Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 159: Kỳ tích

Chương 102: Kỳ tích







Diệp Tiêu Thiên cũng chẳng để ý mấy thứ kỳ quái bày trong thạch thất, cũng không thể mặc hai mảnh thiết giáp đi ra ngoài được. Theo như hắn biết, tầng chín là nơi Tôn giả và các thần phi sinh hoạt, cung điện lớn như vậy, tìm quanh ăn trộm bừa một chút thế nào cũng có thể tìm được một bộ quần áo che thân.

Diệp Tiểu Thiên chạy thẳng ra cửa, thấy một cánh cửa đá nặng nề, trên đó gắn một bộ then cài cũng vừa to vừa nặng, xem chừng từ bên ngoài không thể vào được, trừ phi phá tung cánh cửa này, nếu không cũng chỉ có tìm cách khác mới vào được gian phòng đá này. Hắn cũng không biết mấy thứ rách rưới trên bệ thần cung phụng là cái gì mà thần bí như vậy.

Diệp Tiểu Thiến cố sức đẩy then cài, lại dùng sức kéo cánh cửa đá nặng nề trượt sang hai bên một chút, lại tiếp tục một tay một chân đi dọc theo hành lang. Phía chỗ rẽ cách đó xa xa vang lên tiếng chém giết, hắn sững người.

Dương Ứng Long và Cách Đóa Lão suất lĩnh thủ hạ của mình xông lên tầng thứ chín. Lúc này, trên thân điện tầng thứ chín hỗn loạn không chịu nổi, khắp nơi đều là cảnh song phương chém giết, tất cả các cánh cửa đá đều mở rộng, tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng hò hét chửi bới vang lên không dứt.

A Bảo dốc sức liều mạng chạy trốn, kêu cứu ầm ỹ, nhưng đáng tiếc, ở đây ai cũng liều mạng, không ai để ý tới gã. Sau lưng gã, có một võ sĩ của Cách Đóa Lão đã giết tới đỏ mắt đang quơ gấu trúc không ngừng đuổi giết.

Bỗng nhiên A Bảo thấy một bóng người từ căn phòng đá bên trái cắm cổ chạy ra phía căn phòng bên phải, kẻ đó trần truồng không mảnh vải che thân, gã ngẩn ra “Sao lại có người không mặc quần áo ở đây?

Chỉ một giây ngẩn ra đó thôi, người sau lưng đã đuổi kịp gã, thường trúc trong tay đâm mạnh. A Bảo hét thảm, máu tươi đầm đìa thấm ra từ mũi thương đâm xuyên qua trước ngực. Hai tay gã nắm lấy đầu mũi đao, tuyệt vọng lảo đảo rồi ngã nhào xuống.

Một đầu người bù xù thấp thoáng thò ra cánh cửa phía trước, gian gian xảo xảo liếc quanh bên ngoài một cái, lại vào một cái thụt về.

Diệp Tiểu Thiên đứng dán người sát cánh cửa vuốt vuốt trái tim nhỏ bé đang đập binh binh trong lồng ngực. Con mẹ nó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây? Sao trong thần điện mà lại giết nhau túi bụi thế này? Thật là muốn cái mạng già này, mình chạy ra đó, chưa cần bị gán cho cái tội giết Tôn giả đã bị bọn họ chém chết rồi!

Khi hắn còn đang than thở, hai võ sĩ của Dương Ứng Long và Cách Đóa Lão đang đối đầu, một bên dùng tiếng Miếu măng, một bên xông vào, một tiến một lùi, một đạo một kiếm choang choang chém giết không ngừng. Diệp Tiểu Thiên thấy vậy, lách mình chuồn mất.

Hai người chém giết xông vào căn phòng đá, đột nhiên thấy một người trần truồng chạy ra ngoài, không rõ là nam hay nữ, chỉ biết hắn đầu bù tóc rối, nhưng mông lại vừa tròn vừa trắng mà khẽ giật mình. Nhưng kẻ địch ngay bên cạnh, bọn họ không kịp nghĩ nhiều, lại lập tức vung đao vung kiếm xông lên.

- Trời ơi! Trời ơi! Ông muốn diệt Diệp Tiểu Thiên ta sao!

Diệp Tiểu Thiên khóc không ra nước mắt không ngừng chạy tới chạy lui trong từng căn phòng đá như mê cung, cố tránh hỗn chiến. Không ít người nhìn thấy một kẻ trần truồng chạy, nhưng hắn còn nhanh hơn cả trạch, lại thêm đầu tóc bù xù, không ai nhận ra được.

Chạy trốn một hồi cuối cùng hắn lại quay về gian phòng đá kia, bất chợt nhìn lên bộ khôi giáp trên bàn, không nghĩ ngợi gì nữa, hắn bước lên luống cuống đội mũ, lại lóng ngóng lấy áo, mặc áo đội mũ xong xuôi mới cầm trường mẫu xông ra ngoài.

Hắn không thể cứ ngồi chờ chết trong căn phòng này, cho dù hắn hạ then cài thì người khác sẽ không thể vào được nhưng sớm muộn gì hắn cũng phải ra ngoài. Nếu đợi tới khi hỗn chiến có kết quả, một bên hoàn toàn nắm được thần điện, sẽ không thể giải thích được tại sao hắn lại ở đây, kết cục sẽ càng thêm thê thảm, bây giờ lao ra còn có một chút hy vọng sống.

Tuy nhiên hắn lại không giỏi võ, nhưng có bộ khối giáp rách rưới này hộ thân, lại thêm thanh trường thương này, nếu có đụng độ với ai gây bất lợi cho mình ít nhất thế nào cũng có thể chống cự được, không đến mức tay không tấc sắt bị người ta một đao chém làm đôi.

Diệp Tiểu Thiên nghĩ là vậy nhưng lại không nghĩ tới, một khi mặc áo giáp, cầm vũ khí sẽ bị người ta xem là kẻ địch, hơn nữa bộ dạng này của hắn, cả người của Dương Ứng Long lẫn Cách Mão Lão sẽ đều coi hắn là người của đối phương. Lần này Diệp Tiểu Thiên càng phải trốn đông trốn tây, chật vật không chịu nổi.

- Ta không phải người của Cách Mão Lão, cũng không phải người của Dương Ứng Long. Các ngươi đừng khinh người quá đáng.

Diệp Tiểu Thiên quơ trường mẫu xông lên trước mặt một gã người Miêu mà hét lên. Người Miêu kia lại không hiểu hắn nói gì, thấy hắn gọi tên cả Cách Mão Lão lẫn Dương Ứng Long, bèn trừng mắt quát lại với hắn một câu tiếng Miếu. Hắn đau khổ nói: - Ta không hiểu đâu đại ca. Ngươi có thể nói tiếng Hàn không? - Yaaaaa

Cuối cùng võ sĩ người Miêu kia cũng nói được một câu tiếng Hán mà hắn có thể hiểu được, đâm thương trúc một cái nhắm trúng ngực Diệp Tiểu Thiên. Hắn vội vàng thối lui vào trong phòng ngủ của Tôn giả. Trên tường phòng có một cái kệ hình tam giác, trên đó là chậu than, than củi đốt lên hừng hực. Diệp Tiểu Thiên cảm trường mẫu nhảy lên muốn dùng than lửa ngăn địch, nhưng đáng tiếc luống cuống tay chân, lại không có võ công, trường mẫu quét vào giá gãy cả chân.

Trong trường có một lò sưởi, chậu than khẽ nghiêng, rót than củi đang cháy hừng hực vào tường, không biết trong tường có thứ gì mà khi than củi nóng đỏ rơi vào, lửa bùng lên “Đùng” một tiếng, cũng không biết lửa đó là lửa gì mà khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ tường thạch thất.

Ngoài quảng trường bên ngoài thần điện, ngoài nhân mã hai phe Dương Ứng Long và Cách Mão, nhân mã chín động tám mươi tư trại khác đều tụ tập bên ngoài, trông chờ chỉ thị của Tôn giả. Bọn họ còn không biết trong thần điện đã loạn thành một đống. Đột nhiên có người hô to: - Khói! Khói kìa!

