- Tiểu Thiên ca, ta gửi món gà hầm nấm đến cho chàng rồi!
Hạ Oánh Oánh cầm theo cái hũ, đắc chí khoe:
- Đây chính là ta tự tay... châm củi hầm cách thủy làm ra đó, nấm cũng là ta tự tay hái đó.
Tiểu Lộ ở bên cạnh âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ: “Nếu không phải ta âm thầm đổi nấm người hái, Tiểu Thiên ca của ngươi đã đi âm phủ thi cử nhân rồi. Thật là kỳ lạ, rõ ràng đã dạy người nhận biết nấm độc rồi, làm sao lại cứ chọn hái cái màu sắc sặc sỡ chứ, ngươi nên đi hái hoa mới đúng.
Diệp Tiểu Thiên ngày đêm khổ luyện, cuối cùng đã nắm bắt thuần thục thủ pháp phóng ra sâu độc trước hội Hoa Khế. Đúng lúc tâm trạng tốt, nhận được hũ gà hầm, hắn vui vẻ nói:
- Tốt, đến đây, chúng ta cùng ăn. - Ưm!
Hạ Oánh Oánh vui vẻ gật đầu. Diệp Tiểu Thiên lại mời Tiểu Lộ và Tiểu Vi cùng ngồi xuống. Trong những ngày này tiếp xúc hắn đã biết hai vị cô nương kia là tỷ muội trong nhà của Oánh Oánh, bởi vì cha mẹ Oánh Oánh đi xa nhà, các nàng đến làm bạn với Oánh Oánh nên tự nhiên hắn cũng muốn khách khí với các nàng.
Hai vị cô nương và đánh Oánh bình thường tuy hai mà một, cũng không khách khí. Một đám người quay quanh bàn. Diệp Tiểu Thiên lại ôm Diêu Diệu tới, ngồi cạnh bên mình, người một nhà ăn rất vui vẻ. Mao Vân Trí từ bên ngoài đi vào, vừa vào cửa liền hít mũi ngửi ngửi:
- Ai dà thơm nha, làm cái gì mà thơm vậy! Các ngươi thế này là không đúng nha, thừa dịp không có ta ăn mảnh có phải không?
Mao Vấn Trí nói xong thì nghênh ngang đi tới, thò tay muốn kiếm thịt gà, bị Diệp Tiểu Thiên gõ đũa vào ngón tay:
- Đi, cầm đũa đi.
Mao Vấn Trí vội vàng cầm đôi đũa tới, đặt mông ngồi cạnh Diệp Tiểu thiên rồi gẩy từ trong hũ lên:
- Phao câu gà đâu rồi, phao câu đâu rồi, giữ lại cho ta chứ?
Hoa Vân Phi liếc mắt, lật qua lật lại cái phao câu gà, gắp vào trong bát y. Mao Vấn Trí vui sướng, kẹp đũa lên, ném vào trong miệng, nhai nhai cái đó. Diệp Tiểu Thiên nói:
- Thế nào, hỏi rõ chưa, ngày nào thi công?
Mao Vấn Trí căng da cổ, nuốt gọn phao câu gà, nói:
- Nghe ngóng rồi, ngày kia tiến hành thi cống, ngày mai phủ nha tiếp nhận báo danh.
Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ nói:
- Ngày mai à? Ngày mai không phải hội Hoa Khế sao? Ai da, ta cảm thấy thi công vẫn là quan trọ hơn. Oánh Oánh nàng xem...
Những ngày này Oánh Oánh một mực mong chờ xem người trong lòng nàng vì nàng quyết đấu, có khi nằm mơ cũng cười, lập tức đáp:
- Lo gì chứ, ngày mai không phải báo danh sao, gọi người thay chàng đi chứ, cũng không phải đi thi thay chàng. Ta thấy gọi Tiểu Phi đi là được rồi.
Hạ Oánh Oánh tuy ngây ngô khờ khạo nhưng ngược lại cũng biết Mao Vấn Trí không đáng tin cậy, chuyện bảo danh này phải tìm một biến pháp thỏa đáng là được. Hoa Vân Phi lo lắng nói:
- Ta đi bảo danh á? Vậy đại ca ở đây...
Diệp Tiểu Thiên đã luyện thành “phóng cổ chi thuật”, đã nắm chắc pháp khí liền nói:
- Không sao, đệ đi báo danh là tốt rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Mao Vấn Trí sợ sắp xếp y đi báo danh, y cho rằng việc quyết đấu là dễ chơi hơn, vội nói.
- Đúng vậy! Tiểu Phi, chuyện này phải ngươi đi, ta hỏi thăm tin tức cũng được. Đại sự quan trọng như vậy ta làm không tốt, vạn nhất làm hỏng tiền đồ của đại ca, người bán ta đi cũng không đến nỗi. Còn phao câu gà nữa không?
Hoa Vân Phi tức giận nói:
- Nhà ngươi... một con gà có hai cái bờ mông à? Đây! Cánh gà!
Hoa Vân Phi tung phó xong Mao Vấn Trí, lại quay sang Diệp Tiểu Thiên nói:
- Cái đó... Ngày mai ta hay đại ca đi báo danh. Hội Hoa Khê, đại ca hết sức cẩn trọng.
Diệp Tiểu Thiên còn chưa lên tiếng, Hạ Oánh Oánh dĩ nhiên tuyệt đối tin tưởng nói:
- Ngươi yên tâm, có ta xem chừng rồi, ai dám lừa gạt Tiểu Thiên ca, phải hỏi Hạ Oánh Oánh ta trước đã!
Ăn cơm trưa xong, Diệp Tiểu Thiên trở về phòng xem sách. Lâm trận mới mài gươm, không nhanh cũng sáng. Tuy nói hắn không ôm hy vọng thi công nhưng thế nào cũng phải cho ra dáng mới được. Nhưng vấn đề là Hạ đại tiểu thư cũng đi theo vào, hắn đọc sách thế nào được?
Hồng tụ thiệm hương không nghi ngờ gì là một loại sách rất lãng mạn, ấm áp. Cô nương Oánh Oánh đại khái cũng muốn tạo nên không khí như vậy, thế là nàng để cho Tiểu Vi đi mua hương hoàn vệ. Không có lư hương tìm Động Thiên tiên sinh cho mượn cái bình nhỏ thay thế.
Dâng hương thời Minh triều hoàn toàn không phải là cắm một cây hương vào lư hương. Mọi người dùng bóng hương hoặc bánh hương, thủ tục dâng hương cũng rất phức tạp. Trước hết phải nhóm than, đem than đặt ở trong lò, bên trên lại phủ một tầng tro hương. Trên tro hương chọc một số lỗ để tránh than thiếu dưỡng khí mà tắt.
Sau đó, phải để mảnh sứ vỡ lên lư hương, hương hoàn phải đặt trên mảnh sứ vỡ, mượn nhiệt lượng hương tro có than phía dưới, hương thơm của hương hoàn mới phát huy được. Trong quá trình này, lửa than quá vượng cũng không được, lửa than quá nhỏ cũng không được, còn phải liên tục lấy tay sờ vào lư hương kiểm tra nhiệt độ, tùy lúc điều chỉnh độ mạnh của lưa than.
Hạ đại tiểu thư từng dùng lư hương nhưng luôn luôn làm cùng Tiểu Lộ và Tiểu Vi. Nàng chỉ là nhìn qua, trình tự cụ thể cũng không rõ, thế là than đỏ rực cho vào bình, tầng tro hương kia liền giảm đi. Hương hoàn vốn nên để một hạt, nàng lại đem cả mười hai hạt hương hoàn mua về vứt hết vào.
Sau một lát, khói bên trong bình đặc cuồn cuộn, khí hương sặc người, Diệp Tiểu Thiên đang rung đùi ra dáng người đọc sách lúc này vừa ho vừa mở cửa sổ, cùng Hạ Oánh Oánh chạy vào rừng liễu sau nhà.
Sách thì không đọc được, Diệp Tiểu Thiên liền bắt đầu học Vương Dương Minh cắt cây trúc. Sau khi Vương Dương Minh đọc tác phẩm của Chu Hi, cắt trúc ba ngày ba đêm, kết quả không còn gì để cắt ngược lại người lại ngã bệnh. Diệp Tiểu Thiên đương nhiên không cắt lâu như vậy, bên cạnh còn có hương thơm ngào ngạt, tiểu mỹ nhân vui vẻ, vì thế, bứt vài lá rồi ánh mắt Diệp Tiểu Thiên chuyển từ cây trúc sang cô nương Oánh Oánh, trước ngực nảy sinh nụ hoa.
Hạ Oánh Oánh chú ý tới ánh mắt của hắn, khuôn mặt đỏ lên, có chút xấu hổ cúi mặt. Chợt nghĩ đến bộ ngực của mình vốn không đủ hùng vĩ, như vậy càng lộ ra là nhỏ rồi hả? Vì vậy lại lặng lẽ thắng người, cúi đầu, xấu hổ nói. - Người ta... người ta rất gây cho nên có chút xíu à.
“A! Rốt cuộc vẫn là cô nương Di gia của biên giới Tây Nam. Nếu như đổi lại là nữ tử kinh thành, ta nhìn lén như vậy đã sớm chịu một tát tai rồi, sao có thể cùng ta nghiên cứu thảo luận sâu vấn đề này như vậy”.
Diệp Tiểu Thiên trong lòng cảm khái, an ủi:
- Không có nha, rất đẹp! Hơn nữa, nàng mới mười sáu tuổi, năm sau mới mười bảy, nó còn có thể lớn lên à. - Ưm!
Diệp Tiểu Thiên rất muốn thò tay ra, sờ nắn bộ ngực hấp dẫn như giọt nước của nàng nhưng đáng tiếc sắc tâm thì đủ những gan tặc chưa đủ. Lần trước Triển Ngưng Nhi hôn mê, hắn cũng phải đấu tranh tư tưởng rất lâu, lúc này đây sao dám tùy tiện ra tay, đành phải lấy miệng nói đỡ.
Diệp Tiểu Thiên ghé sát lỗ tai Hạ Oánh Oánh, cười khẽ như tên trộm:
- Nàng không cần lo lắng. Nàng không biết dáng vẻ nàng xinh đẹp thế nào đâu, đủ để làm nam nhân mê mệt. Hơn nữa, ta rất thích loại này... Cảm giác thanh mai trúc mã, Hắc, hắc hắc...
Thanh mai trúc mã ư? Ta và ngươi không phải quen biết từ nhỏ mà? Oánh Oánh không hiểu lắm những lời này của Diệp Tiểu Thiên. Nhưng miệng Diệp Tiểu Thiên đang dán vào lỗ tai của nàng, ngứa ngứa, nàng muốn tách ra lại không nỡ. Thời điểm ý loạn tình mê cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Chờ đến lúc trời muộn, Hạ đại tiểu thư bịn rịn chia tay. Lúc quay lại chỗ ở của mình, đột nhiên lại nghĩ tới vấn đề này: - Đúng rồi, Tiểu Vi à, ngươi nói... thanh mai trúc mã là có ý gì?
Tiểu Vi ngẩn ngơ, không hiểu vị đại tiểu thư này đang nghĩ đến cái gì, làm sao đột nhiên lại hỏi câu hỏi này, liền thật thà đáp: - Thanh mai trúc mã à, dĩ nhiên chính là nói nam nữ từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, cùng nhau lớn lên.
Oánh Oánh lắc đầu nói: - Không lý do nào, nói như vậy thì giải thích không thỏa đáng.
Tiểu Vi không phục nói: - Giải thích thế nào là không thỏa đáng? Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Trong thơ cổ đều viết thế mà.
Oánh Oánh ngây ngây ngô ngô nói:
- Chính là không thỏa đáng mà. Tiểu Lộ, ngươi biết không?
Tiểu Lộ trợn trừng mắt nói:
- Còn có thể giải thích thế nào nữa? Chính là chơi đùa từ nhỏ đến lớn mà!
Oánh Oánh thầm nghĩ: “Nhưng chúng ta không phải quen biết từ nhỏ, chẳng lẽ chàng nói là ở kiếp trước? Phì phì phì, đó là chuyện xưa chàng lừa gạt ta, ta sao còn tưởng thật nữa. Chơi đùa từ nhỏ đến lớn..., a!”
Hạ đại tiểu thư đột nhiên hiểu ra, không khỏi đỏ mặt tía tai:
- Chơi đùa từ nhỏ đến lớn! Cái tên xấu xa, ta biết ngay hắn đang đùa giỡn ta. Âm thầm nói lời oán trách nhưng trong lòng ... rõ ràng còn ẩn chút chờ mong.
Ngày thứ hai là ngày thí sinh các nơi tụ tập đầy đủ ở Quý Dương phủ, đến phủ nha trình diện. Đối với nhiều thí sinh quan tâm đến kỳ thi công lần này mà nói, ngày thực sự quyết chiến là ngày mai. Còn đối với nhiều thể ty âm mưu một chức vụ trong kỳ thi công lần này, thời gian quyết đấu chính thức là sau kỳ thi. Cho nên ngày hôm nay làm người ta chủ ý nhất đương nhiên là cuộc chiến Hoa Khê.
Không nói đến trận chiến này liên lụy đến Hồng Phong hồ Hạ gia và Lương Nguyệt cốc Quả Cơ gia mà còn một thân phận thần bí, cho tới nay không biết nam tử thần bí chờ đợi mọi người vạch trần thân phận là ai. Nói thêm là chỗ đó phong cảnh tươi đẹp, cũng đáng đi - dạo, múa quyền giải sầu.
Cho nên đại đội người ngựa đều chạy đến Hoa Khế, nhưng trước phủ nha môn lại có một cảnh tượng náo nhiệt khác.
Sáng sớm, cửa phủ nha còn chưa mở. Trước cửa phủ có một hàng dài đứng chờ. Các thí sinh mười năm gian khổ học tập gia có trẻ có. Nguyên một đám cõi lòng đầy kích động đang nhìn trân trân cưa lớn phủ nha. Nếu như có thể bước vào trong lúc này là chúng có thể cá vượt long môn, thay da đổi thịt.
Từ Bá Di mãi tới lúc phủ nha sắp mở cửa mới thản nhiên chạy đến, đổi chỗ cho gã sai vặt đã thay gã đứng từ trước. Nhìn đội ngũ thật dài, Từ Bá Di quệt quệt khóe môi, âm thâm cười lạnh: “Chẳng qua đều là nhân vật dẫn ra pháp trường, thật sự cho rằng các người có cơ hội trở nên nổi bật ư? Hừ! Ba mươi danh ngạch, sớm đã bị bọn quyền quý chia cắt không còn rồi!”
Lý Thu Trì tới cũng thật sớm, y gọi người đón một cỗ xe dừng ở một bên phủ nha. Trong xe ngoài y ra còn có Tiết mẫu. Lý Thu Trì vuốt vuốt quạt xếp. Tiết mẫu không chớp mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm dáng dấp Diệp Tiểu Thiên.
Triển Ngưng Nhi cũng sớm chạy đến, đổi thành thân nam trang, đi tới đi lui dọc hàng dài đó, hy vọng có thể tìm được Diệp Tiểu Thiên, mà quản sự Dương gia đã qua cửa góc đi vào trong phú, đưa ra một thỏi bạc. Tiểu quan phụ trách ghi tên kia nhận hối lộ, chỉ cần thấy tên Diệp Tiểu Thiên, nhất định lập tức chỉ điểm cho gã.
Lúc này, Diệp Tiểu Thiên đã mang theo Đông Thiên, Mao Vấn Trí, Diêu Diêu cùng một vượn một gấu, và với ba mỹ nữ Oánh Oánh, Tiểu Vi, Tiểu Lộ đi thẳng đến Hoa Khê.