng Tiểu Tam Nguyên. Sau đó, người nói rằng mình đã chẳng còn gì để dạy con nữa, liền lấy ra một tấm thiếp mời mà người có được từ trước, tiến cử con vào Minh Sơn thư viện ở tỉnh thành."
"Đó là thư viện lớn nhất tỉnh Nam Việt ta, mười phần tiến sĩ ở tỉnh Nam Việt, đến tám chín phần đều xuất thân từ thư viện này. Con cũng hiểu rõ trọng lượng của nơi này rồi chứ."
Đại thái thái dường như nhớ ra cái gì đó, giọng điệu chậm rãi kéo dài: "Tấm thiếp mời Lão thái gia đưa cho con, vốn dĩ là chuẩn bị cho lão gia nhà ta. Gia phụ ta cùng Từ đại nhân là đồng niên."
"Thế nhưng lão gia nhà ta lại đoản mệnh, mất sớm. Lão thái thái năm lần bảy lượt đòi tấm thiếp mời này nhưng người đều không cho, vì thế còn bị Vương gia oán trách. Bây giờ, đại tế ba năm của Lão thái gia vừa qua khỏi, Lão thái thái liền cho người đi mời con về. Con có thể hiểu rõ nguyên do trong này không?"
Trần Văn Bác lâu thật lâu không mở miệng, tay hắn nắm chặt chén trà.
Đại thái thái cẩn thận quan sát phản ứng của hắn, nói: "Lão thái thái theo Lão thái gia vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, là người kiên cường nhất mà ta từng biết. Thế nhưng vài ngày trước tỉnh dậy sau giấc ngủ, bà ôm Nhị đệ muội khóc đến thảm thiết, khiến cả nhà đều khiếp vía. Sau đó hỏi ra mới biết, Lão nhân gia bà mơ thấy Lão thái gia và Châu tỷ nhi."
"Trong mơ, Châu tỷ nhi nói rằng nàng không yên lòng về ba cha con các ngươi, bảo Lão thái thái chọn một tỷ muội nào đó ổn thỏa để qua đó hầu hạ, chăm sóc cho các ngươi, như thế nàng dưới cửu tuyền mới có thể an lòng." Đại thái thái vừa nói vừa lau nước mắt.
"Lão thái thái vốn thương yêu Châu tỷ nhi nhất, nên đã không kìm được mà khóc òa lên một trận, liên tục giục Nhị đệ muội đến Trần gia các ngươi để thương nghị việc này."
"Nghe Lão thái thái nói vậy, Nhị đệ muội cũng khóc đến ngất đi, hôm sau liền không thể nào gượng dậy nổi. Ta là quả phụ nên không tiện ra mặt, thế là đành để Tam đệ muội đến nhà con một chuyến, ai ngờ thân gia thái thái lại lập tức từ chối thẳng thừng."
Trần Văn Bác không có lại giữ yên lặng, giải thích nói: "Thật khổ tâm cho Lão thái thái đã phải lo nghĩ. Chỉ là tiểu chất muốn chuyên tâm vào khoa cử, bọn nhỏ thì cũng còn quá nhỏ. Hai tháng trước, khi vừa mãn tang, tiểu chất đã cùng tổ phụ và cha mẹ trong nhà bàn bạc qua là tạm thời chưa tục huyền."
Đại thái thái thần sắc vẫn không hề thay đổi, thở dài: "Mẫu thân con cũng hồi đáp như thế.