Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 173: Oan gia gặp gỡ

Chương 14: Oan gia gặp gỡ







Tiết mẫu bán sạch toàn bộ gia sản, mang theo con gái phong trận mệt mỏi mà chạy tới Quý Dương phủ. Bà hỏi thăm mọi người, được biết trên đất Quý Châu, nha môn phụ trách hình ngục cao nhất là về hình Ấn sát ti, sau khi đi vào thành Quý Dương liền hỏi đường đi về hướng nha môn Đề hình ti.

Dung nhan của Thủy Vũ tiều tụy. Nàng buồn bã nhìn mẫu thân vốn thiện lương thậm chí có chút mềm yếu, giờ phút này lại bị thù hận che mất tâm hồn, trở nên lạ lẫm như vậy, tâm tình vô cùng thống khổ, không khỏi khóc lóc nài nỉ nói: - Kẻ sát hại phụ thân chính là người của Dương gia, bọn chúng chết trên tay của Diệp Tiểu Thiên, đồng nghĩa với Diệp Tiểu Thiên đã thay phụ thân báo thù. Mẹ, tại sao lại cố chấp không tỉnh ngộ vậy, bắt buộc phải cao hắn lên công đường?

Tiết mẫu lạnh lùng liếc con gái. Vẻ lạnh lùng đó, sự cố chấp trong ánh mắt ẩn chứa vẻ điên cuồng, Tiết mẫu nói từng câu từng chữ với con gái: - Cha con lâm chung đã nói thế nào, con quên rồi sao? Con tin lời của cha hay tin lời của hắn?

Thủy Vũ rơi lệ nói: - Con...

Tiết mẫu giọng căm hận nói: - Nếu không phải là hắn, cha con vẫn sống sờ sờ, chính là hắn hại chết cha con, hắn phải đền mạng!

Thủy Vũ khóc thút thít: - Me...

Tiết mẫu không đếm xỉa tới nàng, xoay người chặn một người đi đường, gương mặt vốn lạnh như băng nhanh chóng biến thành vẻ dễ gần thậm chí có chút khiêm tốn: - Xin lỗi, xin hỏi Đề hình Ấn sát ti đi lối nào?

Thủy Vũ ngơ ngác nhìn mẫu thân cùng với lúc trước như là hai người, trong mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng: - Mẹ điên rồi, mẫu thân nhất định là điên rồi...

Đề hình Ấn sát ti Quý Châu, với tư cách là nha môn cấp một của tỉnh, là một cửa của triều đình tại Quý Châu, cho nên nha môn này xây dựng tương đối phong cách, gạch xanh khắp nơi, sư tử canh cửa, tường rồng chiếu rọi, uy phong lẫm liệt.

Tiết mẫu dắt tay Thủy Vũ đi vào cửa nha môn. Người đàn bà mà bình thường gặp trưởng thôn cũng phải cúi đầu trốn tránh, lúc này lại ưỡn ngực ngẩng đầu, nhanh chân bước vọt qua.

Bốn tên Nha dịch mang đao gác cửa, ngay từ đầu không chú ý đến bà già đầu đầu tóc bù xù, ánh mắt đờ đẫn này, nhìn thấy bà bước thẳng tắp xông về phía cửa nha môn, bốn tên mới phát hiện có chút không đúng, lập tức có hai tên đón lên trước, giơ đao ngăn lại, lạnh lùng quát: - Làm gì vậy?

Tiết mẫu nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc hỏi hai tên nha dịch đó: - Hai vị sai gia, đây là nha môn Đề hình An sát ti đúng không?

Một tên nha dịch tức giận nói: - Nói nhảm! Một tấm biển lớn như vậy treo ở đàng kia. Ngươi cũng nhìn không thấy?

Tiết mẫu lập tức đầy mặt tươi cười nói: - Sai quan lão gia, đây chính là nha môn Đề hình ti, tại sao... Không có trống à?

Nha dịch đó ngây người, kỳ quái nói: - Trống gì? Đây chẳng phải là lớp học kịch, cần trống để làm gì?

Tiết mẫu làm động tác gõ trống, nói: - Trống cáo trạng đó, dân phụ cáo trạng như thế nào được?

Tên nha dịch kia ha ha cười lớn, nói: - Lẽ nào lại có nữ nhân vật vô địch như vậy?

Người coi đây là nơi nào? Đây là về hình ti!

Tiết mẫu nghiêm túc nói: - Đúng vậy, chính là Đề hình ti dân phụ mới tới, dân phụ muốn cáo trạng kêu oan.

Tên nha dịch đó không nhịn được nói: - Đi đi. Đề hình ti nhận cáo trạng, người nghe ai nói vậy? Ta thấy người xem kịch nhiều quá rồi! Ngươi là người huyện nào thì quay về huyện đó cáo trạng, đến Đề hình ti cáo trạng, thiệt thòi cho người nghĩ ra, nếu dân chúng đều muốn đến Đề hình ti cáo trạng, lão gia chúng ta là quan thế âm nghìn tay nghìn mắt, cũng phải chết mệt.

Tiết mẫu nói: - Sai quan lão gia, dân phụ đã đi qua phủ huyện rồi nhưng bọn họ bao che cho tên tội phạm đó, không chịu điều tra hung thủ. Dân phụ thân gánh vác mối thâm thù huyết hải, cũng đến bước đường cùng, không còn lối thoát, rơi vào tuyệt vọng mới đi đến phủ Quý Dương, xin Sai quan lão gia thành toàn, thay dân phụ bẩm báo với Đại lão gia một tiếng.

Tên nha dịch kia vừa nghe phủ huyện không chịu nhận đơn kiện của bà, trong lòng thấy bất ngờ: “Quan phủ huyện tại sao không nhận vụ án của bà ta? Đừng nói là vị Thổ ti lão gia nào đó nhất thời phạm vào thói cứng nhắc, gây nên án chết người nhé. Nếu là Thổ ti phạm án, đến Đề hình ti này của ta cũng đều khó giải quyết như nhau. Đề hình ti ta vốn không trực tiếp tiếp nhận tố tụng của dân chúng, ta tuyệt đối đừng ôm việc này vào người. Nhè đúng lúc Đại lão gia có chuyện không vui, thì đến phiên ta không có đường để đi rồi”.

Nghĩ tới đây, tên nha dịch kia nghiêm mặt, quát: - Đi đi! Có oan tình tố tụng bắt buộc phải thông qua phủ huyện. Hắn một lần không nhận, ngươi lại đi cáo một lần nữa là được, sao có thể vượt cấp hiện lên trên? Nếu như phủ không chịu chấp hành pháp luật theo phép công, vậy thì người mà người nên các chính là quan phủ huyện rồi, nếu muốn cáo quan phủ huyện, ngươi nên đến Bố Chính Sử nha môn.

Tiết Mẫu cả kinh nói: - Á, cáo quan?

Tên nha dịch kia nói: - Đi! Đi mau đi! Còn chắn ở chỗ này, ta sẽ cho ngươi tội cản trở công vụ đấy, đi mau, đi mau.

Tên nha dịch kia xô đẩy đuổi mẹ con Tiết mẫu ra xa, lúc này mới xoay người trở về. Tiết Mẫu đứng im, ngơ ngác nhìn tên nha dịch kia, không khỏi không cảm thấy buồn. Bà khổ cực từ Đồng Nhân đến đây, hy vọng tràn đầy đều ký thác vào Đề hình ti, cũng không nghĩ Đề hình ti lại không tiếp nhận tố tụng của dân chúng, cứ thế, giải quyết qua loa như vậy để bà đi về. Thiên hạ rộng lớn, lẽ nào không còn nơi nào có thể giải oan được hay sao?

Tiết mẫu càng nghĩ càng tức giận và đau khổ. Thủy Vũ thừa cơ tiến lên khuyên nhủ: - Mẹ, hay là chúng ta quay về Đồng Nhân đi.

Tiết mẫu đẩy con gái ra, gào khóc lớn : - Diệp Tiểu Thiên trời đánh, ngươi hại nhà ta tan cửa nát nhà, ta và người có thu không đội trời chung! Ông trời ơi, Quan phủ cũng không chịu giúp dân phụ giải oan, người để mẹ con cô quả con làm thế nào đây, van xin người một tiếng sét bố tên súc sinh hại cả nhà con kia đi!

Trên đường cái rất nhiều người đi đường, đột nhiên nhìn thấy bà lão này gào khóc, trong miệng còn nói những lời kỳ quặc, cảm thấy người này có chút không bình thường, nên nhao nhao chạy trốn, sợ bà ta đột nhiên phát tác bệnh điện, trong đó có một người áo bào xanh vốn đang bước chậm rãi, đột nhiên nghe thấy ba chữ Diệp Tiểu Thiên, nhất thời đứng lại.

Y mang theo một tên đầy tớ đứng ở bên đường, lặng lẽ nghe Tiết mẫu khóc. Tiết mẫu chửi trời chơi đất, nói năng lộn xộn hồi lâu, y mới chắp nối được ngọn ngành câu chuyện, làm rõ tình hình mà Tiết mẫu khóc lóc kể lể, hai mắt của y lập tức sáng lên.

Y xoay đầu nói nhỏ vài câu với tên đầy tớ, rồi hướng sang phía Tiết mẫu mỉm cười, quay người rời đi. Tên đầy tớ kia bước tới, nói với Tiết mẫu vừa khóc vừa chơi: - Vị bà lão này xin mời, bà vừa rồi khóc lóc kể lể, lão gia nhà ta đều nghe rồi, mời bà cùng ta đi về, lão gia nhà chúng ta muốn nghe vụ án này của bà một cách tỉ mỉ, nếu thực - sự có oan tình, lão gia chúng tôi đồng ý làm chủ cho các người!

Tiết mẫu nghe xong, giống như người đang chết đuối vớ được cọc, bà thậm chí còn không hỏi lão gia mà gã này nhắc tới là ai, đã luôn miệng nói: - Ta đi! Ta đi! Ta đi theo cậu!

Tiết mẫu hào hứng đi theo gã đầy tớ kia, ngay cả Thủy Vũ cũng quên mất không để ý tới

Thủy Vũ sợ mẫu thân xảy ra chuyện, vội vàng đuổi theo sau. Ba người bước đi vội vàng, lại nhìn thấy phía trước bỗng xuất hiện một nha môn tráng lệ, chẳng thua kém gì Đề Hình Ti.

Thủy Vũ ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy ngang phía trên cửa xuất hiện một bảng hiệu: “Quý Châu Thừa tuyên bố chính sử ti. Gã đầy tớ kia dừng bước, nói với Tiết mẫu: - Lão gia nhà ta làm việc trong nha môn này, bà đi theo ta, đi vào từ cửa hông, trên đường cẩn thận một chút, đừng lớn tiếng.

Tiết mẫu chỉ trước có người người chịu nhận đơn kiện của bà, khúm núm, đồng ý không ngớt. Thủy Vũ nhìn thấy nơi là gã đầy tớ đưa bọn họ tới là Bố chính sử ti nha môn, biết gã không phải là ác nhân gì, lúc này mới yên tâm, mắt thấy mẫu thân cùng gã đầy tớ đi vào cửa nách, Thủy Vũ chẳng biết phải làm sao, cũng vội vàng theo vào.

Gã đầy tớ này dẫn hai mẹ con Tiết mẫu không đi theo lối đi chính của nha môn, chỉ đi dọc theo con đường nhỏ quanh co bên cửa nách đi về phía trước, xuyên qua một cái sân nhỏ, đột ngột xuất hiện một căn nhà yên tĩnh, trên cửa treo một tấm biển hiệu, bên trên viết ba chữ lớn “Chiếu ma ti”.

Gã đầy tớ dẫn hai người đi vào chính đường, bên trong có một gã quan viên đang ngồi trên cao, tuổi chỉ khoảng ba mươi, tướng mạo sáng sủa, mặc áo bào màu xanh. Tiết Mẫu đã từng làm nha hoàn của con gái quan phu ở kinh thành, kiến thức tuy không nhiều nhưng từ áo quan có thể phân biệt được cấp bậc cao thấp. Người này đang mặc áo xanh, có lẽ là một tên quan bát phẩm hoặc cửu phẩm. Nhưng bà lúc này đã lũ lẫn, cũng không cần biết tới chức quan lớn nhỏ của người này, xông về trước một bước, cúi đầu bái nói: - Thanh thiên Đại lão gia, xin ngài làm chủ mà giải oan cho dân phụ!

Tên quan viên kia chưa từng nghĩ Tiết mẫu vào cửa đã vái lạy, lập tức đi qua bàn xử án, đích thân nâng bà dậy, mặt mày hớn hở nói: - Lão nhân gia ở đây không cần câu nệ thân phận. Vừa rồi bổn quan ở trên đường nghe ngươi khóc kể thì hình như có oan tình lớn, bốn quan là người làm chủ công đạo vì mọi người tốt nhất, ngươi đừng vội, ngồi xuống từ từ nói.

Tên quan viên kia dứt lời, đã phân phó gã đầy tớ dâng trà, mời Tiết mẫu ngồi, để bà nói từ đầu, Tiết Mẫu thêm mắm thêm muối mà đem chuyện Diệp Tiểu Thiên trong ngày mưa lớn chạy đến nhà bà lại bị chồng đuổi đi như thế nào, rồi quay trở lại, tranh chấp giết người nói qua một lượt.

Thủy Vũ ở bên cạnh nghe mẫu thân nói những lời không thật, mấy lần định nói xen vào đều bị Tiết mẫu nghiêm giọng quát dừng lại, tên quan viên kia nghe xong cười ha ha, vuốt cằm nói: - Bổn quan đã rõ, người này cầu hôn không thành liền che mặt giết người, muốn loại bỏ chồng bà, để không có người cản trở mà có thể cưới con gái bà.

Tiết mẫu vỗ tay một cái, vui mừng nói: - Đại lão gia anh minh! Chính là như vậy, hắn hận chồng ta không đồng ý gả con gái cho hắn, muốn giết chết chồng ta, tới lúc đó một quả phụ ta còn không phải mặc hắn số xếp? Ta rõ ràng không tin điều này, thù này ta nhất định phải báo!

Tên quan kia ngẫm nghĩ, cười híp mắt nói: - Bốn quan mặc kệ hình ngục, nếu như tùy tiện cho người xuất đầu, không khỏi có sự e ngại vượt quyền, dẫn đến đồng nghiệp dị nghị. Như vậy đi, ta viết một phong thư giới thiệu người đi gặp một người bạn tốt của ta, tên ông ta là Lý Thu Trì, là tụng sư (thầy kiện số một ở Quế Châu, ngươi để hắn giúp đỡ ra mặt, đưa vụ kiện lên trước, phía Bố chính ti này ta sẽ giúp người chuẩn bị, nhất định sẽ giúp người gặp được Bố chính sư đại nhân.

Tiết mẫu cảm kích đến rơi nước mắt, luôn miệng nói cảm ơn: - Vâng vâng vâng! Ông trời có mắt, ông trời có mắt rồi. Nếu như mối huyết hải thâm thù này có thể báo, dân phụ nhất định sẽ làm một bài vị trường sinh cho lão gia ngài, sớm tối ba thẻ hương, ngày ngày cúng bái.

Tên quan viên kia cười ha ha, khoát tay nói: - Lão nhân gia quá lời rồi.

Tiết mẫu gạt nước mắt, lại cảm kích nói: - Còn chưa thỉnh giáo, Đại lão gia ngài là....

Tên quan viên kia mỉm cười, nói: - Bổn quan là Quý Dương phủ Chiếu Ma ti Chiếu Ma: Từ Bá Di.





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch