Diệp Tiểu Thiên là hảo hài tử lễ phép, gần đây càng hiểu đạo lý tôn lão kính hiền. Huống chi bây giờ thân phận hắn đặc biệt như vậy, càng cần chú ý làm gương cho người khác. Vừa thấy một lão bà bà tóc trắng xóa run lẩy bẩy bưng hai chén canh đen như mực đi tới, hắn liền chủ động nghênh đón, lễ phép nhận chén cháo, cười nói: - Bà thật chu đáo, biết là ta đói rồi. Bà, đây là canh gì vậy? Tuy hơi rối mắt nhưng có vẻ rất thơm đấy.
Thời trẻ, Cách Thái Lão trưởng lão từng đi qua Trung Nguyên nên cũng biết nói tiếng Hán, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi bà không sử dụng, nên giọng có vẻ hơi cứng. Bà cười híp mắt: - Không dám. Ngài gọi ta một tiếng Thái trưởng lão là được rồi. Chén cháo này là đồ tốt, do bốn vị trưởng lão cùng chế biến. 60 năm mới trồng được một cái cây như thế để nấu cháo, chỉ có Tôn giả vừa đăng nhiệm mới được hưởng dụng thôi.
Diệp Tiểu Thiên nghe xong không khỏi vui mừng. Khó như vậy thì còn cần phải hỏi? Khẳng định là đồ tốt rồi, hẳn là vừa uống một ngụm, sẽ có một cỗ chân khí từ mặt đất xông lên qua huyệt dũng tuyền, đả thông kỳ kinh bát mạch, nhất thời đến được tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên vô thượng cảnh giới.
Cách Thái Lão vẫn cười híp mắt, chậm rãi giải thích: - Một khi uống bát canh này thì vạn cổ bất xâm, ha ha, ngay cả xà trùng hay con muỗi con kiến, từ nay về sau cũng không dám lại gần ngại rồi.
Mao Vấn Trí nói: - Ai nha má ơi, ngửi thấy mùi thơm còn tưởng là thứ gì rốt. m ĩ cả buổi, rốt cuộc cũng chỉ là một chén nhang muỗi... Mấy đại trưởng lão trợn mắt nhìn y. Hoa Vân Phi thấy thế vội vàng kéo cái kẻ hay gây chuyện này đi nơi khác.
Kinh nghiệm của Diệp Tiểu Thiên ở cấm địa Lôi Thần vẫn còn mồn một trước mắt. Hình cảnh quái trùng ăn thịt người vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn. Bây giờ nhắc đến trùng là tái xanh mặt, nhìn thấy con gián cũng vội tránh cho xa, nên nghe nói uống bát canh này có thể tránh tất tần tật cổ độc trong thiên hạ, xà trùng kiến muỗi chỉ là chuyện chơi thì vui mừng khôn xiết, không cần nghĩ ngợi gì, cầm cái chén lên, mực một hơi cạn sạch.
Diệp Tiểu Thiên vốn đã rất đói. Đám gia hỏa này chỉ chăm chăm lo thay y phục cho hắn, mà không hề nghĩ tới cái bụng của hắn. Lúc này bụng réo ầm ầm, bát canh loãng như này chỉ cần một hớp là vèo cái cạn đáy. Hắn chép miệng, cảm thấy hương vị cũng không khác chén súp hoa trắng là bao.
Diệp Tiểu Thiền trả cái chén không cho Cách Thái Lão, quệt mồm, nhìn cái chén còn lại hào hứng hỏi: - Bà... à ... Thải trưởng lão, chén này cũng tốt như vậy chứ? Diệp Tiểu Thiên hỏi, rồi đưa cái chén kia sát miệng.
Cách Thái Lão cười híp mắt: - Cũng không có gì quá ly kỳ, chỉ là chén súp tuyệt tự thối.
- Súp tuyệt thế? Nghe có vẻ rất lợi hại nhưng uống nó xong có thể làm cho vạn độc bất xâm không?
Do Cách Thái Lão nói tiếng Hán lơ lớ nên Diệp Tiểu Thiên mới nghe nhầm tuyệt tự thành tuyệt thế. Nghe hắn nói vậy, mấy vị trưởng lão đều bật cười.
Cách Đức Ngõa liền giải thích:
- Tôn giả! Chén canh này diệt mất khả năng sinh dục. Là tuyệt tự không phải tuyệt thế. Phụt!
Diệp Tiểu Thiên vừa mới uống một ngụm canh, nghe Cách Đức Ngõa giải thích như vậy liền phun ngay ra ngoài.
Phì phì phì.
Diệp Tiểu Thiên biến sắc hỏi: - Tuyệt tự? Ngươi nói là uống chén canh này vào xong sẽ không có con? Cách Đức Ngõa thấy hắn biến sắc, hiểu sai ý hắn, liền vội vàng ghé sát vào tai hắn mà giải thích:
- Tôn giả đừng hiểu lầm. Uống chén canh này đàn ông vẫn là đàn ông, năng lực thậm chí còn mạnh hơn so với trước nhiều, chỉ có điều không thể sinh con đẻ cái thôi.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Thế này là sao? Tại sao lại không thể sinh con đẻ cái?
Mấy vị trưởng lão chỉ biết nhìn nhau. Bất cứ tín đồ nào cũng biết quy định này của Thần giáo. Nhưng vị Tôn giả từ trên trời rơi xuống này lại không biết, muốn giải thích cho hắn chỉ sợ còn phải tốn rất nhiều sức.
Cách Thái Lão cân nhắc một chút rồi mới nói chậm rãi:
- Đây là quy định từ đời Tôn giả thứ nhất của giáo phái ta để lại. Vì để tránh việc Thân giáo trở thành một nhà chi phối thiên hạ cho nên mỗi một vị Tôn giả mới đều phải uống bát canh Tuyệt tự, không để lại hậu duệ của mình.
Cách Đức Ngõa nói:
- Không chỉ có Tôn giả mà cả trưởng lão chúng ta cũng phải uống bát canh này. Tôn giả là người hầu của Cổ thần không cần phải có con cái. Toàn bộ tín đồ của Cổ thần đều là con cái của ngài, đều tôn sùng ngài giống như phụ thân mình.
Diệp Tiểu Thiên nghĩ thầm: “Vô nghĩa! Có sùng kính tới mấy thì cũng không phải là con đė”.
Diệp Tiểu Thiên đeo sắc mặt khó coi trả lại chén canh cho Cách Thái Lão. Một người sinh ra và lớn lên ở Trung Nguyên như hắn thì quan niệm bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (ba điều bất hiếu, không còn là nặng nhất) đã ăn sâu vào trong xương tủy của hắn. Nếu muốn hắn tuyệt tử tuyệt tôn thì có bảo làm hoàng đế hắn cũng không làm.
Cuối cùng thì Diệp Tiểu Thiên mới hiểu được tại sao mỗi một vị Tôn giả có nhiều Thần phi như hoa như ngọc nhưng không một ai có con nối dõi. Đồng thời hắn cũng hiểu được mỗi Tôn giả muốn truyền ngai vàng cho con thì đứa con của y cũng phải tiêu diệt đi cái khả năng sinh con của mình.
Lúc đầu hắn còn tưởng rằng vị Tôn giả trước kia có rất nhiều con, chỉ có điều không muốn truyền cho họ để tránh tín đồ cho rằng mình biến công thành tư nên mới phải thay đổi thân phận của một đứa con biến thành người hầu ở bên cạnh.
Tóm lại Tôn giả không thể sinh con đẻ cái. Mỗi một người cho dù là Tôn giả hay trưởng lão thì cũng chỉ có cách lén sinh con trước. Nếu chuyện này mà được công bố thì có là trưởng lão hắn cũng không làm.
Cách Thái Lão ngạc nhiên nói:
- Tôn giả?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Không con không cháu, ta không làm.
Sáu vị trưởng lão nghe được câu này thì đều ngạc nhiên. Từ chối làm Tôn giả với đủ mọi sự tôn vinh vô thượng?Trong trăm ngàn năm qua, chuyện thế này chưa từng xảy ra.
Thần giáo. Điều này khiến cho cả sáu vị trưởng lão không biết nên xử lý thế nào.
Bọn họ là những tín đồ dành cả đời nghiên cứu Cổ thuật, si mê Cổ thuật đến độ điên cuồng, không hề nghi ngờ sự tồn tại Cổ thần. Có lẽ hồi trẻ, trong số họ cũng có một ít người nghi ngờ nhưng tới khi đã trở thành trưởng lão thâm niên thì đã biết hết mọi chuyện cơ mật trong Thần giáo rồi.
Bởi vậy, đối với việc trở thành Tôn giả bọn họ không có bất kỳ trở ngại tâm lý nào, ngược lại càng khát khao nóng bỏng. Nên khi bọn họ còn trẻ, được một trưởng lão tiền nhiệm chỉ định mình là người thừa kế, đã vô cùng cảm động, cảm động đến rơi nước mắt mà uống một hơi hết chén súp tuyệt tự. Nhưng hiện tại, vị Tôn giả mới đăng nhiệm này lại cự tuyệt ngôi vị.
Sắc mặt Cách Đức Ngõa cực kỳ khó coi - Tôn giả...
Diệp Tiểu Thiên khoát tay: - Đừng đừng đừng, đừng gọi ta như vậy. Cái quy của của quý giáo không có nhân tính gì cả. Cách Đức Ngói đại thúc, mọi người tuyển người khác cao minh hơn đi, vị trí Tôn giả này, ta không làm.
Cách Đức Ngói mặt sầm xuống. Ngươi không làm? Ngươi không làm, vậy mặc pháp bào cầm thán trượng leo lên sân thượng làm gì? Ngươi còn đốt khói thiêng, gõ chuông thành, người đang diễn tuồng sao? Không hiểu thế nào mà Tôn giả tiền nhiệm lại chỉ định người làm Tôn giả chứ?
Hôm nay, toàn bộ 9 động 81 trại đều đã xem ngươi là Tôn giả, giờ ngươi nói ngươi không làm nữa? Tôn giả cũng không phải là thứ ngươi muốn làm là làm, không muốn làm thì có thể bỏ như vậy. Ngươi biến cái việc đại sự truyền thừa này thành cái gì? Một khi việc này truyền ra, cái gọi là thuyết pháp Cổ thần chỉ định truyền thừa lập tức sẽ bị lật tẩy, chúng ta làm sao duy trì sự khống chế tuyệt đối của Thần giáo đối với 9 động 81 trại?
Đối với việc Diệp Tiểu Thiên đạt được truyền thừa, Cách Đức Ngõa ngược lại không hề hoài nghi. Nếu bộ pháp khí truyền thừa này không phải do Tôn giả tiền nhiệm đích thân trao cho hắn, thì Diệp Tiểu Thiên không thể có được.
Lúc này trên đại diện tuy đông người, nhưng đều là những vị tai to mặt lớn của 9 động 81 trại. Ngoài Tù trưởng, còn có các trưởng lão đức cao vọng trọng. 81 trai, cho dù mối trại chỉ tầm hai ba người, cũng có hơn trăm người rồi, nên có thể nói là rất đông đảo.
Tuy rằng đại điện đông nghịt, nhưng không ai dám đến gần Tôn giả. Đó là vì tôn kính Tôn giả. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không đúng quá xa, lúc này thấy tất cả các trưởng lão đang vây quanh Tôn giả mới, mặt mày ai nấy đều rất khó coi, thì mọi người quay mặt lại nhìn nhau. Trên đại điện dần dần yên tĩnh trở lại, tất cả đều hướng về phía này nghe ngóng tình hình.
Cách Thái Lão hoảng hốt. Vị này, ngay trước mắt mọi người chê bai Thần giáo, lại còn nói không muốn làm Tôn giả khiến uy tín của Thần điện rớt xuống ngàn trượng, dù thế nào cũng phải giải quyết việc này trước, nói chuyện với Tôn giả sau.
Nghĩ tới đây, Cách Thái Lão đằng hắng một cái, nháy mắt với năm vị còn lại, rồi quay sang nói với Diệp Tiểu Thiên: - Tôn giả, mời tới hậu điện nghỉ ngơi, chuyện này rất lớn không thể làm qua loa. Chúng ta ra đằng sau nói chuyện.
Ban đầu Diệp Tiểu Thiên cũng hơi do dự, sau đó, lại nghĩ: Ta vừa đăng vị, lại là người thừa kế do Cổ thần chỉ định, các ngươi sẽ không dám cạo chết ta rồi bắt đại một ai đó lên làm Tôn giả cho có. Vậy thì các ngươi sẽ giải thích như thế nào với 9 động 81 trại? Bọn họ cũng không ngốc nghếch đầu.
Hơn nữa, chén nhang muỗi kia ta cũng uống rồi, mấy món Cổ lợi hại kia của các ngươi không đối phó được ta nữa. Nếu như đánh nhau, ta không đánh lại người trẻ tuổi, nhưng đám lão già lão bà lụ khụ này cũng đánh không lại thì thà ta tìm khối đậu hũ đập đầu vào mà chết cho rồi.
Nghĩ tới đây, máu lưu manh hay đùa giỡn của Diệp Tiểu Thiên lại nổi lên, hắn nói: - Được, chúng ta ra đằng sau nói chuyện.
Cách Thái Lão tìm một lý do giải thích với mọi người rồi cùng năm vị trưởng lão hộ tống Diệp Tiểu Thiên đi vào phái sau. Dương Ứng Long đã định đi tới bắt chuyện với Diệp Tiểu Thiên, nhưng y bị An Nam Thiên cản chân, sau đó, sáu vị trưởng lão lại bận nói chuyện với hắn, nên một kẻ ngoại đạo như y, dù thân phận tôn quý cũng không tiện mạo muối tiến vào. Lúc này thấy sáu vị trưởng lão cùng Diệp Tiểu Thiên đi về phía hậu điện thì lòng lại âm thầm lo lắng hơn.
LSáu vị trưởng lão cùng Diệp Tiểu Thiên leo lên tầng thứ 9 của Thần điện, nơi này đã được các thị vệ quét dọn sạch sẽ. Máu đen trên đất cũng đã rửa sạch, chỉ còn mấy vết đao kiếm còn lưu ở cửa sổ mà thôi.
Sau đại trưởng lão cùng Diệp Tiểu Thiên tiến vào một tiểu thính, tận tình khuyên bảo một hồi. Nhưng Diệp Tiểu Thiên khăng khăng không chịu. Hơn nữa, thấy sáu vị trưởng lão ăn nói khép nép, đoán là bọn họ cũng còn e dè nặng nề, không dám làm gì mình nên hắn càng lấn tới.
Cách Đức Ngõa thấy thế, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: - Tôn giả, đây là quy củ truyền thừa đã truyền từ khi bổn giáo thành lập đến nay, không thể làm trái. Hôm nay, Tôn giả không đồng ý với quy củ này, chúng ta cũng không thể thỏa hiệp. Tôn giả cứ nghỉ ngơi đi, rồi bàn bạc sau.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Được rồi, ta sẽ ở đây chờ các ngươi.
Sáu vị đại trưởng lão thi lễ chào hắn, rồi từ từ rời khỏi tiểu thính. Sau khi thi vệ đóng cửa phòng lại, sau đại trưởng lão đi đến một tiểu thính đối diện, nhưng không ai ngồi xuống, vẫn đứng đó mặt mày rất khó coi. Cách Đức Ngõa nói: - Chẳng hiểu sao Tôn giả lại vội vàng tuyển định người này làm Tôn giả kế nhiệm. Hắn không tuân theo quy củ của giáo phái, bây giờ phải làm thế nào đây?