Bên ngoài thần điện động tới cả vạn người, một đám người đen thui đều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên nóc bốc lên một làn khói màu trắng. Khói thông thường màu đen, mà khói này lại màu trắng, có vẻ hơi quỷ dị. Cột khói trắng nổi bật dị thường giữa bầu trời xanh.

- Tôn giả quy thiên rồi!

Bên ngoài thần điện, vô số tín đồ ầm ầm quy bái thần điện rồi lại đứng lên nghển cổ nhìn lên sân thượng tầng cao nhất của thần điện. Không gì ngăn cản được Cổ thần gọi Tôn giả về trong lòng mình, nhưng ngài sẽ chỉ định Tôn giả mới để dẫn dắt các tín độ, phù hộ họ. Thân khói thăng thiện, đáng lẽ liền sau sẽ là thánh chung vang xa, chủ nhân mới của bọn họ sẽ mặc pháp bào cầm thánh trượng hoàng kim xuất hiện trước mặt bọn họ.

Diệp Tiểu Thiên quét đổ chậu than, khua trường mẫu lung tung hai ba cái rồi cầm máu bỏ chạy, người Miêu kia vội rào chân đuổi theo. Diệp Tiểu Thiên cũng không biết cái gì mà hồi mãi thương, chỉ biết vung hai chân, thấy bên cạnh còn có một cánh cửa bèn cắm cổ xông vào, bên trong lờ mờ, nhưng lại có cầu thang hình xoắn ốc hướng lên trên, không chút nghĩ ngợi hắn bèn chạy lên.

Người Miêu kia cầm thường trúc không chịu buông tha đuổi theo sát đằng sau. Cuối cầu thang hai người đang chạy là một tòa gác chuông, chính giữa treo một quả chuông lớn, Diệp Tiểu Thiên chạy vọng quanh chuông, người kia cũng nhanh chóng đuổi theo, cứ như vậy vài vòng, người kia lại đột nhiên quay đầu chạy theo chiều ngược lại.

Diệp Tiểu Thiên không kịp chuẩn bị vội vàng quay đi suýt nữa bị đâm trúng một thương Trên đùi hắn đã có vết thương, tuy nhờ dược vật thần kỳ của Tôn giả nên không cảm thấy đau đớn nhưng vẫn ảnh hưởng tới tốc độ của hắn, được vài vòng, cảm thấy nếu cứ như vậy sớm muộn gì cũng bị đâm chết, hắn đột nhiên giật sợi dây thừng trên giá gỗ.

Một tay Diệp Tiểu Thiên cầm sợi đây thừng cuốn hai vòng, tay kia nắm lấy trường mẫu cố sức đâm người Miêu kia thật mạnh ngăn không cho y lại gần rồi nhảy ra ngoài gác chuông.

Hắn đã thấy bên ngoài gác chuông là một sân thượng, thấp hơn gác chuông chừng hai ba trượng, cũng chẳng biết dây thừng này có đủ dài không, nhưng so với việc bị người kia dùng thường trúc đâm chết thì hắn tình nguyện mạo hiểm thử một lần.

Quả nhiên dây thừng không đủ dài, vẫn còn cách mặt đất gần một trường, bay hết gần một trường đó, hắn đập mạnh vào tường, lại ngã năm dạng cả tứ chi dưới đất. Hắn vừa buông dây thừng, trên gác chuông vang lên tiếng “đinh đang” văng vẳng, thì ra sợi dây thằng kia là dây chuông.

Diệp Tiểu Thiên vất vả đứng lên, vuốt lại mũ trên đầu, chống trường mẫu, tập tễnh đi tới rìa sân thượng. Không phải hắn không muốn tự sát, hắn đã tính, với võ công của mình căn bản không có cơ hội động chân tay trong thần điện này, không bằng xem thử xem ở đây có cơ hội trốn tới hộ được không, có lẽ bài bơi chó là thủ đoạn cứu mạng cuối cùng của hắn.

Nghe tiếng chuông trên thần điện vọng ra, ngoài thần điện rối loạn tưng bừng, tín đồ của chín động tám mươi mốt trại hơi kích động thở hào hển, một vài tín đồ lâu năm lệ nóng doanh tròng. Lúc này, Diệp Tiểu Thiên không mặc quần, mặc giáp đội nón trụ chống trường mầu xuất hiện trên sân thượng. Ẩm...



Vô số người đồng thời quỳ xuống, vậy mà hội tụ thành một bầu khí tức bức bối, vô số người cùng quỳ bái dùng Miêu ngữ thành kính hô to: - Tôn giả của thần! Tôn giả của thần!

Diệp Tiểu Thiên đứng trên sân, bị một màn trước mắt này dọa sợ ngây người, kinh ngạc nhìn biển người vô bờ bên ngoài thần điện, không hiểu gì, ngơ ngác nhìn sang hai bên, lại chẳng có ai.

Bọn họ đang bái mình saoo?

Đột nhiên hắn nhớ ra lời Triển Ngưng Nhi đã từng nói với mình “Khi tiếng chuông trong thần điện vang lên không dứt, trên đỉnh điện dấy lên một cuộn khói đặc, có nghĩa là Tôn giả đương nhiệm đã quy thiên, Sinh Miêu khắp nơi sẽ tập trung tại nơi này bái kiến Tôn giả của thân mới. Tôn giả của thần mới sẽ mặc pháp bào, cầm thánh trượng hoàng kim trong tay đứng trên tòa thánh điện cao cao tiếp nhận quỳ bái của tất cả mọi người. Một khi truyền thừa Tôn giả của thân đã được xác lập, sẽ ... không bao giờ có thể thay đổi.

Tiếng chuông còn đang vang văng vẳng, Diệp Tiểu Thiên quay phắt đầu lại, nhìn lên trên, thấy một cuộn khói trắng cuốn lên trời, đột nhiên hắn kinh ngạc không ngậm nổi miệng. Chuyện này...chuyện này...cái này là pháp bào? Cái này là thánh trượng hoàng kim? Lời nữ nhân quả là không đáng tin mà, toàn thêm mắm thêm muối.

Nói cho đúng thì, Diệp Tiểu Thiên đang mặc chính là pháp khí của thần thị đời thứ nhất của Cổ Thần truyền thừa lại, chính là chiến bào năm đó, ngay cả việc không mặc quần cũng hợp với điều kiện khi Tôn giả đăng cơ.

Đương nhiên, bộ “pháp bào” này đã được chỉnh sửa nhiều lần, ví như lông gà trên nón đỏ như mào gà, và cán thanh trường thương kia cũng đã được đối không biết bao nhiêu lần.

Tôn giả đời trước đăng cơ cách đây bốn mươi năm, những người trẻ tuổi không có cơ hội tham dự nghi thức Tôn giả đăng vị hồi đó, quá trình và nghi thức chỉ được nghe kể lại, không tránh khỏi có thay đổi chút ít. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Tiểu Thiên mang bộ dáng này xuất hiện trong thần điện, lại bị các võ sĩ kia không ngừng đuổi giết, không ai lấy làm lạ.

Thực ra phần lớn những người bên ngoài thân điện cũng không biết bộ dáng khi Tôn giả đăng cơ đúng là thế này, nhưng bọn họ lại thấy khói trắng cuộn lên, lại nghe tiếng chuông thanh vang xa, thấy Diệp Tiểu Thiên liền leo lên bệ thần, vào trước làm chủ, họ không coi hắn làm Tôn giả mới lạ. Trong số những lão tín đồ chính thức công nhận thân trang phục này của Diệp Tiểu Thiên có rất nhiều người là trưởng lão các bộ lạc, thậm chí là tù trưởng các bộ lạc trong sơn trại.

Diệp Tiểu Thiên hơi choáng váng: - Ta muốn nhảy hồ thôi, đột nhiên lại bái ta làm Tôn giả... ai nha mả mẹ nó, người ta còn không mặc quần...





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch