Diệp Tiểu Thiên vừa quay người đã nhìn thấy Triển Ngưng Nhi một thân nam trang, tư thế hiển ngang, Diệp Tiểu Thiên vui mừng nói:
- Ngưng Nhi cô nương, là cô!
Lúc Triển Ngưng Nhi nhìn thấy bóng lưng của Diệp Tiểu Thiên, trong lòng tựu như chua xót, tức, hận, oán, đau lòng xen lẫn vào nhau, đợi Diệp Tiểu Thiện xoay đầu lại, nhìn nàng với bộ dáng đầy ngạc nhiên, trong lòng Triển Ngưng Nhi chỉ còn lại sự mê hoặc cùng mờ mịt.
Lúc nàng thúc ngựa chạy một mạch từ Quý Dương Thành tới, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết đã tưởng tượng qua bao nhiêu loại tình huống khi gặp lại Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên đột nhiên nhìn thấy nàng xuất hiện, nhất định sẽ lộ thần sắc kinh ngạc, xấu hổ, dưới sự chất vấn của nàng mà xấu hổ vô cùng.
Đến lúc đó nàng sẽ viện cớ đưa hắn đến một nơi không người mà lên án trách mắng, tên phụ tình này sẽ “Cạch vành” một tiếng quỳ rạp xuống dưới gối nàng, ôm lấy đùi nàng khóc ròng ròng mà nhận sai, ra sức tự bạt tai để cầu xin sự tha thứ của nàng, vậy nàng đến tột cùng có nên tha thứ cho hắn không đây?
Nhưng mà... Làm sao lại hoàn toàn không giống những gì mình tưởng tượng vậy à? Oánh Oánh kim ngạc hai mắt mở to, hết nhìn Diệp Tiểu Thiên lại nhìn Triển Ngưng Nhi, vui mừng nói:
- Hóa ra hai người quen nhau à?
Triển Ngưng Nhi đột nhiên hiệu được, tại sao phản ứng của người ta cùng tưởng tượng của mình hoàn toàn không giống nhau, bởi vì hết thảy tất cả đều là tự mình mơ tưởng đơn phương. Diệp Tiểu Thiên căn bản là chưa từng thích mình, người ta cũng chưa từng có hứa hẹn gì với mình, tại sao phải rụt rè xấu hổ?
Hóa ra tấy cả đều là mình ta mộng tưởng đơn phương à! Vừa nghĩ tới đây, Triển Ngưng Nhi mất hết can đảm, tất cả sự phẫn nộ đều hóa thành sự thương tâm vô tận:
- Ngươi không thích ta, tại sao lại đối tốt với ta như vậy?
Nhớ tới tình cảnh Diệp Tiểu Thiên giãy dụa từ trong tay của con vượn lớn nhảy ra, để con vượn mang nàng bò lên vách núi, tự mình không do dự mà bổ nhào về đại quân côn trùng đang cuồn cuộn tới, tâm hồn thiếu nữ của Triển Ngưng Nhi vẫn xao động không thôi:
- Tại sao? Tình ý của ta đã nói rõ ràng như vậy, vì sao người vẫn không thích ta? Dựa vào cái gì? Lẽ nào ta so với Oanh Oanh lại kém xa đến vậy? Triển Ngưng Nhi mũi chua xót, hai mắt hiện lên dòng lệ không kìm được.
Oánh Oánh đối với những việc khác đơn thuần một chút, chậm chạp một chút, nhưng mà có một số việc đối với nữ nhân mà nói chính là một loại công cụ trực giác trời sinh. Oánh Oánh đương nhiên là nữ nhân, là một nữ nhân không hơn không kém, cho nên nàng lập tức phát hiện ra sự khác thường.
Hạ Oánh Oánh nhìn Triển Ngưng Nhi, lại nhìn sang Diệp Tiểu Thiên, vẻ hoài nghi không chút che dấu hiện lên trên mặt nàng.
Diệp Tiểu Thiên lúc này đang buồn bực, Triển Ngưng Nhi xuất hiện ở Thủy Tây hắn không quá ngạc nhiên, điều hắn thấy kỳ lạ là tại sao Triển Ngưng Nhi lại quen Oánh Oánh? Chẳng qua nghĩ lại hắn liền nhẹ nhõm trở lại, Triển Ngưng Nhi vốn không phải là một cô nương lấy thân thế mà tự hào, quen biết mấy người bạn bình thường có gì mà ngạc nhiên. Lúc trước Từ Bá Di và bản thân mình, nếu như lấy thân phận mà nói, làm sao có tư cách mà kết giao với Triển Ngưng Nhi chứ?
Triển Ngưng Nhi khi ở cấm địa Lôi Thần đã từng nói qua với Diệp Tiểu Thiên thân phận và bối cảnh Tam Hổ của Thủy Tây nhưng nàng chỉ nói qua loa. Diệp Tiểu Thiên cũng chỉ nghe loảng thoảng, vốn cho rằng đó là người cả đời cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc, hắn nhớ tên cô nương nhà người ta làm gì chứ? Cái duy nhất hằn nhớ chỉ hai biệt danh: Yên Chi Hổ, Bạch Hổ. Chuẩn xác mà nói, là đối với biệt hiệu “ Yên Chi Hổ” này cũng có chút ấn tượng, nhưng chính thức nhớ rõ chỉ có mỗi tên “Bạch Hổ”!
Oánh Oánh là cô nương nhanh mồm nhanh miệng, chẳng giữ được việc gì trong lòng, nghĩ gì nói nấy, nàng lập tức liền hỏi: - Nhị tỷ, hai người tỷ... Hai người có chuyện gì vậy?
Triển Ngưng Nhi vội vàng hít mũi một cái, không để nước mắt của mình rơi xuống, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Diệp Tiểu Thiên, mang theo giọng mũi nói với Oanh Oanh:
- Ta... Nghe nói có kẻ vì muội quyết đấu nên cố ý đến xem.
Hạ Oánh Oánh chợt thốt lên: - Không đúng! Nhị tỷ, có phải tỷ thích hắn?
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Hạ Oánh Oánh tự nghệt ra ở đó. - Ket?
Cha con Hạ gia, một đám nam tử vây xung quanh cùng trợn tròn to mắt. Hạ Lão gia đầu tiên là ngạc nhiên há to mồm, sau đó là nhìn chằm chằm vào hông của Diệp Tiểu Thiê, cân nhắc việc rút thanh đao kia ra. Lại một lần nữa “Tiễn” hắn một lần, chém cái đầu chó của tên này rơi xuống.
- Oánh Oanh, muội nói gì vậy, ta không thèm để ý tới muội nữa. Triển Ngưng Nhi ra vẻ tức giận trừng mắt với Oánh Oánh một cái rồi xoay người rời đi. Nàng vốn định khi đi đến chỗ không người mới khóc nhưng chỉ xoay người một cái thì giọt lệ đau lòng kia đã không kìm được mà chảy ra.
Diệp Tiểu Thiên trừng to mắt, ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt này, không dám tin mà nói:
- Đừng đùa nữa, chuyện này... Làm sao có thể! Ta không phải là đang nằm mơ chứ?
Hạ Oánh Oánh trừng mắt liếc Diệp Tiểu Thiên, thở phì phò nói: - Đợi lát nữa ta sẽ tính số với người! Dứt lời nàng có chân đuổi theo Triển Ngưng Nhi, cao giọng kêu:
- Nhị tỷ...
Đám con nhà giàu Thủy Tây đang vây xem trở nên hưng phấn, vừa mới xem xong một màn quyết đấu hoàn toàn mới, bây giờ lại cùng xuất hiện hai cô gái tranh chồng càng thêm đặc sắc
Không uổng chuyến đi này, thật đúng không uống chuyến đi này...
Đám khán giả đang ma quyền sát chưởng đột nhiên biết được thân phận của hai cô nương, một người là hòn ngọc quý của Triển gia, một người là bảo bối tâm can của Hạ gia, gia đình của hai vị cô nương đều là những nhân vật đứng hàng bát đại kim cương a, nếu như cộng thêm ông ngoại của hai vị cô nương này nữa..., một người là An gia, một người là Tống gia, đây chính là những nhân vật đứng đầu và nhân vật số hai trong tứ đại thiên vương An Tống Điền Dương.
Án mặt nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên của mọi người lập tức biến thành ngưỡng mộ vô hạn:
- Đúng là...Anh hùng không sợ chết a!
- Oánh Oánh, Oánh Oánh, con gái ngoan...
Ông ta vừa nhìn thấy con gái đuổi theo Triển Ngưng Nhi, gấp gáp kêu lên hai tiếng, dậm chân, hướng sang con trai và đám cháu trai măng: - Một đám ngu xuân, mau đuối nó quay lại a!
Những kẻ đang căm tức nhìn Diệp Tiểu Thiên, đám huynh đệ Hạ gia định dùng ánh mắt giết chết hắn, lập tức đuổi theo Hạ Oánh Oánh. Cha của Oánh Oánh hung hăng trừng mắt liếc Diệp Tiểu Thiên một cái, hung tợn nói: - Tiểu tử ngươi, gan chó rất lớn! Ngươi đợi đấy, đợi lão phu trở lại tính sổ với ngươi!
Ông ta vội vàng đuổi theo con gái, đám huynh đệ của ông ta cũng đuổi theo như ong vỡ tổ, Hạ Oánh Oánh chỉ đuổi theo Triển Ngưng Nhi, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Người của Hạ gia đúng là cung chiều khuê nữ bảo bối duy nhất này đến cực điểm rồi.
Hạ Lão Gia Tư còn đang đứng trên sườn núi đợi cháu rể, Oánh Oánh dẫn theo một cậu hậu sinh tuấn tú tới, chưa nói được mấy câu với Diệp Tiểu Thiên đã đi theo tên đó rồi, con và cháu trai của lão đang theo sát cũng như ong vỡ tổ mà đuổi theo, Hạ Lão Gia Từ kỳ lạ mà nói:
- Oánh Oánh sao lại đi cùng tên đó rồi à?
Lão Ngũ tay gác lên cộ đều nhìn xuống dưới núi, nghi hoặc nói:
- Không phải Oánh Oánh thấy tiểu tử kia tuấn tú lại thích hắn rồi chứ?
Lão Nhị nói:
- Không phải chứ, nhanh như vậy đã thay đổi người, như vậy thật mất mặt?
Dưới sườn núi, Triển Ngưng Nhi càng đi càng đau lòng, tai nghe thấy Hạ Oánh Oánh không ngừng. gọi ở phía sau. Triển Ngưng Nhi tâm phiên ý loạn, dưới chân bước càng nhanh hơn, đi đến chân núi, dắt ngựa của mình qua, Triển Ngưng Nhi nhảy lên lưng ngựa, hung hăng quất roi, khiến cho tuấn mã đó dang rộng bốn chân dọc theo bờ sông mà đi.
Hạ Oánh Oánh đuổi tới chân núi, vừa nhìn thấy Triển Ngưng Nhi phi ngựa rời đi, vừa hay thấy một người đang dắt ngựa đứng bên bờ sông, lập tức chỉ về hướng gã, nói:
- Ê, cho ta cười một chút!
Gã đó chính là một tên đầy tớ của hồ Hồng Phong, con ngựa y đang dắt chính là tọa kỵ của Hạ Lão Gia Tự, vừa nghe đại tiểu thư giao phó, lập tức “Xoạt” một tiếng quỳ xuống đất, Hạ Oánh Oánh bước một bước dài tiến lên, mũi chân đặt ở một điểm trên lưng y, thả người nhảy lên lưng ngựa, gập dây cương, đuổi theo Triển Ngưng Nhi.
Trên sườn núi, Hạ Lão Lục lo lắng nói:
- Xong rồi xong rồi, đại ca, Lão Ngũ không may nói trúng rồi, Oánh Oánh nhà chúng ta thay tình khác rồi. Việc này làm thế nào đây?
- Làm thế nào? Hạ Lão Gia Tự trừng mắt, rất không nói lý mà nói:
- Vớ vẩn! Tiểu tử đó cũng không phải là cháu của ta, ta còn phải thay hắn chủ trì công đạo hay sao? Đương nhiên là tiểu bảo bối nhà ta thích ai thì chính là người đó. Đúng rồi, tiểu tử vừa rồi đó là ai vậy a. Nhìn thấy khá quen.
Lão Ngũ nói:
- Tiểu tử kia vẫn còn ở dưới sườn núi đấy, lão đại, cứ bỏ mặc như vậy sao?
Hạ Lão Gia Tự ngẫm nghĩ, dường như cũng cảm thấy nhà mình có chút đuối lý, nên nhỏ giọng dặn dò Hạ Lão Lục nói: - Ngươi đi hứa cho hắn vài điều tốt đẹp, bảo hắn ngậm miệng chặt một chút, nhưng không được nói xấu bảo bối Oánh Oánh nhà chúng ta, nếu không Lão Hạ gia chúng ta không tha cho hắn.
Hạ Lão Lục không vui nói:
- Chuyện mất mặt như vậy, sao lại để đệ đi.
Hạ Lão Đại nói:
- Nói nhảm! Ngươi không đi lẽ nào ta đi sao? Ai bảo ta sinh ra sớm hơn ngươi, ngươi không vui, đi mà hỏi mẹ chúng ta!
Hạ Lão Lục không còn cách nào khác, chỉ có thể làm mặt dày, lề mề mà bước xuống dưới.
Giữa sườn núi, Tiểu Lộ nhìn nhìn đám người của Hạ gia đuổi theo sườn núi, cũng liếc Diệp Tiểu Thiện một cái, nhỏ giọng nói: - Ngươi còn không đi? Đợi cha con Lão gia quay lại xử lý người sao.
Diệp Tiểu Thiên kỳ quái nhìn nàng một cái nói:
- Ta tại sao phải đi? Ta không làm việc trái với lương tâm, ta căn bản là không biết xảy ra chuyện gì, nếu ta đi thật, đó mới chính là có lý cũng không thể nói rõ được nữa đấy.
Tiểu Lộ nói:
- Cái tên ngu đần người này! Người của Hạ gia có lúc nào nói đạo lý với người khác? Ngươi muốn nói lý cũng phải đợi Oánh Oánh có mặt mới được a.
Diệp Tiểu Thiên nói một cách chắc nịch:
- Không cần, ta đã phát hiện Oánh Oánh chính là mệnh môn của Lão Hạ gia! Chỉ cần Oánh Oánh vẫn chưa tỏ thái độ thì bọn họ không dám làm gì ta. Ô, khẩu khí của ngươi sao lại...
Tiểu Lộ liếc hắn một cái:
- Khẩu khí của ta làm sao?
Diệp Tiểu Thiên cười hắc hắc, nói:
- Có chút quan tâm, có chút dịu dàng đấy!
Khuôn mặt Tiểu Lộ đỏ lên, khẽ gắt một tiếng:
- Phì! Ngựa không biết mặt dài!
Diệp Tiểu Thiên sờ sờ má, tự lẩm bẩm:
- Mặt của ta dài sao? Rồi nhìn nhìn xuống dưới theo bản năng.
Tiểu Vi tức giận nói:
- Oánh Oánh vừa đi, ngươi đã muốn trêu hoa ghẹo nguyệt hả?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Vậy cũng là trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Vậy thì hoa cỏ trên đời này còn không để ta túm sạch rồi? Hơn nữa, ta căn bản không biết được Triển Ngưng Nhi thích ta, ta còn oan uổng hơn cả Đậu Nga à.
Tiểu Vi giễu cợt nói:
- Ha! Nói như vậy ngược lại là tiểu thư Triển Ngưng Nhi nhà người ta theo đuổi người trước rồi? Thật đúng là không biết mặt dài!
Diệp Tiểu Thiên lại cúi đầu nhìn nhìn phía dưới.
“Đúng rồi... Diệp Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói với Tiểu Lộ cô nương:
- Ông của Oánh Oánh là Thôn Chính của Hồng Phong Thôn sao?
Tiểu Lộ ngây ra, nói:
- y..., đúng a!
Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhõm thở ra, cười nói:
- Ta đã nói rồi, sao có thể vừa ra khỏi cửa đã gặp đại tiểu thư nhà người ta, ha ha, ta trước đây đúng là xem kịch nhiều quá rồi.
Tiểu Vị nhếch miệng lên:
- Ngu ngốc! Ngươi cho rằng người mà người gặp chính là một cô nương bán lẻ hả? Hừ, tựu là bổn cô nương ta cũng là đại gia khuê tú. Nhưng Tiểu Lộ đột nhiên lại kéo kéo vạt áo, kéo nàng sang một bên.
Tiểu Vi kỳ lạ nói:
- Ngươi làm gì?
Tiểu Lù mỉm cười nói:
- Ta tin tưởng hắn, người chú ý đến biểu lộ của hắn khi nhìn thấy Triển Ngưng Nhi rồi chứ? Đó không giống bộ dạng bạc tình bạc nghĩa khiếp sợ chột dạ. Còn có...
Tiểu Lộ nhìn Diệp Tiểu Thiên đang nhìn quanh dưới núi, nhịn cười nói:
- Hắn còn hỏi Lão gia nhà chúng ta có phải là Thôn Chính của Hồng Phong Thôn hay không, ta nghĩ...Ta biết là tại sao rồi?
Nàng đã biết, nhưng Tiểu Vi cô nương vẫn chưa biết, nàng đang muốn hỏi cho rõ ràng, thì dưới chân núi người họ ngựa hý, nhóm người Đề Hình Ti và đám người Lý Thu Trì, Tiết mẫu đang loạn xạ chạy đến...