Mấy ngày sau đó quả nhiên Diệp Tiêu Thiên rất chăm chỉ đọc sách. Trước kia hắn học hành lai tạp, trong số đó không thiếu những thứ học vấn cao thâm. Dù sao những người trong thiên lao đã dạy hắn, tuy phẩm hạnh không tốt, nhưng học thức lại cực kỳ chắc chắn
Có thể làm quan ở kinh thành, lại còn là quan lớn, có ai là không xuất thân tiến sĩ? Chỉ có điều, học vấn những người này dạy lại cũng chỉ đối câu vài lời, rất vụn vặt, hơn nữa lại chưa hẳn đã thích hợp trong khoa cử. Bây giờ có thể hệ thống những kiến thức đó lại có kinh điển của thánh nhân và bài thi của các bậc tiền hiền, hắn dồn hết tâm tư, cũng cảm thấy rất thú vị.
Cứ như thế hơn mười ngày Diệp Tiểu Thiên chăm chỉ đọc sách. Những ngày này Hoa Vân Phi lén chạy qua Tam Lý Trang, thăm dò được, quả nhiên Tiết mẫu bị cừu hận che mắt đã bán hết nhà cửa, dẫn theo con gái tới Thủy Tây.
Hoa Vân Phi hơi lo lắng, quay về kể lại cho Diệp Tiểu Thiên, hắn chỉ cười nhạt. Thứ nhất hắn không thẹn với lương tâm. Thứ hai, cho dù Tiết mẫu có thực sự mang đơn kiện đến Đề Hình Ti, chỉ dựa vào một mình bà, cũng chẳng có bằng chứng nào để bắt hắn. Huống chi thứ ba hắn còn có Lê Huân Đạo làm chỗ dựa vững chắc.
Ở nơi vô pháp vô thiên này, một lão bà cô quạnh có thể dùng cách gì? Bà cố chấp như vậy hắn cũng không làm được gì, chỉ có thể mặc kệ.
Chỉ còn vài ngày nữa là tới kỳ thi. Nói tới tú tài, người đời sau không khỏi nghĩ tới một tú tài hủ lậu nghèo kiết xác. Giống như trong số quan viên, qua hí kịch, người đời sau thường có lòng coi thường với quan tri huyện thất phẩm, như không đáng để nhắc tới.
Kỳ thật thì, thất phẩm cũng là phụ mẫu một phương, nhưng cho dù ngươi có đậu tiến sĩ, có thể ra ngoài làm một tri huyện cũng cần phải có hậu trường cực mạnh đằng sau tác động mới được. Tủ tài cũng vậy, trong công danh, đây là mức thấp nhất, nhưng ở địa phương lại là một người rất giỏi, phải qua năm cửa trảm sáu tướng mới thi đậu.
Người đọc sách muốn thi tú tài trước phải thi đồng niên, thi đồng sinh, gồm có đọc Tứ thư, Ngũ kinh, cũng có thể chỉ cần học theo Tứ Tả của Chu Hi, biết một chút văn bát cố thô thiển là được. Dù vậy, có một vài người đọc sách đến tận cái tuổi trị thiên mệnh vẫn chỉ là đồng sinh.
Thi đồng sinh lại chia làm ba kỳ. Kỳ thứ nhất là thi trong huyện, quan chủ khảo là quan huyện, qua bốn năm cửa, gồm văn bát cố, làm thơ, kinh luận, luật phủ đãng. Giai đoạn này, được Lê Huấn đạo tác động, đã có một đồng nhân cấp dưới làm xong, nói cách khác, hiện giờ Diệp Tiểu Thiên đã là đồng sinh, đương nhiên quê quán của hắn cũng là ở huyện kia.
Về sau còn phải thi trên phủ, do tri phủ địa phương làm chủ khảo. Tri phủ Đồng Nhân là Trương Đạc Trường đại nhân, vị Tri phủ đất này chỉ cần gật đầu, tất cả thủ tục đều xong, Diệp Tiểu Thiên cũng thuận lợi giải quyết xong. Kế tiếp, lúc này phải thi đến viện, qua cửa này mới xem như tú tài.
Thi viện vốn do học chính các tỉnh chủ trì, có điều khu Quý Châu hơi đặc biệt. Vài chục năm trước Quý Châu còn không có học viện của mình, học sinh Quý Châu muốn thi muốn học phải đến ba tỉnh Vân Nam, Tứ Xuyên, Hồ Nam gần đó tham gia. Thi Cống cao cấp nhất thì phải tới Phủ Kim Lăng để thi.
Có điều quy tắc là thứ luôn có thể thay đổi, rất nhiều học sinh phía nam đi thi cử có thể thuận lợi thông qua, không cần phải chịu giày vò hết Nam Kinh lại Bắc Kinh, chỉ cần đến phủ cai quản nơi mình sinh sống để dự thi, sau khi thi đậu cử nhân sẽ thi luôn tiến.
Về sau Quý Châu cũng được xây Đề đốc học viện, có điều, vì mới dựng chưa được bao lâu nên rất nhiều quy định không nghiêm cẩn, kể cả thi viện, vốn nên do học chính tỉnh đó chủ trì những học chính bản phủ lại kiêm nhiệm cả Đề Hình Án Sát Sử, nào có thời gian bạt núi băng sống tới tận Đồng Nhân chủ trì cuộc thi, nên mới để cho Tri phủ nơi đó Trương Đạc quyền đó. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lê Huấn đạo hoàn toàn chắc chắn có thể giúp cho Diệp Tiểu Thiên thi đỗ.
Thi viện chia làm hai cửa, một là chính thí, hai là phục thi, người trúng tuyển sẽ là tú tài.
Tờ mờ sáng, Diệp Tiểu Thiên mang hòm thi đến trường thi học phủ. Hoa Vân Phi và Mao Vấn Trí đều đi cùng, ngay cả Diêu Diêu cũng dậy thật sớm, đương nhiên Phúc Oa Nhi cũng đi theo. Đoàn người với đủ mọi vóc dáng trở nên rất nổi bật.
Còn về vị tiên sinh Đồng Thiên kia, y vẫn thường ở trong phòng mân mê đủ thứ chai lọ mãi tới tận nửa đêm, đã quen ngủ trễ dậy trễ, Diệp Tiểu Thiên cũng không gọi.
Mặc dù Diệp Tiểu Thiên chưa bao giờ tham gia thi cử nhưng cũng áng chừng được sự rầm rộ của cuộc thi như nào. Có điều khi hắn đến ngoài cửa lớn học phủ , đã thấy nha dịch bày trận hai bên, uy phong lẫm liệt, người đồng vô kể. Thí sinh ít ỏi chăng có mấy, phụ mẫu trưởng bối đưa tiễn lại không ít, trong đó có cả ông lão tóc bạc trắng chống quái trượng, thực sự là tấm lòng mong cá hóa rồng quá sức mãnh liệt.
Nhập trường thi, khi cởi búi tóc, cởi giày kiểm tra, Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc phát hiện ra người dự thi không phải mấy thiếu niên ngoài kia mà là những người lớn tuổi đó, lẻ tẻ còn có hai người trung niên, ngay cả ông lão chống quải trường tập tễnh đi kia cũng là thí sinh.
Hắn không mang theo thứ gì cấm, mà cũng không cần phải mang, vì đề thi thì hắn biết rồi, ngay cả văn bát cổ ngày đó cũng là Lê Huấn đạo làm hộ, viết ra cho hắn, rồi bắt hắn phải học thuộc lòng. Thi công danh ở giai đoạn này đại khái cũng chỉ như một màn châm biếm hài hước vị giám khảo vẫn ngộ nhận mình là thân thích của Cửu Thiên Tuế rồi được thăng liền ba cấp trong kia thôi.
Phủ học ở đây đã được kê xếp bố trí lại theo quy củ của trường thi, chỉ là trong một đống số báo danh ghi sẵn lại chẳng có mấy người, xem ra mặt giáo dục của phủ Đồng Nhân này thực sự rất yếu.
Diệp Tiểu Thiên nhận số báo danh, vào phòng, nhấc tay mài mực, trong lòng cảm khái nghĩ mình vốn chỉ là một gã lính canh ngục, không ngờ có một ngày không chỉ làm Tôn giả của gần mười vạn người của chín động tám mươi mốt trại, lại có thể vào trường thi nhấc bút làm bài, nhất định mộ tổ nhà mình đang bốc khói xanh rồi.
Một lát sau, một viên tiểu quan nâng cao đề thi đi từ sân sau ra, cao giọng tuyên đọc đề mục. Quả nhiên giống y như đúc đề bài Lê Huấn đạo đã lén nói với Diệp Tiểu Thiên.
Dù sao Diệp Tiểu Thiên cũng chỉ mới học, nguyên tắc phá đề, thừa đề, khởi giảng, nhập thủ, khởi cổ, trung cổ, hậu cổ, thúc cổ hắn cũng hiểu, nhưng muốn viết ra thành một bài văn hay cũng hơi quá sức.
Nhưng bây giờ bài văn đã thuộc nằm lòng, chỉ cần lặng lẽ viết ra là được, việc này dễ hơn nhiều, nên Diệp Tiểu Thiên tập trung hết sức vào viết chữ. Chữ của hắn viết rất nhanh và phiếu, viết hết một đề không nhấc bút lần nào.
Diệp Tiểu Thiên viết xong, nhìn quanh một lúc, thấy các lão ông đều đang vùi đầu làm bài, thầm nghĩ “Bây giờ mình nộp bài thì quá nổi bật, không bằng ngồi thêm một lát”
Diệp Tiểu Thiên cố gắng ngồi thêm một canh giờ nữa mới cầm bài thi đứng dậy nộp. Quan chủ khảo đáng lẽ là Tri phủ Trương Đạc, nhưng làm gì có chuyện lão chạy tới đây chịu tội, nên đã ủy thác toàn quyền cho Lê Huấn đạo. Lê Huấn đạo dậy từ rất sớm, bây giờ hơi buồn ngủ, đang dựa vào ghế gà gật.
Tiểu quan kia bước lên nhận bài thi của Diệp Tiểu Thiên, bắt đầu gọi tên, Lê Huấn đạo mới tỉnh lại, vừa mở mắt, thấy là Diệp Tiểu Thiên, bèn ngoắc lại: - Ngươi lại đây!
Hắn vội vàng bước tới bên cạnh, Lê Huấn đạo khẽ mắng: - Sao lâu thế? Hay là người chưa học thuộc?
- Đương nhiên đệ tử đã thuộc nằm lòng, nhưng nhìn các đồng sinh khác đều chưa nộp bài thi, đệ tử nghĩ không nên quá nổi bật vẫn hơn.
Lê Huẩn đạo thở dài: - Đứa nhỏ này, người quá cẩn thận rồi. Những người kia thi cử hơn nửa đời người cũng chỉ như vậy thôi, làm sao qua được nữa. Sĩ lâm phủ Đồng Nhân ta không ai kế tục, nếu không, người cho rằng vì sao bốn quan lại nhìn trúng ngươi? Bốn quan muốn dẫn người đi gặp Tri phủ đại nhân, người quay về chuẩn bị một chút đi.
Bài vọng Tri phủ là vì vị Trương tri phủ đã bỏ bao nhiêu công sức. Chưa kể Trương tri phủ còn có suy nghĩ hão huyền để cho Diệp Tiểu Thiên tới Thủy Tây của phủ Quý Dương tham gia thi Cống. Lê Huấn Đạo không nói gì về chuyện này, vì y nghĩ rằng Trương tri phủ đang nói đùa.
Diệp Tiểu Thiên nghe vậy, đương nhiên hiểu cái gọi là “Chuẩn bị một chút đi” nghĩa là gì, rất ngoan ngoãn đáp: - Lão sự yên tâm, nhất định đệ tử sẽ khiến cho Tri phủ đại nhân thỏa mãn. Lão sư không bảo, sau khi yết bảng, đương nhiên đệ tử cũng nên tới phú phủ bái phòng.
Lê Huấn đạo vuốt râu mỉm cười gật đầu: - Trẻ nhỏ dễ dạy, đi đi, đi đi.
- Vâng. Đệ tử cáo từ.
Lúc này hắn cũng không tiện nói quá nhiều, bèn vái dài thi lễ với Lê Huấn đạo, lại có tiểu quan dẫn hắn rời đi.
Bên ngoài trường thi, Mao Vấn Trí, Hoa Vân Phi và Diêu Diêu vẫn đứng chờ. Phúc Oa Nhi ngơ ng ngồi thu lu dưới gốc một cây đại thụ ngủ gà ngủ gật. Vừa thấy hắn ra, Mao Vấn Trí, Hoa Vân Phi và Diêu Diêu vội cùng chạy tới. Mao Vân Trí vội hỏi: - Đại ca, thi thế nào? Để có khó không?
Diệp Tiểu Thiên giận trắng mắt không còn hạt máu. Mao Vấn Trí đã trúng cổ độc, trung thành như một, cho nên Diệp Tiểu Thiên cũng không dối, trước đó đã nói chuyện biết trước đề thi với y. Bây giờ y hỏi câu này, có lẽ ta là kẻ ngốc tới mức đến thế còn không làm được sao?
Thấy hắn không đáp, lại giận trắng mắt lườm mình, y mừng rỡ: - ội. Xem sắc mặt đại ca không tốt như vậy, nhất định là làm rất tốt rồi.
Diệp Tiểu Thiên bật cười lắc đầu: - Ngươi đó, bỗng nhiên khiến cho ta nhớ tới một vị Huynh đệ đã quen biết ở huyện Hồ, nếu người gặp y nhất định sẽ rất hợp, bởi vì hai người các ngươi đều là một đôi kẻ ngốc.
Lúc này, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, lẳng lặng vững vàng đứng trước mặt Diệp Tiểu Thiên, nhe răng cười miệng với hắn. Con vượn khổng lồ đang ẩn mình trên cây thấy hắn đi ra bèn trèo xuống.
Diêu Diêu kéo kéo hai tay Diệp Tiểu Thiên, vui vẻ nói: - Ca ca, Mao đại thúc nói nếu ca ca thi đỗ tú tài sẽ là người có thân phận, sau này có thể làm quan lớn. Có thật không?
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ muốn làm quan tối thiểu cũng phải là cử nhân, tú tài vẫn còn hơi kém. Có điều thấy con bé vui như vậy, hắn không đành lòng khiến nó thất vọng, bèn đáp bừa: - Ừ, đúng rồi! Có điều, chỉ là có tư cách làm quan, còn có được làm không còn phải xem ca ca có thích không. - Dạ.
Con bé gật đầu rất dứt khoát, hớn hở nói: - Đương nhiên rồi, ca ca giỏi như vậy, nếu cho ca ca làm một tiểu quan như Bật Mã Ôn, thì có phải khiến cho người ta buồn cười không. Ca ca hoặc là không có chức vị, hoặc làm quan phải như Tề Thiên Đại Thánh!
Diêu Diêu thực sự rất vui, không chỉ vì Diệp Tiểu Thiên thi đỗ tú tài, cũng còn vì đã giải tỏa được tâm bệnh. Ca ca may mắn như vậy, vừa thi đã đỗ tú tài, làm Tề Thiên Đại Thánh, có nghĩa người ta cũng không phải kẻ xui xẻo đâu.
Diệp Tiểu Thiên cười ha ha, bế nó lên: - Đúng, Diêu Diệu nhà ta nói rất đúng. Nếu không phải đại quan ta không làm, ta làm sẽ làm to tới nào cả Thiên cung. Ha ha, chúng ta đi chúc mừng sớm, tới tiệm ăn mừng thôi!