Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 65: Mượn điện thoại của anh dùng một chút

Chương 65: Mượn điện thoại của anh dùng một chút



Nhưng cái đầu bóng loáng này lại khiến cô nhớ tới mấy người tu Phật ở đại lục Thương Lan!

Có thể là do cảm nhận được cô tức giận nên con rắn nhỏ màu tím cố gắng cuộn người lại thành một cục nhỏ, giả vờ mình không tồn tại...

Về phần Thất Bảo thì sau khi cô luyện thể thành công cậu ta cần bế quan một lúc.

Chắc là chờ sau khi cậu ta xuất quan thì tu vi cũng tăng một tầng lớn.

Bất kể thế nào thì cuối cùng có thể tu luyện lần nữa.

Hơn nữa Lâm Nhuế cẩn thận xem xét cơ thể mình lần nữa thì phát hiện cô đã lên tới tầng luyện khí thứ ba rồi.

Tuy cảnh giới còn kém quá xa khi cô hóa thần ở kiếp trước.

Nhưng có thể không tu thành phế vật như trước mà nhảy thẳng lên tầng luyện khí thứ ba thì đã coi như không tệ rồi.

Mà ở tầng luyện khí thứ ba thì một vài người có pháp thuật phàm cấp nhập môn đã có thể bắt đầu sử dụng!

Cô thay một bộ quần áo thể thao sạch sẽ, xử lý mình xong.

Sau đó cô lôi một cái mũ lưỡi trai từ trong tủ quần áo ra đội, lúc này mới hơi có cảm giác an toàn.

Ngoài ra, cô còn vo ra giường bị mình làm bẩn thành một cục rồi vứt vào sọt rác.

Cô mở cửa sổ, thi triển một cái thuật Tịnh Trần để mùi trong phòng tản đi một chút.

Dù sao mùi hương trong phòng lúc này thật sự là hơi khó ngửi.

Nhưng cô cũng không thể làm quá rõ ràng.

Tạm thời cô còn chưa muốn để Mặc Nhiễm và Bạch Nhất Tiếu biết cô biết pháp thuật.

Qua phản ứng tối qua của bọn họ, cô đã khẳng định bọn họ đều là người trong đạo môn rồi.

Về phần vì sao bọn họ có thể kịp thời tới bệnh viện tìm cô...Hẳn là có liên quan tới cái lược gỗ sét đánh này.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện thì đã là hơn sáu giờ sáng.

Cô xách túi rác chứa ra giường bẩn ra, sau đó đặt ở cửa ra vào.

Tiếng động rất nhỏ nhưng Bạch Nhất Tiếu ngủ trên sô pha lại bật dậy như bị gắn lò xo.

Mắt anh ta còn chưa mở ra đã bày ra tư thế công kích.

"Ai đấy?!" Lâm Nhuế đi về phía anh ta, duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra: "Cho tôi mượn điện thoại dùng một chút." Trước khi bị sét đánh thì trong hành lý của cô có điện thoại di động và hộ chiếu nhưng cũng bị đánh tới không chừa mảnh vụn rồi.

Quan trọng hơn là cô mất tích lâu như vậy, hơn nữa chuyện máy bay gặp tai nạn đã ầm ỹ lớn thế thì chỉ sợ bọn Lâm Tử Khang cũng tới bệnh viện tìm cô.

Cô không quan tâm những người khác nhưng cô lo Lâm Tử Khang sẽ lo cho mình.

Có điều cô vốn định gọi vào máy ông.

Nhưng bỗng nghĩ tới gì đó lại chuyển qua bấm số chú Chung.

Lâm Tử Khang bỗng té xỉu giữa đêm hôm khuya khoắt nên đã được đưa vào phòng bệnh.

Kiểm tra xong, phát hiện ông quá lo cho con gái chứ cơ thể không có gì đáng ngại, chỉ là huyết áp hơi cao tí, cần nghỉ ngơi.

Cho nên bệnh viện lập tức sắp xếp phòng bệnh để ông nghỉ.

Đương nhiên Hứa Mạn cũng theo cạnh.

Chú Chung dẫn vệ sĩ tới sân bay đàm phán, giằng co cả buổi tối, bây giờ mới vừa về lại bệnh viện.

Ông đi tới cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lâm Tử Khang đang ngủ qua cửa sổ thủy tinh.

Hứa Mạn đang ngồi cạnh cầm di động của ông xem.

Cùng lúc đó, điện thoại chú Chung rung lên hai lần.

Chú Chung suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không nên đi vào mà nhận điện thoại.

Vốn ông tưởng bên cảnh sát có gì mới, kết quả...

"Chú Chung, cháu là Lâm Nhuế.

Cháu không sao, bây giờ đang ở nhà bạn học.

Lát nữa cháu sẽ về nhà.

Về rồi cháu sẽ nói rõ chi tiết cụ thể chuyện này."

C66 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch