Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 183: Đối chất

Chương 24: Đối chất







Diệp Tiểu Thiên chợt hiểu ra, với dấu ngay vẻ mặt kinh ngạc. Hai mắt hắn nhìn thẳng vào nàng, hai tay buông thõng, nhảy một bước thẳng ra phía trước. Hạ Oánh Oánh thét lên một tiếng “A”, hai vai co lại, hai tay che mặt, run rẩy nói: - Ngươi không được bám lấy ta. Ta rất lương thiện, chưa bao giờ hại người ...

Diệp Tiểu Thiên hạ thấp giọng, dùng thanh âm khô khan nói: - Ngươi... nói... dối ...

Hạ Oánh Oánh vội vàng nói: - Ta không nói dối. - A! Đúng rồi, khi ta năm tuổi không cẩn thận làm chết một con chim sẻ. Nhưng ta buồn đến mức khóc cả một ngày trời. Ta còn đào một phần mộ cho nó nữa. Ta thật sự là không cố ý, ngươi không được hại ta...

Diệp Tiểu Thiên nói như âm hồn đòi mạng: - Cũng chỉ là đã làm một chuyện sai? Còn nữa không?

Hạ Oánh Oánh nói: - Còn có... còn có... Đúng rồi, hồi bốn tuổi ta làm đứt vòng cổ tổ truyền của bà nội, dùng chân trâu xấu thành một tràng hạt tặng cho ông nội làm quà sinh nhật. A... khi sáu tuổi ta cắt mảnh lụa đặt làm ở Giang Nam của mẹ thành một đống khăn tay nhỏ bởi vì trên đó thêu uyên ương thật là đẹp. Ta còn nhận lúc cha ta ngủ vẽ lên mặt ông ấy một con rùa nhỏ. Oa... cha của ta bị ta ép giả vờ ngủ. Ta biết như vậy là không tốt.

Hạ Oánh Oánh lảm nhảm làu bàu một hồi lâu, cảm thấy bên cạnh không có động tĩnh gì, khẽ mở mười ngón tay che mặt ra một kẽ hở. Không thấy bóng dáng của cái tên quỷ cương thi kia nữa, Hạ Oánh Oánh nhảy lên, xoay người chạy, vừa chạy vừa hộ: - Quỷ! Con quỷ kia lại đến rồi...

Hạ Oánh Oánh lần trước đã chịu kinh hãi không nhẹ. Tiểu Vĩ và Tiểu Lộ dỗ dành nàng mấy ngày, tinh thần mới dần dần yên ổn trở lại. Lần trước món gà hầm nấm đã không ăn được, hôm nay Hạ đại tiểu thư quyết định một lần nữa lên núi hái nấm. Tiểu Vi và Tiểu Lộ vốn dĩ luôn đi cùng nàng, vừa rồi chỉ là tránh đi chốc lát để dùng nấm bọn họ hái đổi lấy nấm độc chết người mà đại tiểu thư hái về. Ai ngờ một cái chớp mắt đã xảy ra chuyện.

Hai vị cô nương rời đi cũng không xa, vừa nghe Hạ Oánh Oánh thét lên lập tức nhảy vọt ra. Hạ Oánh Oánh thấy họ thì lập tức nhào tới, vứt giỏ xách đi ôm lấy tiểu Lộ, giống như một đứa trẻ tìm sự che chở: - Con quỷ kia lại tới nữa. Hắn bám lấy ta. Hắn bám lấy ta...

Tiểu Lộ vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, ôn nhu an ủi: - Ngoan nào, không sợ. Không sợ...

Tiểu Lộ vừa nói vừa hướng miệng về phía tiểu Vi ra hiệu. Tiểu Vi lập tức rút đao ra, nổi giận đùng đùng xông về phía trước.

Mao Vấn Trí xoa bụng từ rừng cây đi ra, dáng vẻ rất là thoải mái: - Hàng tồn giải phóng hết rồi, thật là một thân nhẹ nhàng... Ải da má ơi, cô nương ngươi.. Ngươi không cầm châm cầm kim, người cầm đao làm gì vậy?

Tiểu Vi xông lại, liếc mắt nhìn Mao Vân Trí. Nhìn thấy diện mạo của gã tám chín phần mười là tên lưu manh giả quỷ hù dọa tiểu thư. Lại nói nơi này là mảnh rừng hoang, ngoài gà ta ra cũng không có người thứ hai. Đôi mắt to đẹp của Tiểu Vi lập tức trợn tròn, nàng kề đạo lên cố gã, quát: - Tiểu tử ngươi chán sống rồi hả? Năm lần bảy lượt hù dọa Oánh Oánh nhà chúng ta! Hả?

Mao Vấn Trí mắt choáng váng: - Không phải ta nói, cô nương nói à nha. Oánh Oánh nhà các cô là ai thế. Cô ta mặt ngang mũi dọc thế nào ta cũng không biết làm sao ta lại hù dọa cô ta được? - Ngươi thổi nói nhảm đi.

Tiểu Vi bay lên tung một cước, đạp Mao Vấn Trí ngã sấp, lạnh lùng quát: - Đi! Cùng ta đi gặp Oánh Oánh, dập đầu thỉnh tội với nàng. Nếu nàng chịu tha cho ngươi thì thôi, bằng không tiểu tử ngươi chờ chết đi.

Diệp Tiểu Thiền giấu mình trong bụi cây cách đó không xa, thấy Mao Vấn Trí bị người ta bắt đi, không khỏi âm thầm sốt ruột: “Cái tên ngốc này, người ngồi xổm thêm một lúc không được sao, sớm không ra muộn không ra...”

Mắt thấy Tiểu Vi cô nương lại đi vào mông Mao Vân Trí, túm lấy cổ áo y quát lên ra lệnh. Diệp Tiểu Thiên vội vàng rẽ rừng cây chui ra, cất giọng nói: - Chậm đã chậm đã, vị cô nương này, cô bắt nhầm người rồi.

Mắt phượng của Tiểu Vi cô nương uy phong lầm lẫm quét qua hắn một lượt, thấy hắn tướng mạo thanh tú, cốt cách lịch sự, sát khí trên mặt dịu xuống, trừng mắt hỏi: - Sao lại nói bồn cô nương bắt nhầm người?

Diệp Tiểu Thiên nhăn nhó cười nói - Người bị ngộ nhận là quỷ kia... không phải hắn mà chính là ta. - Ngươi?

Tiểu Vi kinh ngạc mở to mắt nhìn. Nhìn kỹ Diệp Tiểu Thiên thấy hắn không giống nói dối, nàng thầm nghĩ: “Dáng vẻ này có thể nhận là quỷ sao? Ai, Oánh Oánh nhà chúng ta thật là khác người”.

Tiểu Vi nghĩ rồi túm lấy cổ áo Mao Vấn Trí dùng sức đẩy khiến y ngã sấp. Tiểu Vi cô nương lướt đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, kề đao lên cổ hắn, quát: - Đã là người thì theo ta đi.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Cô nương, cô yên tâm. Ta đã ra đây rồi thì nhất định sẽ giao mình cho cô. Cô cầm đao sắc bén như vậy không cần kề lên cổ ta, ta cũng không chạy được. Nếu không cẩn thận cắt đứt cổ ta chẳng phải ta thật sự thành quy rồi sao.

Khóe miệng Tiểu Vi giật lên hai cái, bay lên định tung cước đá vào mông Diệp Tiểu Thiên. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ có duyên của hắn, theo bản năng lại thu về, đôi mắt to xinh đẹp trợn trừng nói: - Ít nói lời vô nghĩa đi, công phu mồm mép của người để chờ khi gặp Oánh Oánh nhà chúng ta thì dùng đi. Nếu ngươi có thể làm nàng thôi tức giận, ta sẽ giúp người nói vài câu tốt đẹp.

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Lần này xong rồi, gia đình người ta không biết có bao nhiêu nam định, không ngờ một cô nương mà cũng lợi hại như vậy, chuyến đi này, ta... May mắn vì cô nương này còn có cảm tình tốt với ta. Đến lúc đó nói vài câu nịnh nọt, xem ra cô nương Oánh Oánh kia cũng là người dễ nói chuyện, mong có thể tránh được một kiếp.

