Diệp Tiểu Thiên ngồi trên ghế giả vờ tức giận. Chờ lục trưởng lão ra ngoài, hắn liền nhảy bật dậy chạy đến nhìn qua khe cửa ra ngoài. Thấy lục trưởng lão đi vào căn phòng đối diện, hắn mới xoay người quay lại, thở phào một hơi.
- Ôi! Cứ tưởng là chuột sa chĩnh gạo ai ngờ lại phải trả bằng một cái giá tuyệt tử tuyệt tôn. Cái thứ tôn giả chết tiệt này có gì thiết. Ta nên cân nhắc xem nên làm một vị tú tài để rạng rỡ tổ tông thì hơn.
Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ chợt chút ý tới căn phòng khách nhỏ được trang hoàng hết sức lộng lẫy. Cổ Thần giáo cất chứa gần mười lăm thế kỷ có vô số bảo vật. Chỉ có điều rất nhiều báu vật chưa chắc Diệp Tiểu Thiên đã biết nhưng vàng bạc thì hắn không thể nào nhầm được.
Hắn quan sát một chút rồi cầm lấy một cái khay được chạm khắc tinh tế từ cái tủ âm tường mà dùng răng cắn một cái. Sau khi xác nhận đó là vàng, hắn lập tức cho vào trong áo ngực. Nhưng cái khay quả to, lại nặng, nên cho vào ngực rất dễ bị phát hiện. Diệp Tiểu Thiên lưu luyến một lúc rồi đột nhiên ánh mắt sáng ngời khi phát hiện ra một quả trứng bằng vàng.
Quả trứng đó được làm từ vàng ròng, bên trong rỗng, bề mặt có khảm rất nhiều bảo thạch màu hồng lam, nhìn qua có thể thấy là đồ quý. Diệp Tiểu Thiên chặc lưỡi rồi thở dài:
- Đúng là có tiền. Ngay cả phòng khách mà cũng bày đầy những thứ đáng giá. Hắn thuận tay liền nhét luôn vào trong ống tay áo của mình.
Diệp Tiểu Thiên tìm quanh phòng khách, nhặt mấy thứ hơi nhỏ, khó bị người ta phát hiện. Chợt hắn cảm thấy đói bụng không chịu nổi. Vốn hắn đã đói lả nhưng bị chén canh kia làm cho cắt mất cơn đói.
Bên ngoài cửa có hai tên thị vệ canh gác, một trong hai người chính là Bảo Ông thống lĩnh thị vệ của thần điện. Lần này quá trình Tôn giả đãng vị thật sự là có nhiều chuyện. Hiện giờ đã chọn được tôn giả, y sợ tôn giả lại xảy ra chuyện gì đó không ngờ, nên mới tự mình canh gác ở ngoài cửa.
Đột nhiên cánh cửa phòng bị mở rồi một cái đầu thò từ trong ra ngoài khiến cho Bảo Ông hoảng sợ. Y nhìn kỹ mới nhận ra đó là tôn giả liền vội vàng chạy tới thi lễ với Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên mở cửa phòng, tỏ ra uy nghiêm khoát tay với y sau đó ho khan một tiếng nói:
- Này... tum... ta muốn tiến thiện (thiện - Bữa cơm)
Bảo Ông mở to mắt không hiểu hắn nói cái gì. Được! Không cần phải tỏ ra là quý nhân nữa. Diệp Tiểu Thiên gãi đầu rồi khoa chân múa tay với Bảo Ông sau đó hắn há miệng, một tay giơ lên như cầm cái bát, rồi trong miệng phát ra tiếng như nhai đồ ăn.
Bảo Ông thấy tôn giả như vậy thì muốn phì cười. Nhưng làm vậy là bất kính vì vậy mà y vội vàng kìm lại rồi gật đầu với Diệp Tiểu Thiên sau đó lại dùng tiếng Miếu nói vài câu, cũng không mong hắn có thể hiểu hay không. Nói xong, y liền đi về phía cuối hành lang.
Trong căn phòng đối diện, sáu vị trưởng lão cau mày suy nghĩ. Bọn họ không thể biến tôn giá thành con rối cũng không có can đảm và quyết đám để làm việc đó. Nhưng tôn giả này lại đưa ra cho bọn họ một vấn đề hóc búa. Không thuyết phục được nhưng cũng không thể ép tôn giả. Bây giờ phải giải quyết thế nào?
Nếu Diệp Tiểu Thiên nhất định không chịu làm tôn giả thì câu chuyện truyền thừa cổ thần sẽ trở thành một đề tài để khắp Miêu Cương cười đùa, sớm muộn gì thì tám mươi mốt trại , chín động cũng sẽ dần dần hình thành thế lực độc lập lấy Thủ ty làm người thống trị. Khi đó sức ảnh hưởng của họ chỉ còn có hạn.
Nhưng đồng ý với yêu cầu của Diệp Tiểu Thiên? Đó là quy định ngàn năm nay. Ôi! Đúng là tự mua dây trói mình. Lúc trước, tôn giả đầu tiên tuyên bố người kế nhiệm được tuyển đã tuân theo ý chí của Cô thần, thật ra chính là tuyên truyền cho một loại quân quyền, để mau chóng tạo dựng uy tín cho tôn giả kế nhiệm. Nhưng không ngờ ngàn năm sau lại xuất hiện một kẻ ngoại tộc như Diệp Tiểu Thiên. Sáu vị trưởng lão nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng mà không khỏi lo lắng.
Một lúc sau, Cách Thái Lão nói chậm rãi:
- Ta thấy quy định hơn một ngàn năm cũng có thể thay đổi một chút.
Năm vị khác cùng nhau nhìn về phía vị trưởng lão già nhất. Cách Đức Ngõa thay đổi sắc mặt hỏi:
- Cách Thái Lão! Ý của ngươi là....
Bảo Ông nhanh chóng mang cơm tới cho Diệp Tiểu Thiên. Y cố gắng hiểu được ý của tôn giá một cách tốt nhất nên đưa tới một chút cơm thơm ngào ngạt, còn có cả hai quả trứng luộc lòng đào.
Sáu vị trưởng lão ở đối diện thương lượng giải quyết vấn đề nên Diệp Tiểu Thiên đoán Bảo Ông cũng không biết chuyện, không dám đưa canh tuyệt tử tuyệt tôn tới cho mình. Sau khi quan sát bát canh thấy không có trộm vật gì mới yên tâm mà ăn.
Diệp Tiểu Thiên đang ăn ngon miệng chợt nghe thấy có tiếng hai người ở ngoài cửa. Hắn vội vàng dọn sạch chỗ cơm, đứng dậy mở cửa phòng. Chỉ thấy Cách Đóa Lão đứng ở bên ngoài nói chuyện với Bảo Ông.
Cách Đóa Lão vừa thấy Diệp Tiểu Thiên thì vui mừng ra mặt. Tuy nói Cách Đức Ngõa là người có quan hệ tốt với y không lên làm Tôn giả nhưng Diệp Tiểu Thiên lại là con nuôi của cha y, như vậy quan hệ chẳng gần hơn tr?
Cách Đóa Lão vui vẻ nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Tôn giá! Ta đang có chuyện muốn gặp ngài nhưng Bảo Ông không cho ta vào. Diệp Tiểu Thiên nói:
- A! Hóa ra là Đóa đại ca! Mau mời vào.
Cách Đức Lão nói liên tục:
- Bây giờ không thể xưng hô như vậy. Ngài là tôn giả hầu cận của cổ thần chí cao vô thượng. - Đóa không dám xung huynh gọi đệ với ngài.
Mặc dù nói như vậy nhưng y vẫn hớn hở, đang định bước vào, y chợt nghiêng đầu nói:
- Các ngươi theo ta vào.
Diệp Tiểu Thiên nghĩ thầm:
- Còn có người khác?
Hắn liền chủ động nhường mấy bước. Cách Đức Lão đi vào trong sảnh nhỏ, ngay sau đó có hơn mười thiếu nữ người Miêu chừng mười bốn mười lăm tuổi vào theo. Bảo Ông lo lắng đi theo đứng cạnh cửa.
Những cô nương đó đều ăn mặc hết sức cẩn thận tỏa ra mùi hương thơm ngát, trang điểm hết sức xinh xắn. Diệp Tiểu Thiên nhìn lướt qua chỉ cảm thấy mỗi người một vẻ, nhất thời hoa mắt không nhận ra được người nào hơn người nào. Nhưng khi hắn nhìn tới bên cạnh Cách Đức Lão phát hiện muội muội Thái Dương cũng ở đó thì hơi bất ngờ.
Muội muội Thái Dương đứng bên cạnh Cách Đức Lão thấy hắn nhìn thì xấu hổ cúi đầu xuống mà không nói nên lời. Diệp Tiểu Thiên thắc mắc hỏi:
- Đức đại ca! Thế này... là thế nào?
Cách Đức Lão thấy hắn vẫn gọi mình là Đức đại ca như trước thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều vội vàng cười nói:
- Đây là nhóm Thần phi đầu tiên được cái trại lựa chọn. Một vài thôn trại do quá xa nên khi đến vội vàng còn chưa kịp kính dâng thần phi, chỉ đành chờ thêm thời gian nữa lại tiến cử tiếp. Trước tiên cứ để các nàng chăm sóc ăn uống nghỉ ngơi của tôn giả.
- A! Các nàng... tặng hết cho ta?
Diệp Tiểu Thiên mới nghe thấy tới đó thì nước dãi gần như chảy ra ngoài, nhưng hắn chợt nghĩ tới mình vừa mới từ chối sáu đại trưởng lão làm tôn giả thì không khỏi có phần do dų.
Cách Đức Lão nói:
- Vâng! Xin tôn giả hãy xem. Nếu tôn giả không hài lòng ai thì có thể chọn người khác từ thôn trại của nàng.
Các tiểu cô nương đều nhìn Diệp Tiểu Thiên với một sự lo lắng, sợ bị tôn giả đuổi về thì bản thân sẽ vô cùng nhục nhã, bị cả bộ lạc khinh bỉ, sau này muốn cưới ai cũng khó.
Diệp Tiểu Thiên đứng trước ánh mắt của nhiều tiểu cô nương xinh xắn mà cảm thấy có lỗi. Hắn như tên trộm liếc nhìn các thiếu nữ tươi tắn làm sao lại không hài lòng. Chỉ có điều... nếu làm tôn giả thì sẽ không thể sanh con đẻ cái, mà như vậy thì Diệp Tiểu Thiên không làm được.
Cách Đức Lão cười tủm tỉm hỏi:
- Tôn giả! Ngài có hài lòng đối với các nàng không.
Diệp Tiểu Thiên chỉ ậm ừ hai tiếng rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó mà nói lảng sang chuyện khác:
- Đúng rồi! Sao ta lại không thấy các thần phi của tôn giả trước. Bình thường hình như các nàng ở tầng dưới.
Sắc mặt của Cách Đức Lão hơi khác lạ, ý tưởng Diệp Tiểu Thiên để ý vị thần phi nào của tôn giả trước liền hơi xấu hổ nói nhỏ:
- Tôn giả! Ngài không thể động vào thần phi của tôn giả trước. Hơn nữa, các nàng có lẽ đã mất...
Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc hỏi:
- Mất! Các nàng quay về bộ lạc của mình?
Cách Đức Lão lắc đầu nói:
- Một khi đã hầu hạ thần linh thì làm sao còn xuống được phàm trần? Khi tôn giả trước về trời, các nàng cũng đi theo tôn giả.
Diệp Tiểu Thiên cảm thấy ớn lạnh, la lên thất thanh:
- Ngươi nói... các nàng... đã chết?
Cách Đức Lão mỉm cười, nói:
- Không! Các nàng theo tôn giả quy thiên.
Diệp Tiểu Thiên nổi giận nói:
- Ai ra tay?
Nói xong, hắn nhìn về phía Bảo Ông đứng ở cửa.
Cách Đức Lão kinh ngạc nói:
- Không cần ai phải ra tay. Mỗi một tôn giả quy thiên thì thần phi hầu hạ ngài đều đi theo. Đây là quy định trong trăm ngàn năm qua. Được đi theo tôn giả tới thiên đường là niềm vui của các nàng.
Đám thiếu nữ người Miêu xinh xắn đều gật đầu, rõ ràng cảm thấy lời nói của Cách Đức Lão là điều đương nhiên. Diệp Tiểu Thiên nghe xong, mất một lúc lâu không nói được gì chỉ biết nghĩ thầm Cổ độc đúng là độc, in sâu vào đầu óc người ta một cái tư tưởng cam tâm tình nguyện tự sát. Cái độc trong bọn họ thật sự làm ngẩm quá sâu...
Cách Đức Lão thấy Diệp Tiểu Thiên mất một lúc không nói gì, cảm thấy lo lắng vội hỏi:
- Tôn giả không hài lòng với các nàng hay sao?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- A... cái... này...
Hắn còn chưa kịp nói ra nguyên nhân thì đột nhiên có một thị vệ vội vàng chạy tới, thở hồng hộc đáng nói với Bảo Ông ở cửa mấy câu. Cách Đức Lão đứng bên cạnh Diệp Tiểu Thiên nghe rõ ràng liền kinh ngạc nói:
- Một vị dẫn theo cô nương Cự viên? Nàng nói nàng tên là Triển Ngưng Nhi? Tôn giả...
Diệp Tiểu Thiên vui vẻ nói:
- Quả nhiên là nàng không sao. Nàng cũng dần cả Viện đại ca tới nữa à? Ha ha ha. Đi! Chúng ta ra xem.
Diệp Tiểu Thiên nói xong liền hào hứng đi ra ngoài. Cách Đức Lão và Bảo Ông vội vàng đi theo. Muội muội Thái Dương cùng với đám chuẩn thần phi được đưa tới từ các bộ lạc nhìn nhau không biết đi theo hay ở đây đợi tôn giả quay lại.
Trong đại sảnh lầu một, Triển Ngưng Nhi cầm tay của An Nam Thiên mà hỏi han.
- Ngươi nói thật? Hắn còn sống? Hắn... thành tôn giá?
An Nam Thiên vội vàng nói:
- Tất nhiên là sự thật. Chốc nữa hắn xuống người sẽ biết.
Nói xong, hắn kéo nàng sang một bên nói nhỏ:
- Tình hình cụ thể và tỉ mỉ thế nào thì ta không rõ lắm. Dù sao thì hắn được kế thừa tôn giả, bước lên bệ thân, đón nhận sự cúng bái của vạn dân. Ngươi đừng có nói quá nhiều, tránh để lộ.
Bên kia, con vượn khổng lồ cao gấp đôi người thường chẳng khác nào quái vật cho người ta xem. Bởi vì nó được Triển Ngưng Nhi mang đến cho nên những người xung quanh không nghĩ rằn nó sẽ làm mình bị thương. Tất cả đứng xung quanh ngạc nhiên bình phẩm nó từ đầu tới chân.
Con vượn chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy, chỉ có điều tiếc nuối đó là những người này có ngoại hình tương tự với nó nhưng lại thấp hơn một chút, khiến cho khi đứng giữa họ, con vượn có cảm giác như hạc giữa bầy gà.
Nó bị nhiều người vây quanh chỉ chỏ như vậy làm cho khó chịu, lập tức vung tay đấm vào ngực mà gầm lên một tiếng định tại nhức óc. Nhưng người vây quanh kinh hãi vội vàng lùi lại. Thậm chí còn có một vị trưởng lão của bộ lạc luống cuống ngồi phịch xuống đất.
Bất ngờ con vượn khổng lồ đột nhiên ngẩn người rồi ngẩng đầu hít hít mấy cái sau đó gầm lên một tiếng thật dài. Cái thân hình khổng lồ của nó lộn ngược ra sau rồi hai chân đạp mạnh xuống lầu hai mà xông lên lầu hai sau đó vọt thẳng lên lầu ba.
Đám võ sĩ thần điện thấy con vượn khổng lồ xông lên, sợ làm tôn giả bị thương nên vội vàng đuổi theo...