Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 190: Lòng ngọt ngào như vừa uống mật

Chương 31: Lòng ngọt ngào như vừa uống mật







Diệp Tiểu Thiên đang đọc sách đến đau đầu loạn óc, thi thoảng trong phòng vọng ra tiếng hét thảm, dọa Hạ đại tiểu thư hết hồn khiếp vía. Vốn dĩ nàng đến hoang sư vấn tội cũng chỉ là giả vờ, thực ra chỉ muốn tìm lý do ở bên cạnh người ta, lần này càng không có tâm trạng hỏi tội.

Một lúc lâu sau, Diệp Tiểu Thiên dần quen với cách bắt trùng, tiếng kêu thét cũng thưa hơn, ít đi. Hạ Oánh Oánh thở phào nhẹ nhõm, cảm khái:

- Đọc sách thật vất vả! Mong sao hắn đừng bị biến thành kẻ ngớ ngẩn...

Tiểu Lộ và Tiểu Vị nghe xong mặt tối thui, dắt lại đao vào trong vỏ, đeo bên hông.

Đại tiểu thư người ta đã tỏ thái độ như vậy, các nàng cần gì phải uổng công làm tiểu nhân.

Chưa kể, vạn nhất sau này Hạ tiểu thư thực sự kết thành phu thê với họ Diệp, mặc dù chỉ có một cơ hội, thì khi đó hai người bọn họ cũng là của hồi môn, nếu bây giờ khiến cho hắn mất hứng....các nàng cũng phải tính toán cho mình một chút chứ.

Hạ tiểu thư thong dong đi lại oanh quanh trong sân một lúc, nghe có tiếng cười hì hì ngoài sân bèn ra ngoài, chỉ thấy xa xa một người cao to đang chơi trốn tìm với Phúc Oa Nhi.

Diêu Diêu và người cao to ẩn nấp, Phúc Oa Nhi béo tròn đi tìm. Người cao to kia vừa tung người đã nhảy lên đại thụ, cho nên người bị bắt luôn là Diêu Diêu. Vì vậy con bé không vui, thấy nó không vui, gã cao to kia không leo lên cây nữa, cố ý chạy đến trước mặt Phúc Oa Nhi chờ nó bắt, nhưng con gấu chẳng thèm quan tâm, chạy qua nó đuổi theo Diêu Diệu.

Hạ đại tiểu thư thấy vậy liền chạy tới, hào hứng hô lớn:

- Bắt ta xem nào!

Từ nhỏ Hạ Oánh Oánh đã bị cả nhà từ trên xuống dưới nâng niu, có thể nói là nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cưng chiều như vậy, kết quả là khiến cho nàng luôn ngây thơ như một đứa trẻ, đối nhân xử thế không chút tính toán, không nghi ngờ gì, tính cách đó rất hợp với trẻ con.

Huống chi, tuy còn nhỏ nhưng Diêu Diệu cũng có tính cách của mình. Từ nhỏ nó đã được giáo dục một cách kiêu ngạo bao dung, không thể sinh lòng đố kỵ, phải giữ gia đình hòa thuận, gia tộc mới có thể thịnh vượng, quả thực lúc này nó chăng chút đố kỵ gì, lại thêm suy nghĩ được giáo dục từ bé, đương nhiên con bé cũng vui đùa thoải mái với Hạ Oánh Oánh.

Hình như Phúc Oa Nhi cũng rất có hứng thú với tiểu tỷ tỷ thơm ngào ngạt này. Đã có đánh Oánh, Diêu Diêu không đến nỗi lần nào cũng bị bắt, cũng bắt đầu hi hi ha ha trở lại, hai người hào hứng chơi đùa một lúc lâu.

Khi Diệp Tiểu Thiên kết thúc đợt huấn luyện hôm nay, phủi tay áo cho bắp tay sang như chân lợn đi ra ngoài, chợt thấy Hạ Oánh Oánh đang vênh mông trốn sau hậu viện, che miệng cười trộm.

- Oánh Oánh cô nương!

- Suyt. Không được làm ổn! Phúc Oa Nhi còn chưa phát hiện ra ta... ?

Hạ Oánh Oánh bất ngờ nhảy dựng lên, vui mừng hỏi:

- Đọc sách xong rồi sao?

Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ thầm hỏi:

- Đọc sách gì vậy?

- Chân ngươi không sao chứ?

- Chân ta làm sao? Khụ, Oánh Oánh cô nương, sao nàng lại ở đây?

- A? Ta sao?

Hạ Oánh Oánh ngẩn ngơ, nàng đang cao hứng bừng bừng, đầu còn nhớ mục đích ban đầu của chuyến đi này. Tiểu Lộ và Tiểu Vi bên cạnh thấy vậy chỉ hận không tìm được lỗ nẻ nào để đâm đầu vào.

Thấy nàng ngẩn ngơ vô cùng đáng yêu, hắn cười nói: "Đúng rồi, nàng có hài lòng với lễ hỏi không? Lệnh tôn lệnh đường có đồng ý ba ngày sau kết hôn không?" - A

Lúc này nàng mới nhớ ra mình muốn gì, lập tức luống cuống tay chân, hốt hoảng nửa ngày mới nghĩ ra một lý do, lắp bắp trả lời: - Ta...cha mẹ ta đi thăm người thân ở xa, không...không về ngay được...

- Vậy à?

Diệp Tiểu Thiên nhíu mày, có nghĩa cha mẹ người ta không có ở nhà, làm sao đưa con gái người ta qua cửa được? Vậy không phải là trắng trợn cướp đoạt dân nữ sao? Cũng may hiện giờ đã có biện pháp đối phó với Quả Cơ Cách Long, không cần phải lo sau mười ngày nữa sẽ toi mạng, nên cũng không cần phải vội vàng thả giống.

- Vậy...chúng ta chờ mẹ nàng quay về rồi nói.

- Được! Nàng nhẹ nhàng thở ra, cười ngọt ngào đáp lại.

Cánh tay của Diệp Tiểu Thiên vừa sang vừa nóng, cần phải nhanh chóng ngâm vào nước lạnh, hắn bèn nói: "Nàng cứ chơi cùng Diêu Diêu đi, ta đi có chút việc."

Hạ Oánh Oánh vui vẻ nói: "Được! Ôi, Phúc Oa Nhi đã tìm tới rồi? Ta trốn đâu? Trốn đâu bây giờ? Nàng luống cuống hết nhìn đông lại nhìn tây, lật đật tìm chỗ trốn."

Diệp Tiểu Thiền lắc đầu thầm nghĩ không ngờ nha đầu này lại thẳng thắn như vậy, giống hệt trẻ con, lại còn chơi cùng Diêu Diêu như vậy nữa.

Mặt trời ngả dần về tây, Hoa Vân Phi đeo tạp dề giơ muối to đứng ngoài cửa, bắc một tay làm loa hô to: "Diêu Diêu, ăn cơm!"

Hạ Oánh Oánh đầu đầy mồ hôi cũng rất tự nhiên đi theo, Tiểu Lộ và Tiểu Vi trợn tròn suýt rơi hai tròng mắt. Oánh Oánh muốn làm gì thế? Ngươi còn chưa xuất giá đầu đó, lại còn vào bếp nhà người ta nữa sao? Có phải người ta bảo đêm nay người ngủ lại cũng cam tâm tình nguyện?

Tiểu Lộ và Tiểu Vi không thể nhịn được, vội tiến lên, không nói gì, kéo Hạ Oánh Oánh đi:

- Oánh Oánh, chúng ta cũng nên về nhà ăn cơm.

Tiểu Lộ nhấn rất mạnh hai tiếng “về nhà”, Oánh Oánh mới nhận ra mình không ổn, nên đành lưu luyến vẫy vẫy tay: - Diêu Diêu, tối ta lại tới tìm muội chơi!

- Được! Tối chúng ta sẽ chơi trốn tìm tiếp.

Nghe hai đứa nhỏ một lớn một nhỏ đối đáp, Tiểu Lộ và Tiểu Vi thực sự thẹn tới mức chỉ muốn chui xuống đất.

Mặt trăng sáng nõn nà như một chiếc khay ngọc hoàn hảo treo trên bầu trời trong và tĩnh, côn trùng kêu rả rích, Diệp Tiểu Thiên ngồi trên tảng đá bên suối nghịch nước suối lành lạnh, đưa tay lên, nhìn theo dòng nước sáng như bạc chảy xuống, cảm giác mát lạnh khiến cho hắn dễ chịu hơn nhiều.

Diệp Tiểu Thiên đã từng uống bì dược, cổ độc không thể xâm phạm, nhưng sâu độc này ngoại trừ cổ còn có bản năng của côn trùng bình thường: đốt.

Thải Trưởng lão đã nói, sau khi dùng bí dược, Tôn giả không chỉ vạn cổ bất xẩm, xà trùng muỗi kiến cũng không dám tới gần, nhưng không bao gồm việc hắn chủ động chọc vào trùng. Đám sâu độc kia đã rất lâu không ăn uống gì, hắn còn chủ động chọc vào, theo bản năng chúng sẽ tấn công.

- Ha...! Trốn ở đây nhất định nó sẽ không phát hiện được. A, ngươi ở đây?

Hạ Oánh Oánh chạy tới, đột nhiên phát hiện Diệp Tiểu Thiên dưới ánh trăng, còn chưa nhận ra có chuyện lạ, nàng còn tưởng hắn đang..., bèn làm một tiểu thư khuê các ôn nhu hiền thục, thông tình đạt lý, đương nhiên sẽ không quấy rầy sự tập trung của Diệp Tiểu Thiên.

Hắn ngẩng đầu, thấy nàng dưới ánh trăng. Hạ Oánh Oánh đang tiến về phía hắn, đôi chân dài miên man uyển chuyển nhẹ nhàng, đặt xuống mặt đất như dẫm lên một thân cây thẳng tắp, dưới ánh trăng, nàng bước đi như một con mèo, nhẹ nhàng duyên dáng mà đầy quyến rũ.

Thấy hắn đang nâng tay, nàng tò mò hỏi:

- Ngươi đang làm gì vậy?

Lúc này, ngoài hương cỏ thơm, không gian xung quanh còn có mùi hương trên cơ thể nàng, ánh sóng sánh trong làn nước suối, lại thêm từng tia lưu huỳnh loang loáng như ảo như mộng. Nàng đứng đó, đôi mắt ma mị như hai ngôi sao lấp lánh.

Diệp Tiểu Thiên không tự chủ được mà nhảy giật lại hai bước. Hắn sẽ không kể tai nạn xấu hổ bắt trùng bị cắn sang tay này cho tiểu mỹ nhân nghe, nên thuận thế vươn hai tay lên thêm một chút, lòng bàn tay ngửa lên tựa như đang nâng vầng trăng sáng, nhả ra thơ: "Ta đang muốn hái trăng."

Nàng lại không biết hắn chỉ đánh trống lảng, qua lăng kính tình cảm của mình mà hiểu những lời này là một câu ám dù rằng hắn muốn theo đuổi nàng. Vì vậy, làn da mỏng của nàng đỏ ửng lên, trái tim giống như con nai con bị người ta bắt nhảy nhót mãi không thôi, chỉ biết quệt mối che dấu: "Khoác lác, ai có thể bắt được trăng trên trời chứ?"

Diệp Tiểu Thiên ngẩng đầu, nhìn vầng trăng vằng vặc trên trời, mỉm cười: "Vì sao không thể? Chỉ cần nàng có tấm lòng này, nhất định có thể hái được trăng trên trời!"

Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt hắn, Hạ Oánh Oánh chỉ thấy hắn cực kỳ anh tuấn, trái tim nàng lại đập nhanh hơn, ôm ôm tay ngồi ghé xuống bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, vươn tay, cánh tay nàng chỉ cần khẽ động cũng tựa như đang nâng ánh trăng.

Nàng nhìn lại, cảm giác như mình đang chạm vào ánh trăng.

- Aaaaa, thật là thú vị!

Hạ Oánh Oánh cười tươi rạng rỡ, Diệp Tiểu Thiên khẽ lật cổ tay đã bắt được tay nàng. Nàng lại cuống lên, lắp bắp nói:

- Ngươi...ngươi làm gì?

Hắn ôn nhu:

- Tay nàng thật là mềm mại...

- Hm...vậy....vậy sao?

Nàng luống cuống cúi đầu, khẽ rút tay lại. Nhưng hắn nắm quá chặt, nàng dùng sức không lại.

Thấy nàng luống cuống như một chú thỏ trắng nhỏ, hắn lại được một tấc muốn một thước, xoa xoa bàn tay trơn mềm của nàng: - Trong nhà nàng đông huynh đệ, không để cho nàng làm việc, bảo sao tay nàng còn mềm hơn cả các tiểu thư. Nàng yên tâm, nàng gả tới, ta cũng sẽ yêu nàng như vậy.

Nàng lắp bắp: "Ta....chắc gì cha mẹ ta đã đồng ý!"

- Làm sao lại không được? Ta là tú tài, tủ tài đó! Chẳng lẽ làm nhục gia phong nhà nàng sao? Tới lúc ta dẫn nàng về nhà mẹ đẻ, hương thân dọc đường đều nhìn chúng ta chỉ trỏ em kìa, đó không phải Hạ Oánh Oánh sao? Không, thư sinh bên cạnh là tướng công của nàng phải không? Thực là tuấn tú, nghe nói người ta là tủ tài đó. Chậc chậc, người xem, đánh Oánh người ta thực có phúc...”

Nghe hắn tự biên tự diễn, nàng không nhịn được mà phì cười.

Thực ra Tiểu Thiên cũng rất hiểu chuyện. Triển Ngưng Nhi cũng là một cô nương xinh đẹp, nhưng khi ở cùng với nàng, chưa bao giờ hắn nảy sinh ý nghĩ xấu, chênh lệch thân thể địa vị của hai người quá lớn, đã đập tan hết vọng tưởng của hắn.

Gia thế của Thủy Vũ tương đương với hắn, trước mặt nàng hắn vô cùng tự tin, có can đảm thể hiện tình cảm của mình không chút kiêng kỵ. Bây giờ trước mặt Hạ Oánh Oánh cũng vậy, có đủ tự tin, hắn sẽ nói năng hài hước, tự nhiên thoải mái.

Nhưng tại sao Oánh Oánh lại xúc động tới vậy? Chẳng lẽ trước kia chưa từng có nam nhân nào theo đuổi nàng? Thực sự là có, nhưng trước kia, chỉ cần nàng bước chân ra khỏi cửa, không kể đến hạ nhân tùy tùng, chỉ các đường huynh đường để thiếp thân bảo hộ cho nàng đã tới mười tám người, nàng có cơ hội nói chuyện yêu đương sao?

Trong hoàn cảnh đó, người có tư cách tiếp cận nàng thì gia thế địa vị cũng không thấp, cũng đều hiểu rõ thân phận của nàng. Hiểu rõ thân phận của nhau rồi, có mấy lời không thể không kiêng nể. Muốn tỏ thái độ ái mộ nàng cũng phải hàm súc nội liễm, chưa kể bên cạnh còn có tới mười tám cái bóng đèn sáng chóe, thử hỏi có ai còn dám thể hiện mị lực của mình? Rốt cuộc, có ai có thể khiến cho nàng cảm thấy hứng thú đây? Chỉ có trước khi chết mới có thể khoe ra mị lực của mình, nhưng khi đó Oánh Oánh chỉ muốn bảo đáp ân tình, cả ngày chỉ thích chơi với chiếc khăn tay, chẳng lẽ bày mị nhãn cho người mù xem sao?

Bây giờ Hạ gia đã thả tự do cho nàng đến tối đa, không có nhiều người đi theo bên cạnh như vậy, nàng có cơ hội gặp người khác phái cùng thế hệ, lần này gặp Diệp Tiểu Thiên có thể nói khắc cốt ghi tâm, nhất là chuyện ma mà hắn bịa, nàng đã hoảng sợ tin là thật, thực sự coi hắn là tình nhân kiếp trước của mình, tuy về sau có bị vạch trần nhưng hắn lại cướp được nụ hôn đầu của nàng, coi như đã hoàn toàn bắt được trái tim của nàng.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa phối hợp đầy đủ, kể cả nếu tất cả những điều này đều có, nhưng lại không xảy ra cùng lúc, nàng cũng khó mà thích hắn. Nhưng duyên phận chính là kỳ lạ như vậy, khi nó muốn đến, tất cả đều hợp tình hợp lý.

Hai người nắm tay, Diệp Tiểu Thiên nhìn Hạ Oánh Oánh hai mắt sáng ngời. Nàng ngượng ngùng cúi đầu, lúng túng nửa ngày mới nói luyên thuyên:

- Xem chừng người rất gây đó, không ngờ bàn tay lại mềm như vậy. Người ta nói, trên tay có thịt là người có phúc.

- Thật sao...

Hắn cười mỉa hai tiếng, cúi đầu nhìn cái móng heo của mình: - Nàng nói thật là ngọt.

Hạ Oánh Oánh xấu hổ nói: - Thực ra không phải, đây là lời của bà cố nhà ta.

- Ta nói thật đó, cái miệng nhỏ của nàng thực sự rất ngọt. Hắc hắc, ta hiểu mà.

- Ôi chao! Ngươi thật xấu!

Nàng xấu hổ nhìn nam nhân đã từng khiến cho nàng chóng mặt và sung sướng kia, lúc này, nàng cố gắng nhớ lại vẫn không nhớ được mùi vị của nụ hôn hôm đó, đâm ra xấu hổ mà giận hờn, vung nắm tay nhỏ mềm nhũn đấm vào người hắn.

Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bốn mắt nhìn nhau. Hạ Oánh Oánh đột nhiên nhận ra sắp xảy ra chuyện gì, hơi thẹn thùng, lại hơi sợ hãi, lại thêm chút mong chờ, hình như cảm giác vui sướng chóng mặt này lại quay lại. Theo bản năng, nàng duỗi duỗi đầu lưỡi, khe khẽ liếm nhẹ cánh môi.

Căn bản nàng không ý thức được hành động theo bản năng này hấp dẫn cỡ nào. Thấy nàng liếm cánh môi đây vũ mị, hơi thở của Diệp Tiểu Thiền gấp dẫn, không tự chủ được mà cúi đầu xuống. Nàng xấu hổ nhắm mắt lại, hàng mi dài đẹp như cánh bướm liên tục phất pho.

- Oánh Oánh, trời không còn sớm, chúng ta cần phải quay về!

Tiểu Lộ cô nương vụt cái xuất hiện không biết từ đâu, động tác còn nhanh nhẹn hơn cả kẻ cao to hồi sáng. Diệp Tiểu Thiên và Hạ Oánh Oánh lại càng hoảng sợ, vào một cái tách nhau ra.

Hạ Oánh Oánh không thể không đứng dậy, lưu luyến liếc nhìn theo Diệp Tiểu Thiên. Hắn nhỏ giọng nói:

- Lần sau đừng cho tỷ tỷ của nàng theo.

Nàng nhỏ giọng đáp:

- Được!

Hai người nhìn nhau cười cười, lòng thâm tâm ngọt ngào như vừa uống mật.





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch