Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 67: Bây giờ cô chủ vô cùng mạnh mẽ

Chương 67: Bây giờ cô chủ vô cùng mạnh mẽ



"Cô cả nói điện thoại bạn học cô ấy đã hết pin. Vừa rồi tôi gọi lại thì đã tắt máy. Về phần vì sao cô ấy không gọi cho ông chủ...Có lẽ là lo ông chủ không đón nhận được hoặc lo quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi." Hàng mày Hứa Mạn cau lại, vô thức nhìn về phía Lâm Tử Khang.

Sau đó bà ta đầy bụng uất ức mà nói: "Ý chú Chung là gì?"

"Tôi nghĩ hẳn là cô cả lo quấy rầy ông chủ nghỉ ngơi cho nên mới không gọi điện cho ông ấy.

Hơn nữa cô ấy cũng không biết ông chủ chạy cả đêm tới.

Tôi nghĩ bây giờ nói gì cũng không quan trọng, chúng ta vẫn nên nhanh chóng về nhà, mắt thấy mới là thật thì quan trọng hơn.

Dù sao chúng ta cũng đều rất lo cho cô cả." Giọng điệu chú Chung vẫn rất ôn hòa.

Hứa Mạn lại buồn nôn muốn chết.

Lúc này, nếu bà ta nói thêm gì nữa thì chính là không lo cho Lâm Nhuế, không quan tâm cô rồi.

Lâm Tử Khang bên kia đã thay giày đi về.

Ông cũng không đeo cà vạt, tất cũng không nhớ đeo một chiếc mà khoác thẳng cái áo lên người.

Vẻ mặt ông khó coi mà lấy điện thoại từ trong tay Hứa Mạn đi, sau đó bỗng nói với bà ta: "Tiểu Mạn, em xử lý chuyện sau khi xuất viện đi.

Anh sẽ để lại một chiếc xe và một lái xe ở đây chờ em." Sau khi nói xong, ông lập tức xoay người nói với chú Chung: "Nhanh, chúng ta về nhà nhanh." Chú Chung gật đầu, lập tức đuổi theo bước chân vội vàng của ông.

Chỉ có Hứa Mạn bị tức tới toàn thân run lên, mặt trắng bệch, đồng tử bắn ra ánh sáng sắc lạnh.

Cái nhà này thật đáng sợ quá!

Cùng lúc đó, trong nhà trọ của Mặc Nhiễm, Lâm Nhuế đã tắt điện thoại của Bạch Nhất Tiếu rồi ném trả cho anh ta.

Cô ngồi trên ghế sô pha, ngước mắt nhìn anh ta.

"Các anh có thể tìm thấy tôi nhanh như vậy là vì cây lược gỗ sét đánh kia à?" Hồi lâu mà Bạch Nhất Tiếu còn chưa tìm lại được giọng nói của mình.

Khí thế của cô bé mặc đồ thể thao trước mặt...Còn mạnh hơn lúc ở Cổ Ngoạn Thành gấp mấy lần.

Tuy tu vi của anh ta rất thấp nhưng cũng xác nhận được đối phương có tu vi.

Anh ta gật đầu, ngồi phía kia của ghế.

"Là vì gỗ sét đánh."

"Cái miếng gỗ đó đã không còn." Cô vô cùng lưu manh mà nói.

Bạch Nhất Tiếu gật đầu.

Anh ta cầm lon coca hôm qua chưa uống hết lên uống một ngụm, sau đó cẩn cẩn thận thận mà hỏi: "Lát nữa rồi nói chuyện cái lược sét đánh.

Bây giờ cô cảm thấy thế nào?"

"Anh muốn hỏi tình hình luyện thể của tôi? Hẳn là thành công.

Rất cảm ơn các anh đã đưa tôi tới đây.

Dù sao cái chỗ như bệnh viện không thích hợp để tẩy kinh phạt tủy."

"Cô...Cô...Cô...Cô biết à?"

"Ừ." Cô không muốn nói mình không biết gì.

Đối phương là người theo Đạo giáo, từ nay về sau có thể sẽ có cơ hội tiếp xúc.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Cây lược gỗ sét đánh là tôi mua từ tay anh.

Hơn nữa bây giờ đã dùng hết rồi, tôi không thể trả lại được.

Về phần chuyện tối qua thì coi như tôi nợ các anh một nhân tình, sau này tôi sẽ trả.

Mặt khác, có thể cho tôi mượn mấy trăm đồng được không?" Bạch Nhất Tiếu: "..." Bây giờ các em gái đều mạnh mẽ thế à? Dù gì cũng nên để cho anh ta nói thêm mấy câu đã chứ o [(]╥﹏╥ [)]o...

Tóm lại, nửa tiếng sau, chờ Mặc Nhiễm luyện công buổi sáng về thì thấy Bạch Nhất Tiếu ôm lon coca đã uống hết ngồi trên sô pha mà nghi ngờ về cuộc đời.

Anh ta cau mày: "Cậu sao thế?"

"Không sao." Mặc Nhiễm hơi cạn lời.

Anh ta bỗng nghĩ tới cái gì, sau đó ngoảnh sang thì phát hiện cửa phòng ngủ chính đã mở, cái cô bé Lâm Nhuế cháy đen kia thì không thấy đâu nữa.

"Cô ấy đâu?"

C68 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch