Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 160: Thực hưởng phúc?

Chương 1: Thực hưởng phúc?







Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên ý thức được hắn đang khỏa thân, vội vàng khép đùi lại che bớt xuân quang. Tuy nhiên, đám tín đồ đang quỳ lạy kia thì có ai dám dò xét hắn kỹ lưỡng?

Diệp Tiểu Thiên khép đùi lại, thân hình vươn cao, càng thêm uy nghiêm, ngàn vạn tín đồ phía dưới Thần điện lại càng xì xụp cúng bái không thôi.

Diệp Tiểu Thiên hất áo giáp La Mã lên, tay cầm trường mầu, đầu đội chiến khối hình mào gà, dưới ánh mặt trời, đứng trên sân thượng cao chót vót, nhất thời không biết làm gì cho phải.

Khi tiếng chuông vang lên, Dương Ứng Long và Cách Đóa Lão đồng thời giật mình Dương Ứng L đã được A Bảo cho biết, nơi để Pháp khí truyền thừa, ngoại trừ Tôn giả thì không ai mở ra được. Nếu bọn họ muốn vào thạch thất kia, thì chỉ có cách dùng sức mạnh để mở nó ra.

Nhưng bây giờ, Cách Đóa Lão đang quấn lấy đám tay chân của y, y nào có rảnh rỗi để tiến đến xô cửa. Nếu y không mở được, thì chắc chắn người khác cũng không mở được. Y phải giải quyết mấy người Cách Đóa Lão rồi mới có khả năng đi mở thạch thất lấy Pháp khí truyền thừa ra. Dù Cách Cách Ốc đã chết rồi thì cũng có thể tìm một con rối khác đưa lên, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, dù là ai cũng không thể ngăn cản y. Cho nên, ngàn vạn lần y không ngờ chuông đã có người gõ.

Dương Ứng Long và Cách Đóa Lão nhìn nhau, đột nhiên thu hồi đao kiếm cùng chạy tới chỗ đài Hướng Dương. Nếu như đã có tin tức về việc truyền thừa, thì bọn họ còn liều mạng với nhau làm gì nữa?

Khi bọn họ xông vào phòng ngủ của Tôn giả, chứng kiến trên ban công có người đang đứng, mặc Pháp khí Tôn giả truyền thừa, đang nhận sự cúng bái của vạn dân chúng.

- Người kia là ai? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau à?

Dương Ứng Long cắn chặt răng, hận không thể nào nhào tới dùng một cước đá bay kẻ đó xuống đất. Thuộc hạ y có người cũng không kiềm chế được, giơ đao lên xông lên phía trước, bị Dương ứng Long kéo lại.

Mặc dù Cách Đóa Lão có lòng bảo vệ trưởng lão Cách Đức Ngõa lên ngôi vị Tôn giả, nhưng y cũng không phản bội Tôn giả, đến mức dùng vũ lực để đạt bằng được mục đích. Vừa rồi sở dĩ chém giết tàn nhẫn với Dương Ứng Long là bởi vì y nghe nói Tôn giả đã chết nhưng lại không kịp lưu thẩn dụ truyền thừa.

Hôm nay thấy tân Tôn giả đứng trên sân thượng, Cách Đóa Lão tất nhiên sẽ phục tùng, y thấy phe Dương Ứng Long muốn xông lên phá đám, Cách Đóa Lão lập tức cầm đao nghênh đón, không ngờ người đó lại bị Dương Ứng Long ngăn cản.

Dương Ứng Long sắc mặt âm trầm, chậm rãi lắc đầu. Lúc này không thể làm gì được nữa rồi. Nếu như lúc này ra tay với người kia, thì đám cuồng tín bên ngoài Thần điện sẽ lập tức biến thành bạo dân điên cuồng, xông vào Thần điện giết chết tất cả mọi người.

Diệp Tiểu Thiên mờ mịt đứng ở sân thượng Thần điện, đột nhiên cảm giác sau lưng có người, hắn xoay người lại, chỉ thấy Dương Ứng Long, Cách Đóa Lão và đông đảo thủ hạ đứng ở đó, che kín cả cửa ra vào, nhưng không một ai đi tới.

Cách Đóa Lão đột nhiên phát hiện Tôn giả mới chính là Diệp Tiểu Thiên thì kinh ngạc mở hai to mắt nhìn trân trối. Dương Ứng Long cũng một thái độ như vậy. Tuy nói rằng Cách Đóa Lão không cam lòng nhưng tay vẫn buông thõng đao, ánh mắt cũng rũ xuống, lộ ra vẻ thần phục. Mà Dương Ứng Long nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên thì đầu tiên là cả kinh, sau đó, lập tức mỉm cười.

Đối với y, kết quả này không tính là xấu. Một thanh niên nhiệt huyết đơn thuần dù sao cũng dễ dàng dụ dỗ sai bảo hơn là một người từng trải. Huống chi quan hệ của y đối với Diệp Tiểu Thiên trước nay cũng không tệ lắm, tương lai, quan hệ của hai người chưa hẳn đã không thể kéo gần lại thêm một bước.

Tuy nói Diệp Tiểu Thiên đã đồng ý làm theo ý của y nhưng lại mật báo cho Triển Ngưng Nhi, rõ ràng là đã cho y một đòn. Tuy nhiên, bây giờ Diệp Tiểu Thiên đột nhiên trở thành Tôn giả, càng chứng minh nghi vấn trước đây của y và Cách Cách Ốc, đó là Diệp Tiểu Thiên hắn là người mà hai nhà An - Triển phái tới.

Chẳng qua lúc đó bọn họ không thể tin nổi một Diệp Tiểu Thiên non nớt lại gánh trên vai trách nhiệm lớn như vậy. Hắn không phải tới giúp An gia đưa Cách Mão Lão đãng vị mà lại tự mình ra trận, trở thành Tôn giả mới.

Nếu An gia đã có thể mua chuộc hắn, thì cũng có thể, chỉ cần trả cái giá lớn hơn là xong.

Một khả năng khác, đó là tiểu tử này đã phải lòng Triển Ngưng Nhi. Người trẻ tuổi mà, luôn có chút ảo tưởng phi thực tế. Thân phận hắn là gì? Có thể lấy Triển cô nương sao? Nếu như hắn làm Tôn giả thì càng không có khả năng, đến lúc đó, mình sẽ có khả năng cướp lấy cơ hội.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Dương Ứng Long lại càng tươi tỉnh hơn. Lúc này y đương nhiên không biết khi Bạch Tiêu Hiểu đuổi giết Triển Ngưng Nhi, trong tình huống cấp bách đã tính toán xử lý luôn Diệp Tiểu Thiên. Mà cho dù biết, thì cũng bất chấp. Đối với y mà nói, trên đời này chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn. Y chắc chắn sẽ đủ khả năng lôi kéo Diệp Tiểu Thiên.

Con vượn khổng lồ xách Triển Ngưng Nhi leo lên đỉnh vách núi, thấy Diệp Tiểu Thiên bị dòng nước cuồn cuộn cuốn trôi, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, giọng vô cùng bị thương.

Thuở nhỏ, nó sinh trưởng trong thung lũng này, sớm đã mất hết thân nhân. Diệp Tiểu Thiên là người nó xem vừa ý nhất, nên đã coi hắn như thân nhân, đối đãi rất mực ân cần. Nhưng trong chớp mắt, lại bị mất hắn. Con vượn khổng lồ vốn đã vô cùng cô đơn, lúc này lại càng cô đơn hơn. Bởi vậy, không kiềm chế nổi cơn giận dữ.

Nó ngửa mặt lên trời rít lên đau đớn, nhưng vẫn liên tục dùng một tay leo lên đỉnh vách đá. Thị lực và thính giá của đám tiểu côn trùng này coi như bằng không, hoàn toàn dựa vào khứu giác đánh hơi mà hành động. Con vượn bò lên vách núi đá, gió mênh mông cuồn cuộn, thổi bay tất cả các mùi vị khác vào không trung. Đám côn trùng lại ngửi thấy trong động mùi của cừu nhân đậm đặc, vì vậy cả đại quân lại ào ào bỏ vào trong động.

Con vượn khổng lồ dẫn theo Triển Ngưng Nhi leo lên đỉnh núi thì buông tay nàng ra. Triển Ngưng Nhi nhìn xung quanh, rồi oa lên một tiếng, vừa khóc vừa đánh nó: - Cái con khỉ chết tiệt này, ngươi có thể chạy thoát, vì sao không đem cả hai chúng ta đi theo, người trả hắn lại cho ta, trả Diệp Tiểu Thiên lại cho ta...

Đôi bàn tay trắng như phấn của Triển Ngưng Nhi đánh vào người con vượn khổng lồ chẳng khác nào gãi ngứa. Con vượn rõ ràng không hiểu nàng muốn nói gì. Chẳng lẽ muốn nó chơi đùa cùng? Không. Nhìn thái độ thì có vẻ không giống như vậy lắm. Nó gãi đầu, nhìn về phía sơn cốc, lại bị thống thét dài.

Triển Ngưng Nhi nằm trên bờ núi buồn bã khóc thút thít, thật lâu sau, nàng lau nước mắt quay đầu lại, bỗng nhiên thấy một cột khói trắng thẳng tắp trên nền trời, không khỏi sững sờ. Lại qua một lát, lại mơ hồ có tiếng chuông truyền tới, Triển Ngưng Nhi thầm nghĩ: Tôn giả chết rồi, tân Tôn giả đã đăng vị.

Vào lúc này, Triển Ngưng Nhi đúng là không còn lòng dạ nào để đi để s tốt tột cùng là ai làm Tôn giả, mặc kệ là Cách Mão Lão hay kể cả Dương Ứng Long. Mặc kệ là Dương Ứng Long bảo vệ Cách Cách Ốc đăng vị, đã được toàn bộ 9 trại 81 động Sinh Miếu ủng hộ, thế lực phình to cũng không làm cho nàng đau đầu thêm. Hiện tại, trong lòng nàng chỉ có duy nhất một cảm giác, đó là bị thương vô tận.

Triển Ngưng Nhi lưu luyến nhìn xuống sơn cốc, thì thầm với ân nhân cứu mạng nàng: Đám côn trùng kia có tìm được nhà người rồi, ngươi muốn về cũng không được? Có muốn đi theo ta không?

Con vượn khổng lồ trừng mắt nhìn Triển Ngưng Nhi trân trân vẫn không hiểu năng nói gì, nhưng thấy đáy mắt nàng long lanh lệ, vẻ đau thương rầu rĩ, thì nó hiểu. Nó lại và đầu bứt tai.

Một mình nó ở trong sơn cốc, đã vô cùng tịch mịch, muốn ra bên ngoài nhìn một cái xem cuộc sống thế nào, nhưng mặc dù nó rất khỏe, thân hình cao lớn, cơ hồ không có ai có thể đối địch, nhưng sợ hãi hoàn cảnh xa lạ, là bản năng của sinh vật. Cho nên ngoài việc trèo lên vách đá, thì vẫn răm rắp nghe theo lời mẹ dặn, chỉ đi sang khu rừng bên cạnh hái măng, cũng không dám đi xa một bước. Hôm nay, nếu tên người này dẫn nó rời khỏi, nó đương nhiên còn cầu không được.

Con vượn khổng lồ lại nhìn về sơn cốc một lần nữa, nức nở nghẹn ngào vài tiếng, rồi chậm rãi xoay người, đưa tay ra nắm Triển Ngưng Nhi đặt nàng lên đầu vai, nhanh chóng chạy về hướng xa xa.

Diệp Tiểu Thiên ở trong Thần điện, đi đến chỗ nào cũng có một đám người đi theo. Lúc này, hắn đã lãnh hội đủ cái gọi là trở mặt như trở bàn tay. Vừa nghiến răng nghiến lợi đẩy hắn vào chỗ chết, tâm sanh tật hận âm thầm không phục những giờ phút này tất cả đều tất cung tất kính. Trong đó có đầy đủ Tù trưởng 9 trại 81 động.

Lục đại trưởng lão may mắn thoát chết lúc này cũng âm thầm thở ra nhẹ nhõm. Đối với dã tâm của Dương Ứng Long, bọn họ cũng có biết ít nhiều. Bọn họ không muốn trở thành đầy tớ của y, nhưng một khi Dương ứng Long khống chế Thần điện, thì đây là kết quả tất yếu.

Diệp Tiểu Thiên đột nhiên xuất hiện, một người ngoại đạo đột nhiên trở thành Tôn giả, mặc dù hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người, nhưng so với Cách Cách Ốc đã bị Dương ứng long giật dây, thì bọn họ vẫn thích cục diện này hơn.

Về phần thi thể của Tôn giả, bởi vì các vị giáo chủ đương nhiệm đều nhận mình là Thần thị Tôn giả, nên có thể biết trước cái chết, phần lớn chuẩn bị sẵn hậu sự, tránh để tín đồ phải chứng kiến cái chết của mình. Điều đó cũng giúp Diệp Tiểu Thiên không phải nhiều lời giải thích, quay lại Thủy nguyên phòng, hắn sẽ tìm cách xử lý thi thể là được. Chỗ đó bình thường rất ít người qua lại, hơn nữa, lại là huyệt động tạo ra từ vách đá, nên tương đối âm u, không ai phát hiện ra.

Hoa Vân Phi và Mao Vân Trí mang theo Phúc Ca Nhi đuổi theo Diệp Tiểu Thiên rất lâu. Phúc 06 lại trổ tài hít ngưi, phát hiện Diệp Tiểu Thiên đến bên ngoài Lối Thần cấm địa, tuy nhiên, không biết có phải bản năng dã thú nhạy bén hay không, mà nó nhất định không bước vào cấm địa.

Hoa Vân Phi và Mao Vấn Trí bàn bạc một hồi, tự thấy tiếp tục cảnh người mù cưỡi ngựa mù đi tìm hắn trong khu rừng mênh mông rộng lớn này không bằng quay lại thôn chờ tin. Diệp Tiểu Thiên đã cùng đào tẩu với Triển Ngưng Nhi, nếu thoát được, thì chắc chắn cũng sẽ quay về thôn.

Hai người trở lại thôn chờ một ngày, vẫn không thấy tin tức Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi, đang định đi ra ngoài thu thời vận, thì đúng lúc đó, Diệp Tiểu Thiên rạng rỡ đăng đàn, tiếp nhận sự cúng bái của hàng bạn người. Cổ Thần giáo đã có Tôn giả mới. Giờ khắc này, Diệp Tiểu Thiên không thể tiếp tục trần truồng nữa, hắn được lục đại trưởng lão phụng dưỡng, thay một bộ trường bào trắng noãn có mạ vàng, đầu đội kim quan, nhìn qua tựa như nhân mô cầu dạng.

Mao Vân Trí và Hoa Vân Phi xông tới, đứng lẫn trong đám người. Mao Vấn Trí xoa xoa hai bàn ta mừng đến độ phát điên lên rồi: - Ai nha, ai nha má ơi, ngươi nói chuyện này là sao, là sao. Ai nha..

Trong lòng Diệp Tiểu Thiên đã tiếp nhận hiện thực này rồi, làm Tôn giả cũng không tệ mà, phát động người của 9 trại 81 động tìm Diêu Diệu, không thể mạnh hơn một mình hắn tự thân vận động sao? Về phần Thủy Vũ, hắc hắc, lực cản Tiết gia có thấm tháp gì so với vị trí của hắn bây giờ?

Nói đến tự do, Tôn giả tiền nhiệm năm đó chẳng phải cũng chu du thiên hạ sao? Chắc là sẽ không có chuyện cấm Tôn giả ra ngoài. Cho dù không được đi ra ngoài, mà phải ở lại động Thiên Phúc Địa này, còn có nhiều Thân phi như vậy, ai nha, cái hạnh phúc này tới quá nhanh mà...

Diệp Tiểu Thiên mở cờ trong bụng: ta phải đón cả cha mẹ và đại ca tới đây hưởng phúc mới được.

Lúc này, người lớn tuổi nhất trong bát đại trưởng lão, cũng là người nữ duy nhất, chuyên phụ trách việc sinh hoạt của Tôn giả - Cách Thái Lão bưng hai chén thuốc màu đen như mực đi tới...





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch