Diệp Tiểu Thiên nổi giận nói với Động Thiên: - Ngươi có thể nói điều gì có ích hơn được không? Nhìn bộ dáng chết đói cả ngày này của ngươi, cho dù nó có là kim đan ta cũng không dùng được, vậy thì có ích cái rắm!
Hoa Vân Phi khuyên giải:
- Đại ca đăng kích động, có chuyện từ từ nói!
Đông Thiên không hơn không giận, không chút hoang mang mà nói:
- Vâng, thuộc hạ cân nhắc không đủ chu đáo, xin Tôn giả bớt giận. Cổ có thể dùng trên người đối phương, nhưng không thể làm hại đến tính mạng của kẻ đó... Thuộc hạ ngẫm lại... a a a, cổ đó là có, chỉ là thuộc hạ không mang đi...
Đông Thiên đập tay một cái, rầm rầm rầm, trên mép giường liên xuất hiện một đống lớn chai lọ màu sắc rực rỡ. Lão bước qua tìm tòi một hồi, cuối cùng lấy ra một cái bình nhỏ, vui vẻ nói: - A, quả nhiên vẫn còn cái này, loại cổ này vẫn có thể dùng.
Diệp Tiểu Thiên cướp lấy, soi dưới ánh mặt trời, tò mò hỏi: - Đây là cái gì?
- Đây là một loại cổ trùng xưa kia khi luyện cổ thuật thuộc hạ đã tình cờ luyện ra, cũng không có tác dụng lớn, trung cổ này toàn thân vô lực, cho dù có cường tráng như núi mà không có lực thì sao kẻ đó có thể là đối thủ của Tôn giả ngài?
Diệp Tiểu Thiên mừng rỡ: - Ngươi lấy nó ra từ sớm có phải tốt không. Thứ này dùng là vừa đúng.
- Thuộc hạ quên mất. Đúng rồi, quên nói với Tôn giả, tác dụng của trùng ấy hơi chậm, chỉ khi nào người trúng cổ ở trong trạng thái bi phẫn hoặc hoan hỉ cực độ mới nhanh chóng có hiệu lực. Con nữa, thời gian hiệu lực của nó chỉ một nén hương, Tôn giả phải năm cho chắc.
Diệp Tiểu Thiên gật đầu: - Việc này để ta lo, ta hạ độc cho y trước, sau đó kéo dài thời gian một chút, cố ý chọc tức y, chọc vào tự ái của y.
- Tôn giả biết hạ cổ sao?
Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ:
- Cái này cũng phải học sao?
Đông Thiên không nhanh không chậm: - Đương nhiên, thủ pháp hạ độc cũng cần phải học. Nếu không, có thể hạ ngược lại chính mình, dù sao sâu độc cũng không khiến cho Tôn giả bị thương được, nhưng nếu hạ sai cho người khác thì phiền rồi. Thuộc hạ chỉ có một con đó, nếu muốn luyện lại ...loại côn trùng đặc biệt này cũng không tìm được trong thành Quý Dương này.
Diệp Tiểu Thiên vội la lên: - Vậy còn chờ gì nữa, nhanh, nhanh dạy ta luyện cổ đi. Vừa nghĩ tới thân hình cao lớn khỏe mạnh cường tráng kia của Quả Cơ Cách Long, hắn chỉ hận không thể lập tức học được tuyệt học bảo mệnh này, lập tức kéo Đông Thiên vào phòng lão.
Trong phòng Đông Thiên có một giá gỗ lớn, trên đó bày rất nhiều bình đen không nhìn rõ bên trong, lão nheo nheo mắt cẩn thận nhìn dán sát vào cái giá nửa ngày, mới cầm một chiếc bình lên mang tới bên cạnh Diệp Tiểu Thiên.
- Tôn giả, muốn hạ độc, trước hết phải học bắt cổ. Cổ này không phải do tự tay ngài luyện, sẽ không nghe lời ngài lắm đâu. Cho nên thủ pháp bắt cổ này phải thật thuần thục mới được. Trong này là một loại sâu tương đối chậm, Tổng giả ngài thử trước một chút xem. - Tốt!
Hắn nhận cái bình, mở ra xem xét. Bên trong là một đám sâu nhỏ bé lúc nhúc đen thui, vừa thấy ánh mặt trời là nhung nhúc bò, nhìn phát buồn nôn. Hắn nhẫn nhịn muốn thò tay vào, đột nhiên ngừng lại nghi ngờ nhìn Thiên Đạo: - Cái này, ngươi có muốn nhìn lại một chút xem không? Hay là cầm nhầm rồi?
Đông Thiên cười khan: - Tôn giả, tuy thuộc hạ không nhìn được, nhưng trùng thì nhất định sẽ không nhận lầm đâu.
Diệp Tiểu Thiên thoải mái nói: - Vậy là tốt rồi!
Hắn lại vươn tay ra, khó khăn lắm mới chạm vào miệng bình, lại khựng lại, chần chờ nói: - Thực sự không nhìn lầm chứ?
Yên tâm thò tay vào, lập tức hắn hét lên thảm thiết tụt vội tay lại, trên đầu ngón tay xuất hiện một cái nhợt nhỏ bằng hạt gạo. Hắn đau đến nhăn răng, nước mắt lã chãn: - Nó cắn ta!
Đông Thiên họ khẽ một tiếng, chậm rãi nói: - Những con trùng này đang trong quá trình luyện chế, đã hai tháng không cho ăn, đói lâu rồi.
- Ngươi đã nói ta vạn cổ bất xâm đấy!
Đông Thiên gật đầu: - Đúng vậy! Cho nên độc của nó tuyệt đối sẽ không làm ngài bị thương.
- Nếm trải khổ đau mới thành người trên mọi người.
Diệp Tiểu Thiên cắn răng, hung tợn nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ nhỏ, dứt khoát vươn tay:
- Để được làm người trên! Vì nhân sinh! Vì...
An Nam Thiên hào hứng chạy về phủ. Triển Ngưng Nhi vừa mới thu xếp cho Thủy Vũ, từ chỗ nàng đi ra ngoài nướng thịt.
Thấy nàng thiên ấn vạn tạ, cảm động rơi nước mắt, lòng Triển Ngưng Nhi cũng dâng lên cảm giác xấu hổ. Ánh mắt An Nam Thiên gian như tặc, vừa thấy sắc mặt biểu muội khác thường lập tức gào lên gọi: - Biểu muội!
Triển Ngưng Nhi đang đi dọc theo dàn dây leo, chợt nghe tiếng của An Nam Thiên liền khựng lại. Y thong thả đi tới, nhìn nàng từ trên xuống dưới vài lần, cười hắc hắc: - Biểu muội, muội làm việc gì trái với lương tâm nữa sao? Ta thấy sắc mặt muội hơi lạ.
Triển Ngưng Nhi bối rối che giấu: - Nói hươu nói vượn, người ta...có thể làm việc trái lương tâm gì chứ?
Nàng nói vậy An Nam Thiên lại càng thêm chắc chắn, rất hào hứng hỏi thăm: - Rốt cuộc là có chuyện gì? Nhìn muội bình thường vẫn hung hung hãn hãn, chưa bao giờ ủ rũ như vậy.
- Nói hươu nói vượn!
Triển Ngưng Nhi không nổi giận với y như bình thường, liên tục xoay người muốn bỏ đi. An Nam Thiên khó thấy được nàng chột dạ nên liên tục theo đuổi không ngừng. Nàng chạy ra hành lang đá thì dừng, vịn lan can thở dài thật dài, tim đập mạnh và loạn nhịp, thất thần hồi lâu mới nói: - Biểu ca, người ta vừa mới làm một việc, cũng không biết là đúng hay không.
An Nam Thiên lập tức dọn ra một vẻ mặt huynh trưởng ổn trọng, nhẹ giọng thân thiết hỏi: - Biểu muội, muội thực sự không làm chuyện gì thương thiện hại lý chứ? Rốt cuộc muội đã làm gì mà áy náy vậy? Nói cho biểu ca nghe thử, có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Triển Ngưng Nhi sâu kín nói: - Ta cảm thấy làm như vậy thật là thương thiện hại lý.
An Nam Thiên nghe vậy lại càng khó chịu, hết lần này đến lần khác cố gắng an ủi, không dám để lộ vẻ sốt ruột thúc giục. Triển Ngưng Nhi bình tĩnh một lát bèn kể hết chuyện hôm nay tới Điền phủ một lượt, nàng hơi xấu hổ: - Nàng...nàng coi ta là người thực sự tốt bụng rồi, có phải ta làm thế là rất hèn hạ không?
An Nam Thiên nhướn mày, lớn tiếng nói: - Sao lại như vậy? Làm vậy là việc thiên kinh địa nghĩa đó!
Triển Ngưng Nhi hớn hở nói: - Thật sự?
- Đương nhiên rồi. Nữ nhân tìm trượng phu không khác gì đầu thai lần thứ hai. Có thể đầu thai vào nhà tốt hay không, muội nói xem có quan trọng không? Đừng nói muội với nàng không không biết, cho dù là chị em ruột cũng không nhượng bộ được. Muội chỉ mới dấu nàng có hai ngày mà đã mềm nhũn ra, nếu là ta, phải dứt khoát diệt nàng đi mới vĩnh viễn trừ được hậu hoạn! Muội không nhẫn tâm xuống tay, ta sẽ giết thay cho muội!
An Nam Thiên xoay người rời đi, bị nàng kéo lại, gắt giọng: - Ngươi điên à? Chuyện ác độc như vậy làm sao ta làm được?
An Nam Thiên đứng lại, thở dài: - Đồng nghiệp bất đồng mệnh. Muội và Hạ Oánh Oánh thật chẳng bù cho nhau. Muội muốn tranh nam nhân với nữ nhân khác. Còn Hạ Oánh Oánh người ta lại có hai nam nhân quyết đấu muốn tranh giành.
Triển Ngưng Nhi ngạc nhiên: - Hai nam nhân? Ngoài Quả Cơ Cách Long, còn có nam nhân nào khác dám theo đuổi nàng sao?
- Vốn là không có, nhưng giờ đã có. Chín ngày sau, hai nam nhân này sẽ quyết đấu ở Hoa Khê. Ta đang muốn nói với muội tới lúc đó đến xem một chút.
- Người đó là ai? Thật to gan, dám khiêu chiến với Quả Cơ Cách Long, lại dám theo đuổi con cọp Oánh Oánh đó? Hắn không biết cưới lão bà như vậy, nhỡ cãi nhau đắc tội vợ, lập tức sẽ có trên trăm người anh em nhà vệ sẽ đến giết cả nhà hắn sao? Ta rất muốn mở rộng tầm mắt đấy. Ôi chao, không được!
- Sao vậy?
- Mười ngày sau thi công, chín ngày sau, thí sinh sẽ tới phủ nha báo danh, ta phải tới phủ nha.
Nữ nhân xinh đẹp mặc gì cũng dễ coi.
Hạ Oánh Oánh cải trang làm thôn nữ nhiều quá thành nghiện, hoặc do sợ để lộ thân phận thực sự sẽ dọa sợ Diệp Tiểu Thiên nên vẫn mặc phục trang thôn nữ, chỉ là bộ đồ áo trắng quần lục khoác lên người nàng bó sát vòng eo bé xíu, cùng với búi tóc đối tràn trề sức sống như một cây cải trong veo, vừa xinh vừa mị.
Một cây cải trong veo đã đưa tới trước cửa lại chuẩn bị phải cúng cho heo. Nhưng...heo nào?
Hạ Oánh Oánh trừng đôi mắt to mê người, cong bờ eo nho nhỏ khiến cho người ta phải ghen tỵ, hung hãn hỏi Mao Vân Trí: - Đại ca ngươi đâu?
- Đại tẩu, sao tẩu còn tới đây? Trước tân hôn tận nhân không được gặp nhau.
Hạ Oánh Oánh hung hăng nạt: - Ngươi ít nói nhảm đi! Ai đồng ý kết hôn? Ta tới hưng sự vấn tới đây, đại ca ngươi đâu?
Hoa Vân Phi nghĩ thầm phải dùng cổ thuật để thắng nam nhân cao to kia cũng không phải chuyện đáng tự hào gì, không thể để cho nàng biết được. Gã sợ Mao Vấn Trí nói lộ ra, bèn cướp lời trước: - Đại...Oánh Oánh cô nương, đại ca ta đang đọc sách trong phòng.
- Sắp thi công rồi, đại ca ta đang khắc khổ đọc sách, chuẩn bị thi cử.
Mao Vấn Trí nghe Hoa Vân Phi nói vậy cũng hiểu ý, liên tục gật đầu: - Đúng! Đại ca ta đang ôn tập, sắp thi rồi, thi đậu cử nhân có thể làm quan. Các ngươi phải tìm hiểu một chút, qua thôn này không có tiệm nữa đâu.
- Hả? Đang đọc sách sao? Vậy...chúng ta ở đây chờ hắn đọc xong rồi nói.
Hạ Oánh Oánh nói vậy, Tiểu Lộ và Tiểu Vi cũng không biết làm thế nào. Hưng sự vấn tội? Có ai hưng sư vấn tội như vậy sao? Oánh Oánh nhà ta dễ nói chuyện như vậy từ khi nào vậy? Hạ Oánh Oánh chắp tay sau lưng nhìn quanh đánh giá căn phòng của họ một lượt, khục một tiếng: - Đại ca ngươi...hắn là người phương nào? Cha mẹ là ai? Chị em thế nào? Năm nay chắc hẳn khoảng hai mươi tuổi nhỉ...
Tiểu Lộ và Tiểu Vi liếc nhau một cái, sắc mặt càng như đưa đám, thanh đao ỉu xìu quay về vỏ. Hưng sư vấn tội như vậy hoàn toàn không có ý vũ đạo lộng thương. - A!
Trong phòng bên cạnh đột nhiên vang ra tiếng Diệp Tiểu Thiên hét thảm. Hạ Oánh Oánh kinh ngạ nói:
- A! Hình như là tiếng của đại ca ngươi, không phải các ngươi nói hắn đang học sao? Sao lại kêu thê thảm như vậy?
Hoa Vân Phi ngẩn người: - Cái này...cái này gọi là ???
Mao Vấn Trí nói: - Đúng! Đại ca ta đọc sách suốt từ tối qua tới giờ, thực sự quá mệt, cho nên ...
Hạ Oánh Oánh nghe vậy cũng thấy thông cảm, nói nhỏ với Tiểu Lộ và Tiểu Vi: - Ai! Vậy mới nói, đọc sách cũng không dễ dàng, phải không?