Diệp Tiểu Thiên đành ngoan ngoãn đi cùng cô ta, quay lại thấy Mao Vân Trí mở to đôi mắt nhìn mình. Biết là tên tiểu tử này nói chuyện không biết phân biệt nặng nhẹ nên quyết định không để cho y đi theo nói những lời không thích hợp chọc giận nhà người ta, hai người lại gặp xui xẻo.

Diệp Tiểu Thiên nhân tiện nói: - Ngươi cùng đi làm gì? Ta và cô nương người ta giải thích rõ ràng là sẽ hết chuyện, đi đi đi, người về trước đi.

Diệp Tiểu Thiên vừa nói vừa nháy mắt với Mao Vấn Trí. Mao Vấn Trí nhìn vào mắt hắn, đột nhiên bừng tỉnh: - Ta thật là ngốc nghếch, bệnh nặng lâu mới khỏi, chân tay không còn chút sức lực nào, đi cũng không được việc gì. Đại ca để ta trở về gọi người tới.

Mao Vấn Trí ngoan ngoãn đứng đó, đưa mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên bị vị cô nương xinh đẹp kia áp giải đưa đi, khảng khái nói: - Người này đối xử với người không giống nhau, đối với ta thì giận dữ hung bạo, đối với đại ca thì hòa hòa khí khí. Thật lòng mà nói thì các chị em cũng yêu cái đẹp.

Tiểu Vi cô nương áp giải Diệp Tiểu Thiên về chỗ cũ, thấy trên mặt đất rơi một cái sọt, Oánh Oánh và tiểu Lộ đều không thấy đâu. Tiểu Vi cũng không hoảng hốt, lường trước là Oánh Oánh bị kinh sợ, được tiểu Lộ dìu về chỗ ở liền áp giải Diệp Tiểu Thiên về nông trại bọn họ thuê.

Trên một cái sân nhỏ Tiểu Lộ đang bung một chậu nước ấm vội vã từ phòng bếp đi ra. Vừa thấy Diệp Tiểu Thiên, đôi mắt nàng lập tức lộ ra sát khí: - Chính là hắn ư?

Tiểu Vi nói: - Không sai! Chính là hắn! Oánh Oánh sao rồi?

Tiểu Lộ tức giận nói: - Bị hắn dọa sinh bệnh rồi, đầu hơi sốt, đang nói mê sảng rồi.

Tiểu Vi nghe xong cũng bồn chồn, vốn là có chút cảm tình với Diệp Tiểu Thiên, lúc này tức giận trợn mắt nhìn hắn, nói: - Xem người làm ra chuyện tốt rồi đấy! Oánh Oánh nhà chúng ta có chuyện gì bất trắc, bổn cô nương sẽ đem ngươi ra phanh thấy xẻ thịt.

Diệp Tiểu Thiên nghe nói cô nương người ta bị dọa sinh bệnh, trong lòng có chút hối hận. Hắn chỉ là không muốn gặp phải phiền toái nên mới nghĩ ra trò đùa dai như vậy. Không nghĩ rằng làm cho con gái nhà người ta sợ nằm giường không dậy nổi, trong lòng tự nhiên hối hận không thôi.

Diệp Tiểu Thiên vội vàng nói: - Chuyện này quả thật là ta không đúng. Cũng may là vị cô nương ấy chỉ bị tâm bệnh. Các người dân ta đi gặp nàng giải thích. Chỉ cần nàng biết ta không phải là quỷ thì bệnh này sẽ tự nhiên tiêu tan.

Tiểu Vi đẩy vai hắn, quát nói: - Còn không mau đi.

Tiểu Lộ bưng nước ấm vào phòng trước, thấm ướt một cái khăn lông, nhẹ nhàng đắp lên trán Hạ Oánh Oánh. Hạ Oánh Oánh nằm ở trên giường, hai má đỏ rực, hai mắt chớp chớp. Hàng lông mi xinh đẹp chặt chẽ mà chỉnh tề tựa như cánh hồ điệp liên tiếp chớp động. Xem ra đã chịu sự kinh hãi không nhẹ.

Tiểu Lộ lại đắp khăn lông lên trán nàng. Hạ Oánh Oanh như bị kinh sợ hai tay khua lung tung, nắm chặt tay tiểu Lộ, lẩm bẩm: - Đừng tìm ta... người đừng bám theo ta. Ta là người tốt...

Tiểu Lộ tức giận trừng mắt liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên, đau lòng, trong mắt đã mơ hồ có giọt lệ khẽ chớp động. Nàng và tiểu Vi từ nhỏ làm bạn với Hạ Oánh Oánh, có tình cảm tỉ muội sâu đậm với nhau. Mắt thấy Hạ Oánh Oánh bị như vậy, tự nhiên trong lòng thấy thương tâm.

Diệp Tiểu Thiên cũng thấy hối hận, luống cuống đứng ở bên giường, thành khẩn nói: - Vi... cô nương... Oánh Oánh này, thật là không phải rồi.

Trong lúc mê man, Hạ Oánh Oánh đột nhiên nghe được giọng nói của hắn liền mở choàng mắt ra. Vừa thấy hắn đứng trước mặt mình, sợ tới mức thét lên một tiếng, lật người trèo vào bên trong giường, thò tay kéo chăn, hoảng loạn gọi: - Ngươi đi ra, ngươi không được qua đây!

Nói xong, Hạ đại tiểu thư thu mình như một con chim nhỏ, đầu chui vào chăn, hồn bay bổng nơi khác. Dường như nàng nhìn không thấy quỷ, con quỷ kia cũng không nhìn thấy nàng. Nếu như bì thường nhìn thấy bộ dạng này của nàng, tiểu Vi và tiểu Lộ sẽ giễu cợt nàng nhưng trong tình cảnh thế này, thật là vô cùng đau lòng.

Tiểu Lộ tức giận, để đao kề lên cổ Diệp Tiểu Thiên, cắn răng nghiến lợi nói: - Chuyện tốt người làm đấy!

Diệp Tiểu Thiên vội vàng nói: - Đừng đùng đùng. Người để ta giải thích với nàng ấy.

Diệp Tiểu Thiên đau khổ tiến lại gần Hạ Oánh Oánh đang thu mình tròn như compa, cúi người vái chào: - Cô nương, ta thật không phải quy, hôm đó ta chỉ đùa với người một chút, người xem giữa ban ngày thế này làm sao có quỷ được. Oánh Oánh cô nương...

Ha Oánh Oánh che chăn kín đầu, nói không ra hơi. - Ngươi hãy tha cho ta đi. Ta bị người hại ra thế này rồi. Người còn muốn sao nữa...

Diệp Tiểu Thiện dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: - Không tin ngươi sờ một cái xem. Thân thể ta vẫn nóng đây. Ta còn có bóng nữa. Người xem, thật không phải quỷ...

Hạ Oánh Oánh nghe là nói phải sờ vào quỷ, sợ tới mức tụt vào bên trong giường, thét to: - Ngươi không được qua đây. Tên quỷ háo sắc nhà ngươi, không cho ngươi đụng vào ta. Ta sẽ gọi người đến. Cứu mạng, ta sắp chết rồi, a a a...

Tiểu Lộ trợn tròn mắt lên, rút loạn đạo quát: - Oánh Oánh đừng sợ. Nàng xem, ta thay nàng giết chết tên ác quỷ này.

Nhìn thấy tiểu Lộ đằng đằng sát khí như vậy, Diệp Tiểu Thiên cũng cuống lên, lập tức cao giọng nói: - Khoan đã! Ta đích xác là quy!

Nghe xong lời ấy, đao của tiểu Lộ văng lên không trung. Cái miệng nhỏ của tiểu Vi kinh ngạc biến thành chữ O. Lúc Diệp Tiểu Thiên cực lực phủ nhận, Hạ Oánh Oánh che chắn không chịu đi ra. Lúc này chính miệng Diệp Tiểu Thiên thừa nhận, Hạ Oánh Oánh phút chốc vén chăn lên, mở to mắt nhìn hắn. Xong rồi lại bịt kín vào, lúng túng nói: - Vậy ngươi... Vì sao lại bám theo ta? - Bởi vì... Tâm tư Diệp Tiểu Thiên quay như chong chóng...





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch