Có cây cầu Đông Thiên, quan hệ giữa Diệp Tiểu Thiên và Hạ lão cha dễ chịu hơn rất nhiều. Giải thích mãi, cuối cùng hắn cũng thuyết phục được lão bán tín bán nghi mà thôi tra khảo. Thực ra, hắn biết, tám mươi phần trăm nguyên nhân lão chịu thôi là vì không biết tâm tư lúc này của con gái như thế nào nên không tiện trở mặt.
Hạ lão cha đi, phất ống tay áo, dẫn theo cả Đông Thiên đi.
Đương nhiên Diệp Tiểu Thiên không ý kiến, để cho Đông Thiên đi cùng lão uống chút rượu, hâm nóng lại chút tình cảm cũng không phải chuyện xấu, nhỡ may việc này còn có rắc rối gì sau đó, nói không chừng Đông Thiên còn có tác dụng.
Hạ lão cha đi không bao lâu, Hạ Lục gia cũng lục đục kéo tới.
Cháu gái ngoan nhà mình vừa bị người ta hôn qua, đảo mắt một cái đã chạy theo một hậu sinh tuấn tú khác, khiến cho tinh thần tượng nghĩa rất cao của Hạ Lục gia cực kỳ mất mặt. Nhưng Hạ lão đại đã nói, lão không thể không nghe, nên lão đành trốn trong bụi cây sau sườn núi suy nghĩ thật sâu xem cuối cùng nên nói thế nào với Diệp Tiểu Thiên.
Lão Hạ gia đi ra ngoài luôn ăn lớn nói lớn, há miệng thở to, nào có bao giờ phải ăn nói khép nép như vậy? Cho nên Hạ Lục gia nghĩ hơn nửa ngày mới quyết định nên nói thế nào.
Hạ Lục gia mượn khuôn mặt già nua bước tới trước mặt Diệp Tiểu Thiên, nói tất cả suy nghĩ:
- Tiểu tử, bây giờ lão Hạ gia ta xin lỗi ngươi! Có điều, tình cảm không ép được, ngươi cũng đừng cảm thấy thua thiệt. Như vậy đi, ngươi muốn gì? Phòng ở? Đất nhà? Vàng? Chỉ cần ngươi không nói hươu nói vượn làm hỏng thanh danh của Oánh Oánh nhà ta, lão phu đều chiều ngươi!
Diệp Tiểu Thiên nghe lão nói mà choáng váng, cho dù hắn có linh hoạt đi nữa, nhưng hội Hoa Kh. hôm nay thực sự quá hỗn loạn. Diệp Tiểu Thiên choáng váng ngây ngẩn, vừa mới ứng phó với Hạ lão cha xong, lại nhảy ra một lão gia hỏa còn già hơn Hạ lão cha rất nhiều, lảm nhảm không đầu không cuối. Lão đang nói gì đây? Lão Hạ gia có lỗi với ta?
Thấy đám huynh đệ con cháu Hạ gia vẫn đang trợn mắt nhìn mình, hắn vội vàng lại gần nói với Hạ Lục gia:
- Lão nhân gia, những lời này của ngài là đủ rồi. Ta không cần cái gì hết, chỉ hy vọng... có thể gặp Oánh Oánh. Ta còn có lời muốn nói với nàng.
Hạ Lục gia cảm động:
- Ôi! Tình yêu của người dành cho Oánh Oánh nhà ta thật sâu đậm! Ta rất thích người đấy, nhưng nha đầu Oánh Oánh kia...haizzz, con gái dữ dằn không ngọt ngào, người vẫn nên bổ suy nghĩ đó đi, lão phu sẽ đền bù cho ngươi!
Tiểu Lộ và Tiểu Vi ở bên cạnh nghe Hạ Lục gia nói nhăng nói cuội, bốn mắt nhìn nhau:
- Lão gia tư hố đô rồi sao? Còn đang hỏi tội Diệp Tiểu Thiên một chân ha sai rồi, là bốn thuyền. Sao lão Lục gia nhà ta lại phải xin lỗi hắn chứ?
Diệp Tiểu Thiên cũng không hiểu rõ lắm thái độ cổ quái của Hạ Lục gia, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn tóm chặt lấy cơ hội này, lập tức biến thành con lừa, sâu kín thở dài:
- Vãn bối không muốn gì hết. Vãn bối xin cáo từ. Chỉ là...những binh sĩ này của các ngươi...
Diệp Tiểu Thiên chỉ chỉ chư huynh đệ Hạ gia đang trợn mắt nhìn mình. Hạ Lục gia lập tức trừng mắt lên, mắng:
- Một đám hỗn láo. Các ngươi muốn làm gì? A! Người ta nói Hạ gia ta không nói đạo lý, Hạ gia chúng ta thực sự không nói đạo lý sao? Cút hết cho ta! Ai dám động đến một cọng tóc gáy của hắn, lão tử sẽ chặt ngang chân chó của kẻ đó!
Đám huynh đệ Hạ gia còn chưa hiểu ra tình hình, vội giải thích:
- Lục gia gia, không phải. Tiểu tử này...
Hạ Lục gia trừng mắt:
- Tiểu tử này tiểu tử kia cái gì? Ngươi câm miệng cho ta! Cút ngay cho ta! Chuyện này cứ quyết như vậy, đi đi đi. Tất cả giải tán. Muốn để cho người ta cười chê Hạ gia chúng ta phải không? Tất cả cút hết cho ta!
Hạ lão lục xoay người lại, cười tươi như hoa với Diệp Tiểu Thiên:
- Đứa nhỏ này, lão phu càng ngày càng thích ngươi. Cứ như vậy đi, bây giờ người vẫn chưa biết nên đền bù tổn thất thế nào, vậy ngươi cứ đi trước đi, sau này nghĩ được, cứ đến hồ Hồng Phong tìm Hạ lão lục ta là được!
Diệp Tiểu Thiên vội vàng nói:
- Đa tạ lão nhân gia. Vậy...vãn bối cảo từ!
Diệp Tiểu Thiên xoay người nháy mắt với Hoa Vân Phi và Mao Vấn Trí, mấy người vội vội vàng vàng lao xuống núi như bị chó đuổi. Hạ Lục gia nhìn qua bóng lưng hắn, cố nén tiếng thở dài:
- Đứa nhỏ thật tốt, tình cảm với Oánh Oánh cũng sâu sắc, không biết kẻ kia có gì đặc biệt mà khiến cho Oánh Oánh vừa thấy đã yêu. Lão phu đã lớn tuổi, người trẻ tuổi đúng là có nhiều chuyện không hiểu!
Tiểu Lộ và Tiểu Vi nhìn nhau. Tiểu Vi lặng lẽ nói với Tiểu Lộ:
- Ngươi có hiểu ra chưa?
Tiểu Vi lắc đầu:
- Ta chua...
Đoàn người Diệp Tiểu Thiên vội vàng rời đi, qua sông, tới cửa núi, đuổi tới chỗ buộc ngựa, quay lại không thấy ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Mao Vấn Trí hỏi:
- Đại ca, đại ca xem đường nhân duyên của đại ca có phải có vấn đề không? Lúc trước là phụ thân của Thủy Vũ cô nương đòi đánh đòi giết, giờ lại đến cha của Oánh Oánh cô nương đòi đánh đòi giết người. Ngươi nói xem tại sao?
Hoa Vân Phi lại nói:
- Ngươi chớ nói nhảm! Đại ca được phục tinh cao chiếu, mệnh lớn người khỏe. Hiện chỉ có chút hiểu lầm với Oánh Oánh cô nương, nói ra được thì tốt rồi. Những điều khác không nói, hôm nay không phải đã giải quyết được án mạng ở Đồng Nhân sao? Lần này đại ca rũ bớt được không biết bao nhiêu phiền toái.
Diệp Tiểu Thiên vô gáy:
- Ai! Ngưng Nhi cô nương thích ta sao? Đến giờ ta vẫn như đang nằm mơ. Nàng xuất thân thế nào? Sao có thể thích ta được? Cho dù ta có chịu, nhà nàng cũng không đồng ý! Thực ra yêu cầu của ta không cao, chỉ muốn tìm một cô vợ, sao khó khăn vậy nhỉ?
Diêu Diêu nghe vậy lập tức rỡn bộ ngực phẳng lì, cong bàn tay nhỏ như bông hoa, đi qua đi lại trước mặt Diệp Tiểu Thiên, từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, còn cổ rặn ra hai tiếng ho khan.
Phúc Oa Nhi lon ton chạy theo sau lưng nó, bất ngờ lén húc nó một cái vào mông, thoắt cái, Diệu Diệu và Phúc Oa Nhi lại quấn lấy nhau đùa bỡn, hoàn toàn quên chuyện Tiểu Thiên ca ca tìm vợ...
Hai người tuần đêm, một người cầm chiêng, một người cầm cồng, chầm chậm đi trên đường cái.
Trong phòng, củi lửa vẫn sáng, một bàn, ba người, một mâm đồ ăn, và một vò rượu.
Hạ Oánh Oánh cầm bình rót róc rách vào chén cho Triển Ngưng Nhi. Rượu mới chậm được hơn nửa, Triển Ngưng Nhi đã đoạt lấy, một hơi cạn sạch.
- Nhị tỷ, tỷ uống chậm chút.
Triển Ngưng Nhi uống đến hai má đỏ hồng, hai mắt mơ màng, dường như không nghe thấy Hạ Oánh Oánh vừa nói.
Một góc bàn khác, Tiết Thủy Vũ ngồi với chung rượu, hết nhìn Triển Ngưng Nhi lại nhìn Hạ Oánh Oánh, vài lần muốn nói lại thôi.
Triển Ngưng Nhi nhìn nàng bằng đôi mắt mơ màng, líu ríu hỏi:
- Lo cho hắn hả? Ha ha, ngươi không cần lo. Hôm nay... hắn không tới phủ nha.
Hai mắt nàng đỏ lên, lại cầm chén, thấy bát trống không, trợn mắt quát:
- Con không rót đây?
Hạ Oánh Oánh nổi giận:
- Uống uống uống. Người uống chết đi! Ngươi uống cả đêm cũng không nói với ta, rốt cuộc...hai người các ngươi... có chuyện gì?
- Còn có chuyện gì nữa? Là tự ta đa tình. Người đừng nghĩ nhiều, ta chúc hai người các ngươi. Chúc mừng hai người các ngươi...
Dứt lời, hai mắt Ngưng Nhi lại đỏ lên, cổ họng nghẹn lại. Cảm thấy nước mắt mình sắp rơi xuống, nàng vội giật lấy bình rượu, ngửa cổ uống từng cực. - Ngươi...
Hạ Oánh Oánh dậm chân, dứt khoát mặc kệ nàng, nhìn sang Thủy Vũ đối diện:
- Ngươi với hắn...
Thủy Vũ buồn bã cười:
- Oánh Oánh cô nương, không cần đa tâm. Ta và hắn không có gì đâu.
Thủy Vũ khẽ run lên, sâu kín nói:
- Ta chỉ không ngờ Tiết gia ta lấy oán trả ơn, nên mới trốn tới đây. Ta và hắn... là không thể ...
Nghe vậy, Hạ Oánh Oánh nhẹ nhàng thở ra. Đột nhiên nhận ra mình làm vậy thực vô ý, nàng vội vàng tỏ vẻ quan tâm:
- Hai người các ngươi quen nhau thế nào?
- Hai người chúng ta...
Thủy Vũ mơ màng nhớ lại, sau nửa ngày, tim vẫn còn loạn nhịp, nàng chầm chậm đáp:
- Từ khi tiểu thư nhà ta mất, ta và Diêu Diêu vẫn sống nương tựa lẫn nhau khổ sở sống qua từng ngày ở Dương gia. Đột nhiên có một ngày hắn tới. Hắn nói, hắn có đại ân với Dương lão gia, vào lúc lâm chung, lão gia đã hứa gả con gái cho hắn. Ha ha...
Nhớ lại tháng ngày gian nguy mà ấm áp đó, trái tim Thủy Vũ như mềm ra. Nàng ngọt ngào kể tiếp:
- Vì vậy, ta bèn mang theo Diêu Diêu đi cùng hắn. Sau này ta mới biết, thực ra hắn chỉ đưa thư về quê nhà giúp Dương lão gia, lão gia có hứa sẽ trả cho hắn năm mươi lượng bạc làm thù lao. Tới Tình Châu mới phát hiện Dương phu nhân yêu tài như mạng, tri huyện địa phương lại là thân ca ca của Dương phu nhân, hắn lo không lấy được thù lao, còn có nguy hiểm tới tính mạng, nên mới nói ...
Nàng nhấc ly, uống một hơi cạn sạch thứ nước vừa cay vừa nồng. Tửu lượng của nàng rất kém, rượu vào tới bụng, hai má lập tức hiện mây hồng:
- Mới nói dối rằng Dương lão gia hứa gả con gái cho mình. Hắn nói vậy, thực ra là vì... đã nhận nhầm ta là Diêu Diêu...
- Tên lừa gạt đó!
Triển Ngưng Nhi đặt mạnh bình rượu xuống, cắn răng nghiến lợi nói:
- Thì ra là ngươi...bị hắn lừa ra ngoài. Hắn...hắn gạt người khắp nơi. Ta cũng bị hắn lừa! Ta...đang ăn cơm ở huyện Hoàng, hắn cố ý đụng ngã, còn cố tình cãi nhau với ta, khích ta đuổi theo. Kết quả, từ đuổi giết, ta trở thành người của hắn. Hai bên đánh loạn một đoàn, hắn lại thừa cơ chạy mất, nếu không làm sao ta lại biết hắn? Kết quả là đến tận huyện Hồ, ta...lại bị hắn lừa...
Nàng nấc lên một cái, đập mạnh xuống bàn như coi cái bàn đó thành Diệp Tiểu Thiên. Hai mắt nàng mơ màng nhìn Hạ Oánh Oánh, chua xót nói:
- Vẫn là hắn đối tốt với người nhất! Chúng ta...đều đã bị hắn lừa gạt, chỉ có ngươi không bị, hắn còn theo đuổi đòi quyết đấu vì ngươi. Hắn đối với người thật tốt...
Hạ Oánh Oánh đỏ mặt, lắp bắp:
- Ai....ai nói hắn rất tốt với ta? Ban đầu ta cũng bị hắn lừa, hắn giả quỷ dọa ta sợ tới mức phát sốt vài ngày.
Nàng kể lại quá trình quen biết của mình với Diệp Tiểu Thiên, ba nữ nhân ngồi cùng nhau, nửa ngày sau, Triển Ngưng Nhi đột nhiên phì cười, Thủy Vũ cắn chặt môi dưới, nhịn nửa ngày cũng không nhịn được mà phì cười.
Hạ Oánh Oánh nhìn Triển Ngưng Nhi, lại nhìn sang Thủy Vũ, cũng không nhịn được cười. Ba nữ nhân xinh đẹp cười đến run rẩy suốt nửa ngày, Triển Ngưng Nhi đột nhiên vỗ mạnh bàn, lớn tiếng nói: - Cái tên đại lừa đảo này, ta không bao giờ tin hắn nữa! Ta không cần hắn nữa, cũng không cần phải đau lòng vì hắn!
Thủy Vũ khẽ thở dài:
- Mẫu thân ta có thành kiến rất sâu với hắn, ta và hắn....tuyệt không hy vọng!
Hạ Oánh Oánh trừng đôi mắt to xinh đẹp, đầy căm phẫn: - Đúng! Ta cũng không cần hắn nữa! Hắn có bản lĩnh thì đi lừa lấy một cô dâu khác đi!
Hai người tuần đêm, một cầm chiêng, một cầm cồng, chầm chậm đi qua đường cái.
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, Ngưng Nhi thầm nghĩ: Ta không phục! Ngươi thích Oánh Oánh, vì s. lại không thích ta? Rốt cuộc ta kém nàng chỗ nào? Bây giờ nàng không cần ngươi nữa, ngươi còn muốn trốn khỏi lòng bàn tay của ta sao? Mơ đi!
Hạ Oánh Oánh chỉ nói hay, trong thâm tâm lại nghĩ: Người ta thật vất vả mới thích một nam nhân, nào biết nhị tỷ cũng thích hắn. May sao hắn chưa tích nhị tỷ! Haizz, thật là... cẩn thận củi lửa không quan trọng, cẩn thận khuê phòng mới là quan trọng!