- Đề Hình Ti phá án, xin lỗi cho hỏi một chút, có một người tên là Diệp Tiểu Thiên không biết ở đâu, xin chỉ điểm.
Con nhà giàu làm việc phần lớn không biết nặng nhẹ, hơn nữa, gia thế của mỗi người bất phàm, cho nên người trong quan phủ ngại động vào nhất chính là loại người như bọn họ. Con nhà giàu ở địa khu Thủy Tây lại còn ương ngạnh hơn lũ ăn chơi trác táng khu vực Trung Nguyên, Tuân kiểm môn của Để Hình Ti nói chuyện cũng phải khách khí,
- Diệp Tiểu Thiên?
Bây giờ toàn bộ hai bên bờ sông Hoa Khế còn có người nào không biết vị “đại anh hùng” này? Trong tam hổ của Thủy Tây lại có hai người yêu thích không rời hắn. Loại phụ nữ không ai dám chọc vào, hắn trêu chọc một người còn chưa đủ, lại dám một chân đạp hai thuyền, nhân vật bậc này thực là tấm gương của đàn ông, điển hình không sợ chết, mọi người hâm mộ vô cùng.
Người xem nhiệt tình sợ không náo nhiệt liền cực niềm nở chỉ điểm:
- Ô! Hắn đang ở đó, nhìn thấy chưa? Chính là người mặc áo bào màu lam. Được rồi, ta dẫn các ngươi qua đó.
- Đa tạ, đa tạ!
Những hào phó con nhà giàu này rõ ràng trở nên nhiệt tình như vậy, rõ ràng chủ động giúp đỡ quan phủ lập án, thật sự khiến cho tuần kiểm môn thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng gật đầu cúi người phía sau người đàn nọ. Người nọ dẫn họ đến bên người Diệp Tiểu Thiên, cười hì hì chỉ một ngón tay vào Diệp Tiểu Thiên, nói:
- Đây, chính là hắn!
Mấy tuần kiểm lập tức cùng nhau tiến lên, một người trong đó đem khóa sắt đeo lên cổ Diệp Tiểu Thiên đang sững sờ, lạnh lùng quát:
- Diệp Tiểu Thiên, vụ án của người bắt đầu rồi, theo chúng ta về Đề Hình Ti một chuyến.
Diệp Tiểu Thiên kinh hãi, hai tay nắm lấy khóa sắt kháng cự nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Ta phạm phải ăn gì?
Tiểu Lộ cùng Tiểu Vi thấy thế, rút đao ra quát:
- Ai dám bắt người, buông ra cho ta!
Diệp Tiểu Thiên liếc các nàng, thầm nghĩ: “Hai vị chị họ của Oánh Oánh đối với ta thật tốt”.
Lúc này Hạ lão cha không đuổi kịp con gái, ảo não sai mấy đứa con trai cưỡi ngựa đuổi theo, lão thì thở hồng hộc trở về, muốn tìm Diệp Tiểu Thiên tính số, vừa thấy Diệp Tiểu Thiên bị tuần kiểm bắt đi, không khỏi ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói:
- Đây là có chuyện gì, ai bảo quan?
Tiểu Vi vội tiến lên trước nói:
- Lão gia, quan phủ người ta không phải vì chúng ta mà đến, hình như là... vị Diệp công tử này phạm án gì đó, họ tới bắt người đấy.
- Lại có việc này?
Hạ lão cha trừng hai mắt bò lên, nhìn Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Tên tiểu tử thối này ngoài việc một chân đạp hai thuyền còn làm ra chuyện xấu gì? Nữ nhi bảo bối của ta rốt cuộc phải lòng loại người gì đây?”.
Những tuần kiểm kia vừa thấy có người rút đao ngăn trở, đám người xung quanh cũng có chút bạo động, không khỏi lo lắng, tranh thủ thời gian nhắc nhở binh lính coi chừng đề phòng, lúc này Lý Thu Trì che chở cho Tiết mẫu đi lên sườn núi, cao giọng nói:
- Chư vị, Diệp Tiểu Thiên này chính là hung thủ giết người, Đề Hình Ti đã tiếp nhận đơn kiện của khô chủ, xin chư vị chớ nhúng tay vào!
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy tay Lý Thu Trì cầm quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng đi đến, có người nhận ra ý, buột miệng kêu lên:
- Lý đại trạng!
Lý Thu Trì nhìn về phía tiếng kêu, thấy người quen, liền mỉm cười gật đầu với người nọ, chắp tay hết sức nho nhã. Diệp Tiểu Thiên vừa thấy Lý Thu Trì, vừa đúng là kẻ thù của mình ở huyện Hồ Lô, lại nhìn thấy Tiết mẫu, không khỏi cảm thấy đau đầu, đối với mụ điện này thật sự đã đủ mệt rồi, nhưng với người điên thì có thể nói đạo lý gì đây.
Hoa Vân Phi đi theo tuần kiểm môn chạy đến, vừa thấy Diệp Tiểu Thiên, gã có chút xấu hổ nói:
- Đại ca, lúc để đến phủ nha bảo danh, vừa đúng lúc họ chờ ở đó, bất đắc dĩ, đành phải nói nơi ở của đại ca cho họ.
Diệp Tiểu Thiên an ủi:
- Không sao, ta không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gọi cửa!
- Ha ha ha ha...
Một hồi tiếng cười to như quỷ khóc, Tiết mẫu điên điên khùng khùng nhào tới hắn:
- Thiện ác báo ứng rõ ràng a, ha ha ha.
Thanh thiên đại lão gia của Đề Hình Ti đã tiếp nhận đơn kiện của ta, Diệp Tiểu Thiên, ta thấy lần này người còn chạy đi đâu được, người đền mạng cho chồng ta, đền mạng đi!
Tiết mẫu vừa thấy Diệp Tiểu Thiên, hai mắt lập tức tỏa sáng, tuy đi đến nỗi thở hồng hộc, tinh thần lại phấn khởi dị thường. Cô nương tiểu Lộ giơ ngang đao nhìn Diệp Tiểu Thiên, lại nhìn ánh mắt có thần sắc hơi khác thường của lão phu nhận, nghi hoặc nói: - Lão bà ba, Diệp công tử có thù gì với bà?
Lý Thu Trì khích lệ:
- Tiết Lưu thị, ngươi hãy nói oan khuất của người với mọi người đi, người ở chỗ này đều là người ngay thẳng, trong lòng có chính đạo, vừa hay để cho mọi người biết một chút bộ mặt thật sự của tên tiểu nhân vô sỉ này! Nói xong, y gấp quạt lại, chỉ ngón tay về phía Diệp Tiểu Thiến.
Diêu Diêu bị Mao Vân Trí ôm trong ngực, nghe y mở miệng nhục mạ Diệp Tiểu Thiên, lập tức không cam lòng lớn tiếng nói:
- Ngươi mới là tiểu nhân vô sỉ, ngươi là đồ khốn nạn!
Tiết mẫu được Lý Thu Trì chỉ điểm, lập tức than thở khóc lóc lên án:
- Các vị có lòng tốt, người nhà chúng tôi, vốn ở Tam Lý Trang chủ Đông Nhân, ngày ngày tuy gian khổ một chút, nhưng cuộc sống trôi qua thái bình tốt đẹp. Về sau, Diệp Tiểu Thiên này đến nhà chúng tôi...
Tiết mẫu chỉ ngón tay về phía Diệp Tiểu Thiên, cắn răng nghiến lợi nói:
- Hắn nhìn trúng con gái xinh đẹp của tôi, mấy lần đến nhà cầu thân, chỉ vì con gái tôi lúc nhỏ đã có hứa gả cho người ta, chồng tôi không chịu thất tín với người ta, cho nên liên tục nhã nhặn từ chối hắn, nhưng hắn vẫn không cam lòng, liền cùng người này...
Tiết mẫu chỉ về phía Mao Vấn Trí, hận hận nói:
- Hai người này, trong một hôm trời mưa lại đến nhà ta, muốn có ý đồ bất chính, tiến vào từ hậu viện, bị chồng ta phát hiện đuổi đi, ai ngờ hai người đi không lâu liền quay lại, lần nữa có ý đồ vào nhà ta, bị chồng ta chặn lại, Diệp Tiểu Thiên này thẹn quá hóa giận, một đao giết chết chồng ta!
Nghe xong lời này, xung quanh lập tức xôn xao, giết người hại đến tính mạng sao? Tuy những hào phó con nhà giàu này cũng chưa từng coi chuyện giết người là gì, nhưng ngấp nghé con gái người ta, người ta không chịu kết thân, liền ngang nhiên giết cha cô gái, thật vô sỉ.
Tiết mẫu rơi nước mắt nói:
- Chồng tôi trước khi chết chính miệng xác nhận, người sát hại chính là Diệp Tiểu Thiên. Lời nói này chăng nhưng ta nghe được rành mạch, con gái ta lúc ấy nghe tin liền vội vàng chạy đến cũng nghe được rành mạch, ai ngờ... Hắn là tú tài, trước mặt Tri phủ lão gia chen mồm vào, một bản án về mạng người bị hắn đổi đen thành trắng, xảo ngôn giáo hoạt, Tri phủ lão gia kia cũng là đồ ngốc, lại không nhận đơn kiện của ta...
Hoa Vân Phi lớn tiếng nói:
- Ngươi nói bậy! Bà lão người điên rồi, căn bản chính là người tự cho rằng tưởng tượng của mình thành thật. Ngay cả con gái bà cũng không đồng ý với lời nói của bà. Thủy Vũ cô nương nhà bà đâu, sao không gọi nàng đến đây nói với mọi người.
Tiết mẫu lập tức ê a:
- Con gái ta.. con gái ta...
Tạ Truyện Phong vừa thấy vậy, lập tức dũng cảm đứng ra, lớn tiếng nói:
- Chư vị, ta chính là con rể của lão nhân gia đây, con gái của bà là Thủy Vũ cô nương thuở nhỏ đính hôn với ta. Nhưng Thủy Vũ từ Tĩnh Châu quay về Đồng Nhân vừa khéo cùng đường với Diệp Tiểu Thiên này, tiểu tặc này liền giở thủ đoạn, dỗ ngon dỗ ngọt lừa thân thể Thủy Vũ. Tấm thân trong sạch của Thủy Vũ bị mất trong tay hắn, từ nay về sau hết hy vọng với hắn!
Tạ Truyện Phong bạo miệng nói xấu hắn, là vì Thủy Vũ đã bỏ trốn, sợ là Thủy Vũ trùng hợp đến quan phủ chứng minh người hại chết cha nàng không phải Diệp Tiểu Thiên, hôm nay gã trước mặt mọi người tuyên bố gian tình của Diệp Tiểu Thiên cùng Thủy Vũ, nếu Thủy Vũ ra mặt làm chứng, còn ai chịu tin nàng?
Tạ Truyện Phong nói:
- Nhạc mẫu ta vượt núi vượt sông chạy đến Đề Hình Ti cáo trạng, ta đón hai mẹ con nàng đến nhà ta, cực kỳ khoản đãi. Tuy nghe nói Thủy Vũ cùng người khác có quan hệ bất chính, vẫn không có hiềm khích. Ai ngờ Thủy Vũ biết Diệp Tiểu Thiên đã đến Quý Dương, lại tìm cơ hội không cáo biệt mà bỏ đi tìm hắn, ngay cả thù giết cha cũng không để ý...
Tạ Truyện Phong nói vô cùng đau đớn, cho rằng mọi người nghe xong tất nhiên lòng đầy căm phân, nhưng gã lén nhìn trộm, nhận được không phải là ánh mắt đồng tình, ngược lại... ánh mắt của mọi người sao lại cổ quái như vậy? Hình như có chút đồng tình..., ta cần sự đồng tình sao?
Mao Vân Trí lớn tiếng nói:
- Ngươi nói láo.
Hại chết cha Thủy Vũ là một người khác, ta và đại ca ta bị oan.
Hạ lão cha nghe Tạ Truyện Phong lên án xong, tức giận nói:
- Mặt người dạ thú!
Một vị thúc phụ của Oánh Oánh thở dài nói:
- Nhã nhặn nhiều bại hoại a! Người đọc sách nào có tâm tốt, ta đã nói rồi, Hồng Phong hộ chúng ta không thể tìm con rể là người đọc sách.
Tiểu Lộ vốn tin tưởng Diệp Tiểu Thiên bị oan, nhưng nghe xong Tiết mẫu khóc lóc kể lể một phen, còn có Tạ Truyền Phong không để ý nhục nhã mà kể lại, cũng không khỏi dao động, do dự không biết làm thế nào.
Lý Thu Trì thừa cơ nhìn tuần kiểm kia, nói:
- Các vị còn không bắt người?
Tuần kiểm kia lập tức nói:
- Đến đây, khóa hắn lại, mang về cho ta!
Tiểu Lộ chần chừ nói với Hạ lão cha:
- Lão gia, chúng ta... làm thế nào bây giờ?
Hạ lão cha hận hận nói:
- Để họ mang đi là được rồi, tiểu tử này phạm vào án giết người, đã đến Đề Hình Ti còn sống nối sao? Chết đi cũng tốt, khỏi làm bẩn tay ta.
Tiểu Lộ nói:
- Chuyện này... chỉ sợ Oánh Oánh trở về không đồng ý...
Hạ lão cha giận dữ nói:
- Cái gì mà không đồng ý, tiểu tử này cho nó ăn bùa mê gì, dạng này còn che chở cho hắn sao?
Lúc này tuần kiểm dùng khóa sắt khóa chặt Diệp Tiểu Thiên lại, quát to: - Đi!
Mao Vấn Trí nóng nảy, đụng vào vượn khổng lồ quát:
- Người cao to!
Con vượn khổng lồ kia gào thét một tiếng xông lên, duỗi móng vuốt to lớn, bảy tám tuần kiểm liền lảo đảo ngã văng ra ngoài, vượn khổng lồ nằm khóa sắt trong tay, hai tay dùng sức, “kịch” một tiếng vang lên, một sợi dây xích liền bị kéo đứt thành từng khúc, khiến đám tuần kiểm lần đầu nhìn thấy vượn khổng lồ kia cả kinh trợn mắt há mồm.
Lý Thu Trì thấy thế nhanh chóng né sau lưng Tạ Truyện Phong, sợ con súc sinh kia đại phát thủ tính, một tay xé xác y. Phúc Oa Nhi không nhanh không chậm đi lên, quơ lấy một khối khóa sắt
mà người cao to kéo đứt, mài răng “két bang bang, két bang bang”, mọi người nghe được cảm thấy một hồi ghê răng.
Một tên tuần bổ rút đao ra, há miệng run rẩy chỉ vào Diệp Tiểu Thiên nói:
- Diệp Tiểu Thiên, ngươi... ngươi dám chống lại lệnh bắt sao? Nếu người chống lại lệnh bắt, ngươi nửa bước cũng khó đi trong thiên hạ.
Diệp Tiểu Thiên nghe xong trong lòng khẽ động, nếu hắn trốn vào vùng núi Sinh Miếu, không cần nói một vụ án giết người, cho dù mười vụ án giết người cũng không sao, triều đình quyết sẽ không vì mấy mạng người mà bức mấy chục vạn Sinh Miêu hung mãnh, nhưng hắn có thể trốn vào núi lớn không? Hắn chỉ có hai mươi mấy năm tiêu diêu tự do ở nhân gian.
Diệp Tiểu Thiên nghĩ tới đây, quát to:
- Người cao to! Vượn khổng lồ đang nhe răng nhếch mép phát uy với mấy tuần kiểm kia lập tức chạy đến trước mặt hắn quay mông lại, Diệp Tiểu Thiên vỗ nhè nhẹ cái mông của nó, thở dài một tiếng, nói với Hoa Vân Phi cùng Mao Vân Trí: - Ta đi cùng họ, đến quan phủ!
Lúc này từ phía sau đám người có người hô to:
- Ngươi không cần đi, ta có thể làm chứng, người không phải người giết!