Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 191: Phong vân

Chương 32: Phong vân







Trăng sáng treo cao, thành Quý Dương đã chìm trong bóng tối yên tĩnh, nhưng trong đại trạch Dương phủ vẫn sáng trưng, vô số nha hoàn tối tớ ra ra vào vào, bận bận rộn rộn, bởi vì bọn họ vừa mới theo chủ nhân từ Bá Châu dọn đến phủ đệ này.

Trong nhà sau, Dương Ứng Long đã tắm rửa sạch sẽ mặc một bộ áo mỏng, lười biếng đu đưa trên chiếc ghế dựa, thuận tay với một bát canh măng gà, hớp một hớp nhỏ, lim dim hai mắt chép miệng thưởng thức từng giọt hương vị, chậm rãi hỏi:

- Ta bảo người nghe ngóng kẻ kia, đã tìm được tung tích hắn chưa?

Quản sự Dương phủ kính cần đáp:

- Lão nô nhận được tin lão gia đưa tới, lập tức phái người tới Đồng Nhân, không ngờ người nọ đã đến Quý Dương. Lão nô đã tra khắp các khách sạn lớn nhỏ ở Quý Dương đều không có tin tức, hẳn hắn đã thuê nhà dân, vậy không dễ tìm rồi. Có điều, hắn đã đến Quý Dương tham gia thi công, nhất định sẽ đến phủ nha báo danh, lão nô sẽ tìm được hắn.

- Ừm! Tìm được hắn là tốt rồi. Đừng kinh động đến hắn. Người này có tác dụng rất lớn với ta!

Dương Ứng Long gõ gõ lên tay ghế, khoan thai nói:

- Bến Thủy Tây gần đây có tin tức gì không?

Quản sự ngẫm nghĩ một lát, thử thăm dò:

- Hình như Liên Tà Cơ rất chú ý đến kỳ thi cống lần này.

Dương Ứng Long cười nhạt:

- Nào phải chỉ có mỗi một Điện gia quan tâm tới thi công, còn có chuyện gì nữa không?

Quản sự Dương phủ ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên khẽ cười:

- Còn một việc, gần đây ở Quý Dương rất náo nhiệt, chỉ là chưa chắc lão gia ngài đã cảm thấy hứng thú với chuyện thể này.

Dương Ứng Long không lên tiếng, chỉ uống một ngụm canh cá tươi, lẳng lặng nghe.

- Xưa kia đại tiểu thư Hạ gia hồ Hồng Phong vẫn được kính nhi viễn chi ở Thủy Tây, ai ngờ, gần đây, không hiểu thế nào, lại có tới hai người theo đuổi cùng lúc. Một người là Cách Long Thiếu gia nhà Quả Cơ Lương Nguyệt Cốc, người kia không biết là ai, hai người này đã hẹn sẽ quyết đấu ở Hoa Khê, xem ai có tư cách truy cầu Hạ đại tiểu thư.

Dương Ứng Long nghe vậy quả nhiên không hứng thú gì, thản nhiên nói:

- Đúng là thứ trò chơi trẻ con. Người của Dương gia đình Châu đã đến chưa?

Viện quản sự cười nịnh:

- Lão gia ngài đã ra lệnh, sao Dương gia đình Châu dám không đáp lời? Dương phu nhân đã tự tới, chỉ là đường xá xa xôi, bây giờ vẫn đang trên đường đi. Dương gia Tĩnh Châu đã cử khoái mã tới đưa tin rằng nhất định Dương phu nhân sẽ đến Quý Dương trước hạn thi cống.

Dương Ứng Long ừ một tiếng, nhẹ nhàng ngáp một cái. Lão quản gia vội vàng nói:

- Lão gia đi đường mệt mỏi, nên ngủ trước đi đã. Người thị tâm thì thế nào ạ?

Dương Ứng Long đóng dậy, khẽ vặn cái lưng mỏi: - Miễn đi, ta không cân. - Vâng!

Lão quản sự thưa vắng rồi vội vàng lùi lại một bước, khom lưng đưa y vào hậu đường.

Lúc này, tuy Điền phủ đã hoàn toàn yên tĩnh, nhưng chỗ Liên Tà Cơ Điền Diệu Văn vẫn sáng đèn.

Trên thự án lác đác vài tờ giấy, trên đó có viết một vài cái tên, vài con số linh tinh.

Điền Diệu Văn gác bút, quyến rũ nhướn lông mày, thấp giọng suy tư:

- Năm nay thi cống, Nam Trực Lệ, Bắc Trực Lệ trúng tuyển một trăm ba mươi lăm người. Giang Tây chín mươi lăm người. Chiết Giang, Phúc Kiến chín mươi người. Hồ Nghiễm, Nghiễm Đông gộp lại là tám mươi lăm người. Hà Nam tám mươi người. Sơn Đông bảy mươi lăm người. Từ Xuyên bảy mươi người. Thiểm Tây, Sơn Tây sáu mươi lăm người Quảng Tây năm mươi lăm người. Vân Nam bốn mươi lăm người. Quý Châu của ta vẫn là ít nhất, bằng năm ngoái, chỉ có ba mươi suất!

Điền Diệu Văn nhè nhẹ tựa vào lưng ghế, lim dim mắt vỗ vỗ trán, tự lẩm bẩm:

- Ba mươi người, theo lệ cũ sẽ lấy bốn người. Tống gia ba người. Điền gia ta và Dương gia gộp lại hai người. Các Thủ ty khác chia nhau mười bốn suất. Còn lại năm suất cho tủ tài của các gia đình bình thường.

Những nhà này không một ai là đèn cạn dầu, muốn có thêm một suất không khác gì cướp thức ăn trong miệng cọp. Xem ra chỉ có xếp Từ Bá Di vào trong số các tú tài bình thường mới có thể có thêm được một suất, nhưng không biết y có được thực lực như vậy không...

Điền Diệu Văn khổ sở suy tính thật lâu, lại tiếp tục cầm bút, kéo tờ giấy ghi dày đặc tên người và mấy con số trên bàn lại, lại tính tính toán toán, ánh đèn trong phòng vẫn sáng rực tới tận khuya.

Trên sườn núi xanh mướt, Diệp Tiểu Thiến cong ngón tay búng nhẹ ra, một con trùng nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống ống tay áo của Hạ Oánh Oánh, không đợi nó bò vào trong, hắn đã “kinh ngạc” hô lên:

- Ô, có con sâu này! Hắn vươn tay phải con sâu xuống đất, lại tàn nhẫn tặng thêm một đạp.

“Ha! Ta thực là thiên tài! Chỉ một ngày đã có thể nắm được cách bắt cổ rồi!" Hắn dương dương tự đắc.

Được người trong lòng chăm sóc như vậy, Hạ Oánh Oánh ngọt ngào cười với hắn, đôi mắt sóng ánh sắc xuân mê người, hấp dẫn không bút nào tả xiết.

Tiểu Lộ và Tiểu Vi khoanh tay đứng sau hai người, cách chừng hơn mười trượng, bất đắc dĩ nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp. Các nàng đoán chắc ngày lành của hai người kia cũng phải chấm dứt sớm thôi. Quả Cơ Cách Long đã truyền tin việc ở Hoa Khế ra toàn phủ Quý Dương. Những hào phú cự môn rảnh rỗi cả ngày nghe vậy cũng thấy hứng thú, như cắn phải thuốc lắc, ai nấy đều gào khóc kêu phải tới xem náo nhiệt.

Theo tin tức truyền ra, hồ Hồng Phong cách Quý Dương không xa nhất định cũng sẽ nhận được tin này. Hơn hai mươi bá bả thúc thúc, mười đường huynh đường đệ, thậm chí hơn một trăm đứa cháu của Hạ Oánh Oánh nhất định sẽ khí thế hừng hực đuổi tới Hoa Khê....

Hai vị cô nương đã tiên đoán được kết cục bi thảm của Diệp Tiểu Thiên.

Diệp Tiểu Thiên mê muội nhìn nụ cười đẹp mê hồn của Hạ Oánh Oánh:

- Nàng đang cười sao? Chỉ còn tám ngày nữa ta sẽ quyết đấu với con đại tinh tinh kia, nàng không lo ta sẽ bị gã đánh chết sao?

Nàng ngọt ngào đáp:

- Sao lại như vậy được? Có ta ở đó, cho dù gã có muốn đánh chết chàng ta cũng không cho!

Hắn trừng mắt:

- Thực ra...chúng ta đã lưỡng tính tương duyệt, gã có thể làm gì chứ. Nàng không thích gã, không bằng nói thẳng cho gã đi.

Hạ Oánh Oánh lắc đầu cười:

- Chàng đã đồng ý với gã, bây giờ hủy quyết đấu không hay lắm đâu. Ta nghe Tiểu Lộ nói, bây giờ toàn phủ Quý Dương đều biết rõ chuyện này rồi, nếu chúng ta đòi hủy quyết đấu sẽ bị người ta cười chế đấy.

- Ta không ngại bị người ta cười chê.

Nàng trừng mắt:

- Chàng chú ý chút đi! Chàng bị người ta cười chê, ta sẽ bị mất mặt, nhất định ta sẽ rất tức giận!

Hắn thở dài:

- Nói cách khác, không thể nào tránh được rồi...

Nàng giật giật khẽ ống tay áo của hắn, ngọt ngào hỏi:

- Sao vậy? Giận rồi sao?

Diệp Tiểu Thiên lập tức tranh thủ giả vờ nổi giận, nghiệm mặt nói:

- Nói cho cùng, không phải là nàng thích nhìn hai nam nhân tranh giành mình sao?

- Không phải!

Nàng cười đến là ngọt ngào, tiếng nói cũng ngọt ngào, nhè nhẹ nắm lấy ống tay áo của hắn, ôn nhu dỗ dành:

- Người ta chỉ muốn nhìn chàng tranh giành ta! A, chàng xem, chàng xem kìa...

Ha Oánh Oánh vui sướng nhảy lên chỉ sườn núi phía trước. Diệp Tiểu Thiên đã quen với tính khí thất thường của nàng, nhìn theo, chỉ thấy trước sườn núi có ba con trâu, hai trống một mái. Hai con trâu lớn to đùng đang gườm gườm nhau. Hắn hỏi:

- Nhìn gì vậy?

- Chàng xem đi, hai con trâu đực kia đang muốn quyết đấu vì con trâu cái kia. Chàng là nam nhân đó, chẳng lẽ không bằng một con trâu sao?

Diệp Tiểu Thiên nhìn hai con trâu kia cũng không chắc đã nhận ra được giới tính của nó, có điều, nghĩ người ta là thôn nữ bản địa, đương nhiên có thể nhận ra được trâu đực bộ cái, nên cũng không ngạc nhiên. Hắn thực ra không ngờ được tiêu chuẩn Hạ Oánh Oánh phân biệt trâu đực bò cái là dựa vào hình thể. Mà hai con trâu đực kia đều đã trưởng thành, so với con bò cái mới lớn kia đương nhiên to hơn nhiều, nên đã bị nàng đoán trúng.

Hai con trâu quyết đấu đến khi một bên thất bại mới kết thúc. Kẻ thất bại bỏ chạy trối chết, chạy được khoảng một dặm mới dừng lên trên sườn núi. Con trâu thắng lợi đương dương đắc ý rống lên Ủm. ụm bò... o....tiếng rống vang tới tận chỗ có con bò cái đang ăn cỏ, 2 cái sừng của nó giương cao đầy kiêu hãnh, đột nhiên đứng thẳng dậy, đặt hai móng trước lên lưng con trâu cái.

Con trâu trưởng thành này cực kỳ khỏe mạnh, mỗi động tác đều rất sung mãnh, con trâu cái vừa bị nó đẩy một nhát đã ngã nhào xuống bãi cỏ. Con trâu đực cũng nhao xuống luôn, làm trâu cái hoảng loạn rống ụm bò... ụm bò.... tựa hồ muốn chạy đi, nhưng con trâu đực lại nhảy mạnh lên, 2 chân trước giương lên, lại 1 lần nữa đáp lên trên lưng của cô bỏ cái.

Lúc này đây, con bò cái đã chuẩn bị vững vàng, chú bò đực kia cũng trụ vững 2 chân sau lại, ngóc đầu lên và lại rống lên ụm... um.... bò... ơ.... 1 tiếng, cái đó cương lên cực độ, giống như cái chày cán bột, vừa thăng lại vừa dài, có khi còn dài hơn cây gậy mấy phần, và ra sức đâm về phía trước một cái.

Hạ Oánh Oánh giương 2 con mắt tròn vo, hai tay nhỏ bé thu lại trước ngực, gấp gáp tới không thở nổi: - Chàng xem, mau nhìn xem! Không phải đại gia hỏa kia muốn tranh giành con bò cái, mà là bắt được ai liền bắt nạt kẻ đó, thật sự là xấu xa quá, ai da, chàng nhìn kìa, nó dùng cái.... bự kia đâm vào con bò nhỏ đau đớn quá đi ah!

Hạ Oánh Oánh nhíu đôi hàng mi thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nhăn lại... như đau đớn thay cho con bò cái. Diệp Tiểu Thiên mở to mắt nhìn không chớp cảnh 2 chú bò đang giao phối, rồi nhìn sang gương mặt căm phẫn Hạ Oánh Oánh, đôi gò má tự nhiên có giật mạnh vài cái.

Tiểu Vi và Tiểu Lộ nhanh như sóc liền chạy tới, đỏ mặt kéo Hạ Oánh Oánh đi:

- Oánh Oánh à, nàng mau tới đi, ta phát hiện bên kia rừng cây có nhiều nấm lắm.

- Ta không đi, con trâu đực kia thật ghê tởm, ta muốn trên đường gặp chuyện bất bình....

- Được rồi, chuyện của súc sinh kệ chúng đi, người quản làm gì.

- Ha ha ha

Diệp Tiểu Thiên không nhịn được nữa, ôm bụng cười như điên. Hắn cảm thấy cô vợ nhỏ nhà mình rất khả ái, xem chừng hai mươi năm sau cũng không lo buồn đầu.

Lúc này, trong Hạ phủ hồ Hồng Phong cũng đang vang lên một tràng cười phóng khoáng.

Hạ lão gia tử chống nạnh cười đến tối tăm mặt mũi:

- Thế nào? Thế nào đây? Ta nói rồi, tôn nữ bảo bối của ta xinh đẹp như thiên tiên, sao có thể không có nam nhân nào thích chứ? Trừ phi nam nhân thiên hạ đều mì hết. Trước kia, là các ngươi quản nó quá chặt. Người xem đi, ta vừa bảo nó đi ra ngoài một mình đã có người - quyết đấu vì nó. Nếu để cho nàng ra ngoài thêm hai ba lần nữa, lo gì không có ai đốt phong hỏa đài vì nó. Ha ha ha

Hạ lão lục đã thành công khi sinh được con gái, được Hạ gia coi như y đại công thần của lịch sử, lúc này mới lên tiếng:

- Cha, trước kia, rõ ràng Oánh Oánh vừa đi cha đã lo lắng, muốn đi cho mười người tám người đi theo bảo vệ, sao giờ còn nói chúng con quản nó chặt quá? Còn nữa, gió lửa đùa giỡn chư hầu, đây không phải lời nói ví von hay đâu!

- Cút mẹ mày đi!

Hạ lão gia tử trừng mắt, rất dẻo dai tặng cho con trai một đạp:

- Chỉ có người đọc sách thôi! Bớt khoe khoang với lão tử đi! Ta muốn đi Quý Dương, ta phải tới xem, ngoài Cách Long, còn có con cái nhà nào tinh mắt được như thế, mà thích Oánh Oánh nhe ta.

Hạ lão lục nghe vậy vội vàng khuyên:

- Cha, cha đừng đi, cha lớn tuổi như vậy...

- Cút mẹ mày đi!

Hạ lão gia tử tung chân đá vào mông y:

- Mẹ của ta còn có thể dệt lưới bắt cá đó! Ta đi thì làm sao? Ta đi không ổn thì các người đi cả với ta. Nếu tất cả đều thuận lợi ta có thể đón cháu rể về nhà rồi ha ha ha...





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch