Diệp Tiểu Thiên vẫn đứng yên như tượng không nhúc nhích, chỉ sợ động đến con ong trên chóp mũi lại bị nó đốt, nghe có tiếng Đông Thiên, hắn nổi giận:
- Ngươi xử lý con ong trước đi đã!
- Hả? Ồ! Đông Thiên vội vàng móc ra một cái bình nhỏ, khẽ khua khua trên không trung. Hình như con ong ngửi được mùi gì đó lập tức lên, đậu vào miệng cái bình rồi bay tọt vào trong.
- Được rồi, con ong chui vào rồi. - Ó!
Đông Thiên đóng kín nắp chai rồi cất nó đi. Hạ lão cha đối diện vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn đây cổ quái. Tới khi Đông Thiên cất cái chai cẩn thận vào trong ngực, lão đột nhiên reo lên vừa mừng vừa sợ:
- Trái bí đao.
Đông Thiên ngẩn ngơ, dí sát mặt vào mặt Hạ lão cha, nhìn kỹ nửa ngày, mới kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là... vì sao người biết tên hào của ta?
- Ha ha, quả nhiên là người!
Hạ lão cha vẫn đầy kích động, hai tay đang túm cổ áo Diệp Tiểu Thiên hẩy một cái, hắn lùi bốn năm bước, chỉ thiếu chút nữa là đã bị nhạc phụ đại nhân đẩy ngã. Hạ lão cha giang hai cánh tay, ôm chặt lấy Đông Thiên, thân thiết gọi:
- Trái bị đạo, quả nhiên là ngươi! Ta là hồ lô đây.
Đứng vững lại, Diệp Tiểu Thiên nhìn nhạc phụ đại nhân đang ôm lấy Đông Thiên đầy thân thiết, không hiểu gì:
- Cái gì mà bí đao với hồ lộ? Chẳng lẽ bọn họ là rau thành tinh sao?
Hạ lão cha vỗ mạnh vào lưng Đông Thiên, vui vẻ cười nói:
- Cái tên này, bao nhiêu năm nay đi những đâu rồi? Ta đã từng nhiều lần phái người đi nghe ngóng tung tích của ngươi, nhưng tuyệt đối không có tin tức.
Đông Thiên cũng vui vẻ đáp:
- Ha ha! Hồ lô, thì ra là ngươi. Mắt của ta không thấy gì, không nhận ra được, ngươi đừng lấy làm lạ.
- Không có, làm sao ta trách người được. Chưa kể mắt ngươi không thấy được cũng đều tại ta, nhớ lại thực sự là...
Hạ lão cha thổn thức không thôi. Diệp Tiểu Thiên xích lại gần một chút, bực bội nhìn hai lão gia hỏa, lúng túng hỏi:
- Hai người quen nhau?
Hạ lão cha lườm hắn:
- Nói nhảm! Khi lão tử quen với hắn, tiểu tử ngươi vẫn còn đang nằm co trong bụng mẹ đó!
Đông Thiên vội tiếp lời:
- Đúng vậy, thiếu gia, năm đó ta du lịch thiên hạ đã quen với lão, đã từng sóng vai hành tẩu giang hồ, cũng coi như bạn cũ.
Diệp Tiểu Thiên hô lên một tiếng bất ngờ, tò mò hỏi:
- Sao bá phụ lại nói mắt ngươi không nhìn được đều là tại ông ta? Hẳn là hai người không đánh không quen, bá phụ đã từng làm thương mắt ngươi sao?
Hạ lão cha gặp bạn cũ rất nhiều năm không gặp, vô cùng vui mừng, quên cả việc dây dưa với Diệp Tiểu Thiên, lão nghe vậy bèn hỏi:
- Ta và bí đao vừa quen đã thân, sao có thể làm cho lão bị thương chứ? Nhớ năm đó, ta đi du lịch thiên hạ đã quen với lão, quý nhau mà kết làm bạn. Vì Đông Thiên không giỏi nói năng, chẳng mấy khi nói được câu nào, ta bèn đặt cho lão một biệt danh, là bí đao.
Đông Thiên nắm hai tay Hạ lão cha, cười nói:
- Đối với người Di, Hồ lô là một vật may mắn, lão vẫn thường mang theo một cái hồ lô nhỏ, nói là vật lấy may nương tử của lão tặng khi tiến hắn đi, chưa từng rời thân. Cho nên ta bèn đặt cho lão một biệt danh là Hồ lô.
Hai lão nam nhân bốn mắt nhìn nhau, hai đôi bàn tay nắm chặt, hoan hỉ lắc lắc. Hạ lão cha hớn hở nói với Diệp Tiểu Thiên: - Có một lần, ta đi qua Thái Hành Sơn, nói chuyện không suy nghĩ đã đắc tội với mã phỉ của núi, xảy ra một tràng ác chiến. Ta một mực chỉ chém và giết, giơ tay và chém xuống, giơ tay và chém xuống, hai mắt không chớp...
Người xung quanh đều ngơ ngác nghe Hạ lão cha kể chuyện. Những tuần kiểm đóng bên cạnh, đột nhiên nhận ra mình rất vô duyên. Có vẻ như những người này không hề nhớ bọn họ đang ở đây. Diệp Tiểu Thiên với thân phận là hung thủ của vụ án tựa như cũng không có đó, dù sao cũng không một ai trong số bọn họ dám ngắt lời lão Hạ, họ đã biết thân phận của lão.
Hạ gia chưa được xếp hạng trong Tứ Đại Thiên Vương. Trong Bát Đại Kim Cương, Hạ gia cũng không phải hạng nhất, nhưng gộp chung cả Tứ Đại Thiên Vương và Bát Đại Kim Cương lại, người ta vẫn là không ngại chọc vào Hạ gia nhất. Bởi Hạ gia không chỉ nổi danh là không biết nói lý, hơn nữa, Hạ gia còn sinh rất nhiều nam định, hổ mạnh không đánh lại sói đàn, hảo hán cũng không thắng nổi nhiều người.
Hạ lão cha nói:
- Nhưng, hổ khỏe không đánh nổi sói đàn, hảo hán không thắng nổi nhiều người, cuối cùng ta cũng đuối sức mà bị một đám mã phỉ vây bắt. Vào đúng thời điểm mấu chốt, bí đao đã cứu được mạng ta, nhưng chính lão lại bị trọng thương.
Diệp Tiểu Thiên ngắt lời:
- Thì ra là vậy, hai mắt Đông Thiên không nhìn được gì, chắc là do bị thương khi cứu bá phụ.
Hạ lão cha xấu hổ nói:
- Không phải! Ta kéo Đông Qua bị thương chạy lên núi, muốn hái chút thảo dược trị thương ch lão, nhưng vì kiến thức về thảo dược có hạn, không ngờ lại bỏ lẫn một loại thảo dược có chứa kịch độc, kết quả... bí đao năm đó vốn vô cùng phong lưu tuấn tú, là một nhân tài, nhưng vì trúng độc này mà lưng còng xuống, đầu cũng ngốc đi, hai mắt không thấy gì nữa. Bí đao, Hồ lô ta thực có lỗi với người!
Diệp Tiểu Thiên: - ...
Đám đông xung quanh: - ...
Đông Thiên lại luôn miệng nói:
- Hô lô, ngươi không cần áy náy. Đây cũng là vô ý thôi, ta và người giao tình sinh tử, nói mấy lời khách sáo này làm gì.
Diệp Tiểu Thiên sờ sờ mũi, hắng giọng:
- Hai vị lão nhân gia xa cách lâu ngày mới gặp, cần phải tìm nơi nào uống vài chén mới phải. Vãn bối không tiện quấy rầy, cáo từ!
Diệp Tiểu Thiên chắp tay, quay người định chạy đi. Hạ lão cha đột nhiên nhớ đến chuyện tiểu tử này chưa xin lỗi mình chuyện của nữ nhi, trừng mắt hổ, quát lên:
- Ngươi đúng lại đó cho ta!
- Ngươi ...
- Hå? Hạ lão cha đột nhiên sực nhớ ra vừa rồi Động Thiên gọi Diệp Tiểu Thiên là thiếu gia, ngạc nhiên hỏi lại:
- Bí đao, người và hắn quan hệ thế nào? Ngươi gọi hắn là thiếu gia sao?
Người của Cổ Thần giáo đi du lịch thiên hạ là để học hỏi, trải nghiệm, tránh việc ở nơi thâm sơn lâu ngày mà dần dần trở nên ngu muội, đương nhiên, các tín đồ tội nghiệp thì bọn họ hy vọng càng ngu muội càng tốt, vậy mới dễ khống chế. Nhưng thân là kẻ thống trị, nếu cũng ngu muội như vậy, sẽ không thể tránh khỏi sẽ đẩy toàn giáo tới chỗ diệt vong
Bởi vậy, khi đi du lịch thiên hạ, bọn họ sẽ không để lộ thân phận thực sự của mình, mà Cổ thuật cũng không phải do một nhà duy nhất của Cổ Thần giáo nắm giữ, cho nên Hạ lão cha cũng không biết thân phận thực sự của Đông Thiên, chỉ biết lão là một Cổ thuật sư xuất sắc.
- Đúng vậy, ta một thân một mình chu du thiên hạ, giờ đã lớn tuổi, không nên cứ lang bạt kỳ hồ mãi như vậy, nên đã dựa vào thiếu gia.
Hạ lão cha nghe nói giao tình sinh tử của mình là thủ hạ của Diệp Tiểu Thiên, nên cũng không tiện phát hỏa với hắn trước mặt lão, nhưng nghĩ tới con gái lại cảm thấy không cam lòng, đâm ra lúng túng không biết nên làm thế nào mới phải.
Lúc này, Lý Thu Trì lần lượt lặng lẽ nhìn qua từng tuần kiểm. Những tuần kiểm kia đều nghĩ “Lão gia hỏa Hạ gia này vẫn còn không rõ, chúng ta cũng không thể cứ chảy ra ở đây” bèn tiến lên nói với Hạ lão:
- Lão gia tử, Đề Hình Ti có đưa trát xuống, muốn đưa Diệp Tiểu Thiên đi thẩm vấn, ngài xem...
Hạ lão cha trợn mắt:
- Thẩm cái gì mà thẩm? Không phải vừa rồi vị Dương phu nhân này đã nói rõ ràng sao? Án của các ngươi kết được rồi còn gì nữa. Còn không đi à? Có phải để ta phải tự mình nói một tiếng với lão thất phu Vương Hạo Minh kia?
Vtrong Hạo Minh là Án Sát S của Đề Hình Sát Sử Ti Quý Châu, trong mắt Hạ lão, cũng chỉ là một lão thất phu.
Dương Ứng Long vốn định đợi Diệp Tiểu Thiên lên công đường thì sẽ giải vây cho hắn, nhưng khi biết được hôn ước Ô Long kia lập tức đối ý. Y vẫn còn rất nhiều việc, còn rất nhiều chuyện không nên mưu đồ quá sớm, cũng không tiện tự ra mặt, đợi Diệp Tiểu Thiên lên công đường mới giải vây có thể sẽ khiến cho Cổ Thần giáo và các vị Thủ ty khác cảnh giác, không bằng cứ thế mà biến hôn ước của Diệp Tiểu Thiên và Diêu Diêu giả thành thật.
Không một ai biết lão là cha ruột của Diêu Diêu. Chỉ cần lão buộc chặt Diêu Diêu và Diệp Tiểu Thiên lại, nhạc phụ đại nhân tương lai lão đầy tự tin giải quyết Diệp Tiểu Thiên, bởi vậy lão đã quyết định tránh sau màn, để cho Dương phu nhân giải vây cho Diệp Tiểu Thiên.
Dương phu nhân bị Dương Ứng Long ra lệnh, tuy không tình nguyện nhưng cũng không dám trái nghe tuần kiểm kia vẫn không chịu buông tha cho Diệp Tiểu Thiên, lập tức dũng cảm động ra lên tiếng:
- Sao? Người nhà họ Dương đã ra mặt làm chứng, vẫn không thể chứng minh Diệp Tiểu Thiên vô tội sao? Ngươi muốn có người làm chứng, ta đi với người!
Dương phu nhân tự mình ra mặt làm chứng nói hung thủ là người Dương gia, hoàn toàn khớp với lời khai của Diệp Tiểu Thiên ở Đông Nhân trước đó. Dương gia đã chủ động nhận trách nhiệm, khác nào đã tìm được hung phạm, sao còn đòi bắt Diệp Tiểu Thiên? Chưa kể, đám tuần kiểm kia làm sao dám đắc tội Hạ gia và Dương gia?
Tuy đây là Dương gia đình Châu, không liên quan tới Quý Châu, nhưng Dương gia đình Châu lại một nhánh của Dương gia Bá Châu. Nếu Dương gia Tĩnh Châu bị mất mặt ở đây, Dương Thiên vương Bá Châu liệu có chịu bỏ qua không? Với thân phận của Dương Thiên Vương, muốn đối phó với một tuần kiểm nho nhỏ, thậm chí một câu cũng không cần nói.
Quan Tuần kiểm bất đắc dĩ nhìn Lý Thu Trì. Đương nhiên trong lòng Lý Thu Trì cũng cực kỳ bất đắc dĩ, cực kỳ uất ức. Khi ở huyện Hồ, y đã tràn đầy lòng tin có thể cải tội cho Tề Mộc, ai ngờ Diệp Tiểu Thiên này lại dùng phương pháp dã man nhất nhưng cũng hữu hiệu nhất: giết thẳng Tề Mộc. Một thân bản lĩnh của y cũng chẳng để làm gì.
Lần này, y đã chuẩn bị đầy đủ, hoàn toàn chắc chắn, chỉ cần đưa Diệp Tiểu Thiên lên công đường là có thể chắc chắn di hắn vào cái ghế tử hình, ai ngờ Dương gia đình Châu lại chủ động nhảy ra gánh án này. Nhân chứng và hung thủ đều tìm xong, y còn có cái gì để làm nữa?
Cả đời này Lý Thu Trì sẽ không bỏ qua được nỗi uất hận này. Y không để ý đến ánh mắt của Tuần kiểm kia, thầm thở dài, tranh thủ khi mặt mũi còn chưa mất sạch bèn xoay người rời đi. Khi đi qua đoàn người, y bi thương thầm nghĩ “Lý đại trạng ta ở phủ Quý Dương muốn gió được gió, muốn mua được mưa, sao động đến một gã Diệp Tiểu Thiên này lại không có nổi cơ hội thể hiện sở trường chứ? Chẳng lẽ hắn thực sự là khắc tinh của đời ta sao?”
Tuần kiểm kia thu tiền của Lý Thu Trì, cũng không tiện làm dở, nhưng bây giờ Lý đại trạng cũng đã rút lui, gã cần gì phải mạo hiểm, lập tức cũng ngả theo, cúi đầu khom lưng với Hạ lão và Dương phu nhân:
- Dạ dạ dạ, vậy tại hạ sẽ quay về bẩm với Án Sát Sử đại nhân có sao nói vậy. À... Dương phu nhân, bà là nhân chứng quan trọng nhất, sau này không tránh được sẽ phải làm phiền bà.
- Ngươi yên tâm, lão thân sẽ tới.
Tuần kiểm kia tươi cười đầy mặt, luôn miệng chào:
- Được được được, vậy tại hạ cáo từ, cáo từ!
Dương phu nhân liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên. Hắn bước lên một bước, chắp tay:
- Đa tạ Dương phu nhân trương nghĩa nói lời thật! Trong lòng, hắn lại nghĩ, chuyện hôm nay ta nhờ ơn người. Nhưng thù của mẹ Diêu Diệu, cha Thủy Vũ, ta sẽ báo hết!
Dương phu nhân thản nhiên nói:
- Không cần phải tạ ơn. Sau này... đối xử tốt với Diêu Diêu một chút! Dứt lời, bà ta cũng dẫn người quay người rời đi.
Tiết mẫu vẫn thất hồn lạc phách đứng một bên, vừa thấy Lý Thu Trì không chào mà đi bèn vội vàng đuổi theo, nhưng bà ta đã già, sức yếu, làm sao đuổi kịp được Lý Thu Trì đang vội vàng rảo bước, gọi mấy lần y cũng không thèm quan tâm. Bà ta đuổi không kịp, chỉ đành đứng bên đường tự lẩm bẩm:
- Lý đại trạng cũng đi rồi, chẳng lẽ vụ án này ta không kiện nổi nữa sao? Nam nhân của ta...bị chết oan...
Hai hàng nước mắt nóng hổi lã chã rơi xuống.
Dương phu nhân đi đến bên đường, thấy Tiết mẫu ngơ ngác đứng đó, lòng lập tức có suy nghĩ. Dương phu nhân là người tinh minh cỡ nào, đã sớm nhận ra được tiết mẫu hình như không còn tỉnh táo, giờ bà ta lo nhất là vạn nhất Thuy Vũ biết rõ cha đẻ của Diêu Diêu là ai, bẩm báo lại chuyện mẫu thân của Diêu Diêu bị hại với Dương Ứng Long. Nếu lúc này có thể khống chế mẫu thân của Thủy Vũ...chẳng phải, nàng ta ném chuột cũng phải e vỡ bình sao...
Nghĩ vậy, bà ta lập tức bước tới, ôn hòa gọi:
- Tiết Lưu thị, đi cùng ta!
Tiết mẫu lẩm bẩm:
- Phu nhân, nam nhân của ta bị chết oan....
- Ta biết. Ngươi cứ đi theo ta, chuyện này ta sẽ tính giúp người, nhất định sẽ giúp người báo thù rửa hận.
Hai mắt Tiết mẫu sáng lên, kích động hỏi:
- Phu nhân, bà chịu giúp tôi sao?
- Hừ! Ở đây đông người...
Tiết mẫu vội vàng gật đầu:
- Dạ dạ dạ, nô tì đã hiểu. Nô tì đi cùng phu nhân, đi cùng phu nhân?
Lưu phu nhân mỉm cười liếc hai gia đình một cái, lập tức có hai người bước tới để Tiết mẫu dậy, dìu bà ta tới xe ngựa của Dương gia. Người Dương phủ Quý Châu đã sớm âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Dương phu nhân, kẻ đó thấy vậy cũng không đổi sắc.
Trên sườn núi, Diệp Tiểu Thiên vẫn đang nhăn nhó đau khổ giải thích với nhạc phụ đại nhân, còn Hạ Oánh Oánh đã về đến An phủ.
Tiết Thủy Vũ, Triển Ngưng Nhi, Hạ Oánh Oánh, ba nữ nhi tụ hội một chỗ...