Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 66: Mạng con nhóc chết tiệt kia cũng lớn thật!

Chương 66: Mạng con nhóc chết tiệt kia cũng lớn thật!



Lâm Nhuế dừng lại một chút rồi nói: "Hôm qua cháu chỉ ngất đi thôi.

Lúc tỉnh lại thì trời sắp sáng, quên không gọi điện thoại cho người nhà.

Ba cháu không sao chứ ạ?" Chú Chung nghe thấy đúng là giọng cô cả nhà mình.

Ông lập tức hơi nghẹn ngào.

"Cô cả, cô không sao là tốt rồi!

Ông chủ quá lo lắng cho cô nên tối qua té xỉu, bây giờ còn đang bên bệnh viện.

Tôi sẽ đi nói ngay cho ông ấy biết." Trong lòng Lâm Nhuế không biết mùi vị gì.

Bình thường cơ thể Lâm Tử Khang vô cùng khỏe, hơn nữa ông còn trẻ, vẫn đang tuổi trung niên.

Sở dĩ đột nhiên té xỉu là vì quá lo cho cô.

Cô khẽ nói: "Điện thoại cháu hết pin, có lẽ một tiếng nữa cháu sẽ về tới nhà.

Chú nói thẳng với ba cháu nhé."

"Cô cả, cô đang ở đâu? Có muốn tôi đi đón cô không?"

"Không cần đâu, tôi gọi xe về thẳng nhà." Đương nhiên cô sẽ không để đám chú Chung tới nhà Mặc Nhiễm.

Lúc cúp máy, vẻ mặt chú Chung đầy vui mừng, vội vã đẩy cửa phòng bệnh ra.

Thực ra Hứa Mạn vẫn biết ông già Chung này đề phòng bà ta khắp nơi nên vẫn rất bất mãn với ông.

Nhưng người nhà họ Lâm lại vô cùng nể chú Chung.

Mà chú Chung lại là một con cáo già.

Ông không hề làm sai bất cứ thứ gì nên không thể nói gì được.

Có điều lúc này thấy đối phương đẩy thẳng cửa vào thì bà ta cau mày mà nói: "Chú Chung, sao không gõ cửa mà xông thẳng vào vậy? Quấy rầy anh Khang nghỉ ngơi thì phải làm sao!

Chú cũng là người cũ trong nhà, sao không biết nặng nhẹ như thế? Chú xem, đánh thức anh Khang rồi!" Chú Chung không để ý tới lời giễu cợt ngoài lạnh trong nóng của bà ta mà cất bước đi thẳng tới trước mặt Lâm Tử Khang, nói đầy kích động: "Ông chủ, cô cả không sao!

Cô ấy nói đêm qua bị giật mình nên tới thẳng nhà bạn học ở gần đó.

Bây giờ cô ấy sẽ lập tức về nhà!" Vốn Lâm Tử Khang mơ mơ màng màng, vừa mới tỉnh lại nên trạng thái tinh thần không tốt lắm.

Dù sao bỗng nhiên té xỉu, còn dằn vặt hơn nửa đêm lại còn nghe thấy tin xấu của con gái.

Nhưng lúc này nghe thấy lời chú Chung nói thì ông bỗng kích động.

Ông vội vàng nói: "Chú Chung, chú nói thật à?"

"Thật ạ!

Vừa rồi cô cả dùng điện thoại của bạn học gọi!

Cô ấy nói điện thoại hết pin, đã sắp về tới nhà.

Cô ấy về sẽ nói rõ chi tiết chuyện đã xảy ra với chúng ta." Vừa nghe thấy con gái không chỉ bình yên vô sự mà thậm chí còn sắp về tới nhà thì Lâm Tử Khang kích động, vui vẻ mà xuống giường rồi đi giày.

Ông hận không thể bay về nhà ngay lập tức để xem có phải Lâm Nhuế bình yên vô sự thật không!

Hứa Mạn đứng cạnh vô cùng chấn động.

Sao mà vẫn còn sống? Chẳng phải nói bị sét đánh thành tro bụi à? Đen sì thành một cục vừa chạm vào đã tan ra? Chẳng lẽ là trùng tên trùng họ nên nghĩ sai rồi? Con nhóc chết tiệt này mạng cũng quá lớn!

Sao ba phen bốn bận mà không chết?!!!!

Trong lòng Hứa Mạn vô cùng từ chối tin tức này.

Trong tay bà ta còn cầm di động của Lâm Tử Khang nhưng trên đó không hề có cuộc gọi nhỡ nào.

Một tin nhắn cũng không có.

Bà ta bỗng nói: "Chờ chút, chú Chung, chú khẳng định là Nhuế Nhuế gọi à? Vậy sao nó không gọi điện cho anh Khang chứ? Nếu không thì bây giờ ông gọi qua cho bạn hó, chúng ta kiểm tra một chút là được rồi." Chú Chung biết đêm qua ông chủ Lâm Tử Khang thiếp đi thì điện thoại của ông vẫn bị Hứa Mạn cầm trong tay.

C67 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch