Một cỗ xe nhẹ chạy vào trong thành Quý Dương dưới sự hộ vệ của mười mấy gia nhân. Ở trục có hơi chút lay động, xe vừa đi là phát ra tiếng vang két két chói tai, vải phủ lên có một lớp bụi. Trên mông ngựa của thị vệ tùy từng có đặt bao vải dài. Đoàn người này nhất định đã đuổi theo quãng đường rất dài, rất xa.
Màn xe được vén lên, thò ra một bộ mặt ung dung của một phu nhân ngũ tuần:
- Thời hạn thi công đã tới chưa?
Một gia nhận ngồi trên lưng ngựa cúi mình đáp:
- Phu nhân yên tâm, tiểu nhân vừa mới nghe được, hai ngày sau mới là thời hạn thi công, chúng ta không đến chậm.
Quý phu nhân thần sắc nhẹ nhõm, vuốt cằm nói:
- Vậy là tốt rồi.
Gia nhân nói:
- Phu nhân, chúng ta có phải tìm một khách điểm nghỉ ngơi một chút không.
Quý phu nhân lắc đầu nói:
- Không, đi thẳng tới Dương phủ.
Màn xe buông xuống, vẻ ung dung trên mặt phu nhân lập tức biến mất, đổi lại là một dáng vẻ thấp thỏm. Vị quý phu nhân này chính là thế tử của Dương Lâm. Dương Ứng Long cho gọi, bà ta hả dám không đến. Nhưng trên con đường này lại hoảng sợ không nguôi, e sợ Dương Ưng Long đã biết chân tướng bà ta hại chết mẫu thân của Diêu Diêu.
Lúc trước, nếu như bà biết quan hệ của mẫu thân Diêu Diêu và Dương Ứng Long thì cho bà mượn một lá gan bà cũng không dám gia hại nhưng đáng tiếc, mãi đến khi mẫu thân Diêu Diêu trúng độc sắp chết bà mới biết được sự thật.
Khi mẫu thân Diêu Diêu sắp chết, Dương phu nhân chồng chất lời nói hận thù, nói phải đem tiện nữ kia giết chết. Mẫu thân Diêu Diêu nói ra chân tướng là muốn để Dương phu nhân có chỗ kiêng kỵ. Dương phu nhân quả thật rất hoảng sợ. Bà không ngờ Dương Ứng Long chỉ ở phủ nàng hơn một tháng, đã tìm được nơi ẩn dật của mẫu thân Diêu Diêu.
Sau khi mẫu thân Diêu Diêu chết, Dương phu nhân ăn không ngon, ngủ không yên, e sợ Bá Châu - có hành động gì. Đối với Diêu Diêu đương nhiên càng không dám hãm hại. Những mẫu thân Diêu Diêu mất lâu rồi, Bá Châu cũng không có động tĩnh gì, tâm tư của bà lại dần dần linh hoạt lên.
Theo bà nghĩ thì mối oan nghiệt của Dương Thổ ty và mẫu thân Diêu Diêu chỉ là nhất thời thấy sắc ham vui, hoa ngôn xảo ngữ lừa được thân thể của nàng. Đám người giống Dương thể ty, bên cạnh chưa bao giờ thiếu nữ nhân, chỉ sợ sớm đã quên đi thời gian diễm ngộ Tĩnh Châu.
Nhưng mà, cho dù y không có tình cảm gì đối với mẫu thân Diêu Diêu nhưng đối với cốt nhục thân sinh của mình thì sao? Thủy Vũ tiếng là nha hoàn, kỳ thực với thân mẫu Diêu Diêu tình như tỷ muội. Trước khi mẫu thân Diêu Diêu lâm chung, thậm chí để cho con gái nhận nàng làm mẹ nuôi. Thân phận thật sự của Diêu Diêu, Thuy Vũ tám chín phân biết rõ. Một khi nàng đem Diêu Diêu đi Bá Châu tìm cha ruột của Diêu Diêu, kết quả như thế nào mình có thể biết được.
Bởi vậy, Dương phu nhân mới trăm phương ngàn kế nghĩ cách diệt trừ Thủy Vũ và Diêu Diêu. Chỉ cần các nàng chết rồi, có lẽ cả đời vị Dương thổ ty đất Bá Châu kia cũng không nghĩ tới nhân duyên như gió thoảng mày có ở Tĩnh Châu, rồi mình cũng sẽ vô sự thôi.
Ai ngờ, Dương Tam Sấu rời khỏi Tĩnh Châu lâu như vậy, cho tới nay còn không có tin tức, cũng không biết hắn hoàn thành nhiệm vụ mình giao chưa. Hết lần này đến lần khác Bá Châu Dương Ứng Long truyền tin tức đến, lệnh cho Dương phủ phái người quản sự đến Quý Dương trước, phối hợp điều tra một vụ án mạng.
Người bảo tin nói không tỉ mỉ, Dương phu nhân cũng không rõ rốt cuộc là án mạng gì. Nhưng bà cơ bản có thể xác định, vụ án mạng này không liên quan đến cái chết của mẫu thân Diêu Diệu. Dương Ứng Long là nhân vật nào? Nếu hắn muốn giết người, cần phải đem ra công đường sao? Huống hồ chuyện này vỡ lở cũng không tốt cho thanh danh của hắn.
Đã có phán đoán, Dương phu nhân mới dám đến Quý Dương. Nhưng cho dù tính toán một đường vô cùng tốt, nhưng hôm nay thực đã đến Qúy Dương, sẽ gặp Dương Ứng Long, lòng dạ của bà không phải không hồi hộp.
Đại thể ty ở Quý Dương đều có nhà trong thành Quý Dương nhưng những thử ty này cơ bản cũng không ở Quý Dương. Bởi vậy sau khi Dương Ứng Long đến Quý Dương, rất khó tìm được người có thân phận địa vị tương đương với y, cũng ít đi xã giao. Mấy ngày này luôn nghỉ quý phủ.
Dương phu nhân tới Dương phủ, hạ nhân đi vào thông báo. Dương Ứng Long lập tức truyền gặp. Dương phu nhân đi vào phòng khách, vừa thấy Dương Ứng Long ngôi ở bên trên, lập tức dừng lại phúc lễ nói:
- Tĩnh Châu Dương Hồ thị, bái kiến gia chủ!
Tĩnh Châu Dương thị là chi nhánh của Bá Châu Dương thị. Dương phu nhân dùng thân phận của người nhà đến tham kiến. Quan hệ của hai người rất gần gũi. Dương Ứng Long mỉm cười đứng dậy, khách khí nói: - Phu nhân đi đường xe ngựa mệt nhọc, khổ cực. Đến đến đây, mau ngồi xuống.
- Tạ gia chủ!
Dương phu nhân nhẹ nhàng ngồi xuống ghế dưới, hạ thấp người nói:
- Sau khi nhận được tin của gia chủ, thiếp thân lập tức đích thân lên đường, chỉ là thân phận giới nữ lưu, đi ra ngoài khó tránh khỏi nhiều điều bất tiện.
Hôm nay mới đến, hi vọng không làm lỡ việc đại sự của gia chủ.
Dương Ứng Long cười ha hả, nói:
- Phu nhân đến rất kịp thời, cũng không làm lỡ đại sự đầu.
Lúc này hạ nhân dâng trà lên, Dương Ứng Long nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một cái, lại ra hiệu cho Dương phu nhân uống trà. Dương phu nhân nâng ly trà lên thăm ngọt yết hầu, nói:
- Người gia chủ phải đi Tình Châu nói không tỉ mỉ, đến nay thiếp thân vẫn chưa rõ rốt cuộc là vụ án mạng nào, kính xin gia chủ bảo cho biết.
Dương Ứng Long nói:
- Ha ha, cái việc này nói đến kỳ quặc lại cũng hứng thú vô cùng.
Dương Ứng Long đã xem hồ sơ quan tòa từ Đề Hình ty mang đến, thích thú nói với Dương phu nhân chuyện đã xảy ra rồi lại nói:
- Trên hồ sơ Đồng Nhân phủ đưa tới đã nói, kẻ hại chết phụ thân Thủy Vũ kỳ thực là ba kẻ hạ nhân của phủ người phải tới.
Dương Ứng Long sờ cằm, trầm ngâm nói:
- Dương Tam Sấu cùng Thủy Vũ, ta đều có chút ấn tượng. Mấy năm trước khi ở phủ của ngươi, đã từng thấy bọn họ. Ba người Dương Tam Sấu có phải do người phải đi không? Bọn hắn vì sao lại giết người?
Dương phu nhân nghe Dương Ứng Long giảng giải thuật qua mới biết Dương Tam Sấu cùng Nhạc Minh, Hình Trụ bám theo Thủy Vũ. Rõ ràng đến quê hương của nàng mới tìm được cơ hội ra tay, kết quả lại giết lầm phụ thân Thủy Vũ. Về sau đuổi giết Diêu Diêu, kết quả lại uổng phí tính mạng, thực sự là ba tên phế vật ngu ngốc đến mức không thể ngu hơn.
Dương phu nhân nói:
- Thiếp thân làm sao làm được chuyện giết người? Tên Dương Tam Sấu vốn là quản sự phủ của thiếp thân nhưng chân tay người này không sạch sẽ, thường đi cùng Nhạc Minh, Hình Trụ. Hai tên này ăn trộm đồ đạc của phụ đem bán, còn có ý đồ cưỡng bức Thủy Vũ. Sau khi bị Thủy Vũ tố cáo, bị thiếp thân trách phạt nặng một trận rồi đuổi ra khỏi phủ, hiện đã không phải người của Dương gia rồi.
Dương Ứng Long nói:
- Hả? Nói như vậy, Dương Tam Sầu là oán hận mà trả thù, thế sao Thủy Vũ lại phải rời khỏi Dương gia?
Dương phu nhân mặt mũi buồn thương, khe khẽ thở dài nói:
- Thủy Vũ vốn là thị nữ thân cận của vị Như phu nhân đó. Mấy năm trước, Như phu nhân bị bệnh qua đời...
Dương phu nhân nói đến đây ngập ngừng, len lén quan sát thần sắc của Dương Ứng Long, thấy gương mặt y lộ vẻ kinh ngạc nhưng không có vẻ đau thương, trong lòng lập tức quả quyết: “Xem ra hắn hoàn toàn không hay biết về cái chết của mẫu thân Diệu Diệu, hơn nữa cũng không có thâm tình hậu ý gì”.
Dương phu nhân vội vã phán đoán, lại kể với Dương Ứng Long chuyện bịa đặt Diệp Tiểu Thiên lừa nàng. Dương Ưng Long nghe được lời nói “Dương Lâm khi ở trong ngục được Diệp Tiểu Thiên chăm sóc, có ơn lo đáp, gả con gái cho”, trong lòng bỗng dưng vui vẻ: “Đây là ông trời giúp ta sao?”
Y để Diêu Diêu ở bên cạnh Diệp Tiểu Thiên là vì thấy Diệp Tiểu Thiên là người trọng tình trọng nghĩa. Diêu Diêu chỉ cần do hắn nuôi dưỡng lớn lên, tình cảm giữa hai người không phải cha con mà là huynh muội. Diêu Diêu có thể gây ảnh hưởng tương đối lớn đến Diệp Tiểu Thiên.
Diêu Diêu hiện tại không hiểu chuyện, tương đối lạnh lùng với y. Nhưng dù sao y cũng là phụ thân ruột thịt của Diêu Diêu, đến lúc đó y sẽ liên lạc với Diêu Diệu, há có thể không nghe lời y. Y sẽ thể gián tiếp khống chế Diệp Tiểu Thiên.
Lại không nghĩ rằng giữa Diệp Tiểu Thiên và Diêu Diêu còn có một mối liên hệ như vậy...
Dương Ứng Long lập tức ra quyết định: “Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, có nguyên do gì, nhất định phải làm rõ nó, xác định được quan hệ của Diêu Diêu và Diệp Tiểu Thiên!”. Về phần Diệp Tiểu Thiên một ngày nào đó phải quay lại Cổ thần giáo thì khi đó Diêu Diêu nên làm gì, y căn bản không cân nhắc, nhi nữ tình thân thì y có nhưng so với nghiệp lớn của y thì không đáng một đồng.
Dương Ứng Long nhắm mắt trầm ngâm một lát liền nhanh chóng ra quyết định. Diệp Tiểu Thiên rốt cuộc có giết người không, hung thủ đằng sau vụ án mạng Đồng Nhân Tam Lý trang này rốt cuộc là ai, y vốn không quan tâm. Điều ý quan tâm là làm sao để Diệp Tiểu thiên từng bước năm trong tay mình.
Dương Ứng Long từ từ mở mắt, mỉm cười nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi đã sắp xếp chỗ ở chưa?
Dương phu nhân kính cẩn nói:
- Vẫn chưa, gia chủ cho gọi, thân thiếp đương nhiên muốn đến bái kiến gia chủ trước?
Dương Ứng Long mỉm cười nói:
- Vậy ở lại trong phủ đi. Ngươi không cần hỏi nhiều, lúc cần người ra mặt, ta sẽ sắp xếp ngươi lộ diện. Đến lúc đó nói như thế nào, ta sẽ nói cho ngươi biết. Người đâu!
Một gia nhân lên tiếng xuất hiện, Dương Ứng Long nói:
- Sắp xếp cho phu nhân ở lại, chăm sóc chu đáo!
Dương phu nhân đến bây giờ cũng không hiểu ra sao, không rõ nhân vật lớn như Dương Ứng Lon vì sao lại quan tâm một chuyện nhỏ như vậy, cái gọi là án mạng giết người, trong mắt y có là cái gì.
Tuy bà tạm thời lừa gạt được Dương Ứng Long. Nhưng nếu Dương Ứng Long cẩn thận đưa ra nghi vấn, bà vẫn khó tránh khỏi có nhiều chỗ không thể tự bào chữa. Mà Tiết Thủy Vũ kia hôm nay đang ở Quý Dương, không biết nàng rốt cuộc có biết quan hệ của mẫu thân Diêu Diêu và Dương Ứng Long không. Có hay không bị Dương Ứng Long vạch trần. Tình huống này, ở lại Dương phủ bà sao có thể yên tâm?
Nhưng bà không thể trái ý Dương Ứng Long, đành phải cố gắng trấn an, cảm tạ Dương ứng Long, theo gia nhân lui ra. Thấy Dương phu nhân đã đi xa, Dương Ứng Long nhẹ nhàng vỗ tay. Q sự Dương phủ yên lặng xuất hiện trước mặt hắn. Dương Ứng Long nói:
- Xử trí việc này đi. Khi Dương phu nhân quay lại Tình Châu thì giết chết bà ta!
Quản sự kia hơi lộ vẻ kinh ngạc nhưng gã cũng không hỏi vì sao phải giết Dương phu nhân. Thiên Vương đã hạ lệnh xuống, giết là phải giết. Nhân vật như Dương phu nhân không phải như giết một con gà, con chó a?.
Thủy Vũ ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ một cây hoa lăng tiêu tim đập mạnh, thần trí nhiễu loạn. Những ngày này nghỉ tại An phủ, khí sắc của nàng đã tốt lên rất nhiều. Triển cô nương cử hai nha đầu chuyên hầu hạ nàng nhưng hoàn toàn không dẫn nàng đi thăm An phủ. Sống nhờ phủ người ta, nàng cũng không nên tùy ý đi lại, bởi vậy những ngày này cả của viện cũng không đi ra.
Cửa viện vừa mở, Triển Ngưng Nhi đi tới, Thủy Vũ ở cửa sổ trông thấy, vội vàng đứng dậy ra cửa nghênh đón:
- Triển cô nương, thời hạn thi cống đã nghe ngóng được chưa?
Triển Ngưng Nhi chột dạ cười cười nói:
- A, xem ngươi gấp gáp kìa, yên tâm đi, ta vừa mới hỏi rõ... ba ngày sau là thời hạn bảo danh.
Thủy Vũ vui vẻ nói:
- A! Ba ngày sau. Đa tạ cô nương.
Triển Ngưng Nhi nói:
- Không cần cảm ơn ta, giúp người hoàn thành mong ước thôi. Ta tin nếu người gặp chuyện như vậy, ngươi cũng sẽ làm như thế thôi.
Thủy Vũ vui vẻ gật đầu nói: - Ưm!
Triển Ngưng Nhi tươi cười rạng rỡ hơn, thầm nghĩ: “Đây là người nói đó, vậy người giúp ta hoàn thành ước nguyện thôi!”