Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 163: Hỉ còn một sớm một chiều mà thôi…

Chương 4: Hỉ còn một sớm một chiều mà thôi…







Diệp Tiêu Thiên vừa mới vọt tới tầng 7 thì đã thấy một cái bóng đen mang theo cô kình phong nhào tới trước mặt. Cái bóng cao lớn như núi kềnh càng đụng vào người hắn rồi đột nhiên dừng lại.

Diệp Tiểu Thiên kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng định chạy trốn nhưng chỉ mới bước được một bước, eo đã bị siết chặt, cả người bay lên không trung, lung la lung lay.

Con vượn khổng lồ hành động cực kỳ nhanh nhẹn, nhảy mấy bước đã lên đến lầu, một tay nắm chặt lấy Diệp Tiểu Thiên mà hưng phấn quay tròn, Trong lúc nhất thời, bóng vàng thìa bạc... tất cả những đồ vật Diệp Tiểu Thiên dấu trong áo định đình đang đang bay ra rơi xuống đất.

Con vượn da dày thịt béo, đánh vào người nó chẳng có cảm giác gì, nhưng điều làm cho đám Bảo ông và Cách Đóa Lão hảng sợ là vì sao trên người Tôn giả lại có nhiều ám khí như vậy.

Mỗi tầng lầu của Thần điện được xây rất cao, con vượn khổng lồ nằm ngang người hắn trong tay, vung vây trên không trung nhưng cũng không thể làm hắn đụng tường đá vỡ đầu. Tuy nhiên, Diệp Tiểu Thiên bị lắc đến độ thở không ra hơi. Hắn vừa mới nếm qua tô mì sợi, lúc này chỉ muốn trào ngược lên tận cổ, đành phải kêu lên không ngớt: - Thả ta xuống. Thả ta xuống.

Con vượn khổng lồ thu tay lại, ép Diệp Tiểu Thiên vào ngực, nhiệt tình vỗ vào lưng hắn. Bàn tay to bằng cả thân người, khiến hắn muốn ngộp thở.

Cách Đóa Lão và Bảo ông thấy Diệp Tiểu Thiên bị con vượn khổng lồ bắt đi vội rút đao ra, nhưng lúc này nó đang xoay tròn như chong chóng, có vẻ như là để thể hiện sự vui mừng theo cách của nó. Cách Đóa Lão không dám xông lên, sợ làm Diệp Tiểu Thiên bị thương. Hơn nữa, nhìn thái độ của con vượn thì lại giống như khá thân mật với hắn. Cách Đóa Lão và Bảo ông càng thêm đắn đo.

Lúc này, đám thị vệ của Thần điện đã xông lên, vừa thấy Tôn giả bị vượn khổng lồ bắt, lập tức lao tới. Diệp Tiểu Thiên dùng hết sức nhố đầu ra, nhìn thấy đám thị vệ giơ đao thương xông lại, sợ bọn họ làm nó bị thương, một khi hung tính đại phát, thì bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm đầu tiên.

Diệp Tiểu Thiên lập tức hét lớn: - Tất cả dừng tay. Nó là huynh đệ của ta.

Đám thị vệ kia đâu hiểu được hắn nói gì. May mà Cách Đóa Lão phản ứng cực nhanh, xông lên cản bọn họ lại, rồi nhắc lại lời Diệp Tiểu Thiên với chúng. Lúc đó, đám thị vệ kia mới dừng bước, kinh ngạc liếc mắt nhìn con vượn khổng lồ, lại nhìn Diệp 1 lòng càng khiếp sợ: “Thị thần Tôn giả quả nhiên không phải người bình thường. Huynh đệ của ngài không phải là người mà là vượn. Hơn nữa, lại cao lớn dị thường dũng mãnh phi thường”.

Diệp Tiểu Thiên vỗ vỗ vào cánh tay của con vượn ý bảo nó dừng lại, hớn hở nói: - Vượn huynh, quả nhiên là rất có bản lĩnh nha. Đã cứu được Ngưng Nhi cô nương rồi chứ?

Con vượn khổng lồ kia không hiểu Diệp Tiểu Thiên nói gì, tuy nhiên nhìn hắn mặt mày hớn hở thì cũng rất cao hứng, vì vậy nhếch môi cười tươi rói.

Lúc này Triển Ngưng Nhi, An Nam Thiên và Dương Ứng Long dẫn người nhao nhao chạy tới. Triển Ngưng Nhi liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên, đột nhiên hét to một tiếng: - Diệp Tiểu Thiên.

Diệp Tiểu Thiên quay đầu nhìn lại, bóng người còn chưa thấy rõ, đã bị ôm chặt lấy, bên tai vang lên tiếng khóc quen thuộc. Số lần Triển Ngưng Nhi khóc tính từ khi lọt lòng cho đến giờ cộng lại có lẽ cũng không bằng quãng thời gian ngắn ngủi sống trong Lôi Thần cấm địa. May mắn thưởng thức tiếng khóc của nàng nhiều nhất tất nhiên không ai khác ngoài Diệp Tiểu Thiên.

Diệp Tiểu Thiên vỗ vào vai Triển Ngưng Nhi an ủi: - Được rồi, được rồi, ta đây. Không còn việc gì nữa, đừng khóc à, người ta nhìn thấy lại bảo không có ý tứ.

An Nam Thiên trông thấy cảnh tượng đó, thầm nghĩ trong lòng: “A, biểu muội quả nhiên là có tư tình với hắn, xem ra là đúng rồi. Chuyện này có chút phiền toái, trước kia hắn là tiểu tử nghèo, muốn tùy tiện chơi đùa cũng chẳng sao, giờ hắn là Thị thần Tôn giả, cũng không thể gọi là tới, đuổi là đi rồi”.

Trong tiếu thính trên lầu 9, sáu đại trưởng lão vẫn cãi nhau kịch liệt, hồn nhiên không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì. Cách Thái Lão nói: - Phá bỏ một nguyên tắc, so với việc Tôn giả cự tuyệt không đăng vị khiến uy nghiêm Thần giáo bị quét sạch, thì người nghĩ việc nào gây hậu quả nghiêm trọng hơn.

Cách Đức Ngõa ngập ngừng nói: - Điều chúng ta lo lắng cũng không phải là phá bỏ một quy củ, mà là một khi Tôn giả sinh con dưỡng cái, thì Thần giáo sẽ không thể tiếp tục truyền thừa thiên thu vạn địa. Nếu đã có con cháu của mình, thì chắc chắn sẽ muốn truyền lại cho con cháu. Chẳng phải là Thần giáo sẽ trở thành thiên hạ của một nhà hay sao?

Cách Thải Lão trầm ngâm nói: - Hay là chúng ta tham khảo cách làm của hai nhà Phật – Đạo.

Cách Đứa Ngõa hỏi - Ý của bà là...?

Cách Thái Lão nói: - Người xuất gia một khi xuất gia thì sẽ thoát khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành, cắt đứt hết thảy tình duyên trần thế. Phương trường, trụ trì truyền thừa, nhưng hoàn toàn không hề có chút gì liên quan đến con cái tục gia của họ. Nếu như chúng ta cũng có thể tham khảo cách làm này...

Cách Đức Ngõa cắt ngang lời bà, lạnh lùng nói: - Thải trưởng lão, vị Tôn giả này của chúng ta tuổi còn rất trẻ, chưa từng hôn phối, càng không nói tới chuyện con cái. Hắn là người Hán, người Hán quan niệm bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, chỉ cần không giải quyết được vấn đề vô hậu, hắn chắc chắn sẽ cự tuyệt đãng vị.

Nếu như trước mắt mọi người, hắn tuyên bố rời khỏi Cổ Thần giáo, không nhận vị trí này, thì chúng ta mất hết mặt mũi trước 9 động 81 trại. Không chỉ nói tới chuyện 9 động 81 trại sau này tiếp tục cúi đầu thuần phục, tôn sùng tín nhiệm, mà là Dương Ứng Long dã tâm bừng bừng kia sẽ nhân cơ hội này ra tay.

Cách Thái Lão không hề tỏ ra hoang mang, vẫn bình thản nói: - Ngươi đừng vội, ta còn chưa nói hết.

Bà chậm rãi nhìn lướt qua gương mặt của năm vị đại trưởng lão khác, lại nói: - Tôn giả đầu tiên của giáo phái, từng truyền xuống một quy tắc. Nếu trước khi kế nghiệm Tôn giả chưa từng đi chu du thiên hạ, thì sau khi đăng vị, nhất định phải đi thăm thú thiên hạ, mở mang tầm mắt, không bị bảo thủ, về sau mới đủ khả năng chủ trì việc của giáo. Cho nên, Tôn giả đương nhiệm, sẽ phải rời khỏi Thần giáo, đi du lịch thiên hạ đấy.

Cách Đức Ngõa nhíu mày: - Ý của bà là, là muốn lợi dụng khi hắn đi chu du thiên hạ sẽ vụng trộm kết hôn, sinh con đẻ cái, thỏa mãn nguyện vọng lưu lại nòi giống của hắn, sau đó, quay trở về làm Tôn giá?

Cách Thái Lão nói: - Ý của ta là thay đổi giáo quy, đồng ý cho Tôn giả và trưởng lão có thể có nhân duyên thế tục, chỉ là một khi trở thành Tôn giả hoặc trưởng lão, phải dứt khoát cắt đứt tục duyên, tựa như cách Phật đạo hai nhà xuất gia vậy. Nói như thế, khi hắn chu du thiên hạ, mặc kệ hắn kết hôn cưới vợ, sinh con dưỡng cái, chỉ cần sau khi hắn đi khắp nơi cùng chốn về nắm giữ quyền điều hành giáo vụ, thì nhất định phải uống súp đoạn tự, an tâm ở lại Thần điện làm chủ sự.

- Cái này...

Cách Đức Ngõa do dự một chút, nói khẽ với mấy vị trưởng lão khác: - Ý kiến của mọi người như thế nào?

Mấy vị trưởng lão xì xào bàn tán một hồi, dần dần đi đến kết luận: Diệp Tiểu Thiên cự tuyệt làm Tôn giả, thì sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, bọn họ rất rõ. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc truyền thừa của Cổ Thần giáo, thì việc Diệp Tiểu Thiên có lấy vợ sinh con hay không, bọn họ không có ý kiến.

Nói như vậy, nếu muốn giải quyết ổn thỏa việc này, trên thực tế, bọn họ không có lựa chọn nào khác. Thấy mấy vị trưởng lão nhao nhao gật đầu, Cách Đức Ngõa nhẹ nhàng thở ra, quay sang Cách Thái Lão nói: - Vậy, Cách Thái Lão cho rằng nên hạn định cho hắn bao nhiêu thời gian?

Cách Thái Lão nhắm mắt lại, trầm tư một hồi, rồi nói: - Mười năm được không?

Mấy vị trưởng lão quay sang nhìn nhau, rồi nhẹ gật đầu.

Ba mươi năm! Mười năm

Phải ba mươi năm!

- Tôn giả, thông lệ của Tôn giả đời thứ nhất, thời gian chu du thiên hạ không được vượt quá 10 năm. 30 năm quả lâu.

Trong tiểu thính, Diệp Tiểu Thiên và sáu vị trưởng lão bắt đầu cò kè mặc cả.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Ba mươi năm làm sao mà lâu? Các ngươi xem, bây giờ ta còn chưa có lão bà, ta phải đi tìm, tìm được rồi, còn cần cưới nàng về chứ? Cưới rồi, còn sinh con nữa chứ? Sinh con rồi cũng phải nuôi nó nữa chứ? Có lẽ, phải nuôi ít nhất tới 7, 8 tuổi. Rồi dạy bảo nó khôn lớn trưởng thành còn đi lấy vợ...

Cách Đức Ngõa không nhịn được nữa: - Tôn giả, đừng nói là người chờ đến lúc tôn tử của người có cháu dâu, rồi mới quay về Thần điện làm chủ sự?

Diệp Tiểu Thiên vui vẻ nói: - Như vậy cũng được à?

Cách Đức Ngõa sém chút nữa thì xỉu vì tức. Cách Thái Lão trầm mặt xuống: - Tôn giả, nếu như người uy hiếp sự tồn tại của Cổ Thần giáo, vậy đừng trách chúng ta bất kính với Tôn giả. Tuy rằng bây giờ cổ không có tác dụng với người, nhưng thủ đoạn chúng ta có thể sử dụng cũng không chỉ có cổ.

Diệp Tiểu Thiên biến sắc: - Lão bà, bà muốn làm gì?

Cách Thái Lão nói một cách đầy uy hiếp: - Tuy phạm thượng là đại nghịch bất đạo, nhưng nếu Tôn giả dồn chúng ta đến bước đường cùng, thì chúng ta sẽ hạ độc, biến người trở thành cái xác không hồn. Mặc dù như vậy sẽ có nhiều phiền toái, nhưng cũng là vì chúng ta bị ép buộc...

Diệp Tiểu Thiên khiếp sợ: “Đám lão già này muốn trở mặt với ta? Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, ở đầu ra cái đạo lý như vậy? Có người khóc lóc kêu gào đòi làm Tôn giả không được, ta không muốn làm cũng không được”.

Diệp Tiểu Thiên suy tư cả buổi, vẻ mặt đau khổ nói: - Hai mươi năm. Gia gia, nãi nãi, hai mươi năm, được chưa?

Mấy vị trưởng lão xúm lại xì xào bàn tán. Diệp Tiểu Thiên đã lùi một bước, bọn họ cũng không dám làm quá căng. Tôn giáo là lãnh tụ tinh thần không thể thiếu của Cổ Thần giáo, nhưng xử lý việc của bốn giáo, kỳ thật là mấy vị trưởng lão này.

Quan trọng hơn, là lãnh tụ tinh thần nên cũng chỉ có tư cách biểu tượng, có quản hay không quản giáo phái cũng chẳng hề hấn gì. Từng có vị Tôn giả sau một năm kế vị thì đi chu du thiên hạ suốt 9 năm, sau khi trở về chủ trì việc của giáo phái 7 năm rồi sau đó dành 30 năm bế quan khổ tu Cổ thuật. Kỳ thật, toàn bộ việc của bổn giáo cũng là do bọn họ đảm đương.

Nói như vậy, 20 năm cũng không phải là không chấp nhận được, tuy Cách Thái Lão chưa chắc đã sống đến ngày đó nhưng mấy người Cách Đức Ngõa thì chỉ hơn 50 tuổi, cả ngày ở trong núi tu thân dưỡng tính, lại nuôi cổ nên có được y đạo bồi bổ cơ thể đặc biệt, sống đến 80 - 90 là chuyện đơn giản. Chờ hắn 20 năm có tính là bao?

Sau khi thương nghị, sáu vị trưởng lão liền quay lại bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, Cách Thải Lão nghiêm nghị tuyên bố: - Tốt. Chúng ta đồng ý, hy vọng Tôn giả cũng sẽ giữ lời.

Diệp Tiểu Thiên nghĩ thầm: “U aa, ta phải tranh thủ tìm vợ trong vòng một năm, sau đó sinh con trai trong vòng một năm, may ra năm nó 18 tuổi sẽ kịp tổ chức hôn sự cho nó trước khi xuất gia. Ai, hai mươi năm cũng chẳng khác nào một sớm một chiều a”.





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch