Hạ Oánh Oánh đuổi theo Triển Ngưng Nhi một đi không trở lại, Đông Thiên lại bị lão bằng hữu Hồ Lô của lão mời đi ôn chuyện cũ. Mình vẫn phải sống, Diệp Tiểu Thiên bèn dẫn theo Mao Vấn Trí, Hoa Vân Phi, mang theo Diêu Diêu cùng hai ông hầm ông hừ quay về chỗ ở.
Tuy Hạ Oánh Oánh vẫn chưa về, nhưng hắn cũng không lo lắng lắm. Hắn vẫn rất tự tin với thân phận tú tài của mình, vẫn tin tưởng phần công danh này có sức hút tương đối lớn với lão Hạ gia, quan trọng nhất là hắn tin Oánh Oánh.
Chỉ cần dùng chút tài mọn ba tấc không nát kia, hắn tin chắc có thể dự được nha đầu Oánh Oánh phát mê phát mỏi. Đương nhiên, hắn nghĩ vậy là vì hắn thực sự rất oan uổng! Hắn không hề bắt cá hai tay, chuyện Ngưng Nhi thích hắn, hắn cũng chỉ mới biết.
Sau khi biết rõ tin này, Diệp Tiểu Thiên vừa kinh vừa sợ, nhưng cũng chỉ thụ sủng nhược kinh như vậy. Thời đại này, quan niệm môn đăng hộ đối bắt rễ rất sâu, gia thế thân phận của Triển gia và của hắn một trên trời một dưới đất, cho dù hắn có là Ngưu Lang, cũng không thể với tới vị Chức Nữ này được.
So sánh lại, vẫn là quan hệ với Oánh Oánh thực tế hơn một chút, tuy đám anh vợ em vợ của lão Hạ gia sẽ khiến cho mình đau vỡ đầu, nhưng kết hôn với nàng rồi, mình cùng nàng cao bay xa chạy về Kinh thành, sẽ không còn quan hệ gì nhiều với bọn họ nữa.
Đương nhiên chuyện này cũng không gấp, việc cấp bách là xóa đi hiểu lầm của Oánh Oánh, có điều việc này rất dễ giải quyết, hắn tin tưởng nhân phẩm của Ngưng Nhi. Nàng sẽ không nói bậy nói bạ với Oánh Oánh. Oánh Oánh chỉ cần biết chuyện đã xảy ra từ chỗ Ngưng Nhi, nhất định sẽ không trách hắn, ngược lại, cũng vừa lúc để nàng tiếp nhận chuyệ Thủy Vũ và Diêu Diêu, cũng đỡ một phen nước bọt để nói cho nàng hiểu.
Để rạng sáng hôm sau kịp tới trường thi, hắn phải quay về thành Quý Dương, đến nơi thì đã tới hoàng hôn, không kịp tới An phủ tìm Ngưng Nhi và đưa Oánh Oánh về, đành về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị cho hôm sau thi công.
Sáng sớm hôm sau, hắn một mình tới trường thi, sau chuyện hội Hoa Khê, hắn thực sự không muốn đưa cả nhà đi theo. Khuyên can mãi, cuối cùng hắn cũng thuyết phục được Mao Vân Trí, Diêu Diệu, Đại Ca Tư và Phúc Oa Nhi ở nhà, chỉ dẫn theo Hoa Vân Phi đi cùng.
Thi cống còn nghiêm ngặt hơn thi hương rất nhiều. Vì cái gọi là “Mười năm gian khổ không ai biết, thi một lần thành danh vạn người hay”, đây chính là một cửa quan trọng để cá vượt long môn, qua được là sẽ thay đổi được vận mệnh của mình và cả gia tộc, nên đương nhiên ai cũng cố hết sức để vượt qua. Còn đối với triều đình, đây cũng là một bước quan trọng để tuyển sĩ. Dù sao, một khi trở thành cử nhân là có tư cách làm quan, sao triều đình không coi trọng cho được.
Muốn vào trường thi, cửa đầu tiên là sau kiểm. Có thi tất có gian lận, mà thủ đoạn gian lận đơn giản nhất, ít nguy hiểm nhất chính là làm phao thu nhỏ. Nên biết, nếu chọn hối lộ giám khảo, không chỉ tốn rất nhiều tiền, không mấy gia đình thí sinh nào chịu nổi, hơn nữa, một khi bị phát hiện ra, nguy hiểm thực sự vô cùng lớn.
Còn phương án làm phao thu nhỏ, một khi bị phát hiện, cùng lắm là bị hủy tư cách dự thi vĩnh viễn, mang gồng thì chúng một tháng. Đối với những thí sinh bình thường vẫn cho rằng mình không có hy vọng thi đỗ thì mức nguy hiểm này cũng có thể điều được. Cho nên, trước của trường thi luôn có một hàng thí sinh quỳ đeo gông, hơn nữa, số người còn không ngừng tăng lên.
Bên trái cửa lớn trường thi tập trung một hàng thí sinh còng tay vì bị phát hiện ra phao, bên phải bày một hàng bàn, trên đó bày một loạt các loại phao nhỏ đó: giấy bí mật nhét trong bánh nướng, phao nhét trong tim nến, bên dưới nghiên mực khắc tứ thư ngũ kinh chữ nhỏ...
Còn có một vị thí sinh bị lột trần quỳ ở đó, nội y của y đã bị lột xuống treo ở bên Lkia cửa lớn. Trên đó chi chít hoa văn, nhìn kỹ mới thấy, hoa văn kia đều là những con chữ bé như muỗi. Trước ngực viết “Luận ngữ”, sau lưng là “Mạnh Tử”, trên ống tay áo chép “Đại học”...
Diệp Tiểu Thiên đứng trong đội ngũ thí sinh, thấy một người đằng trước nhìn nhìn mấy người bị bắt kia, rồi lấy một cái bánh ngô từ trong giỏ ra, nhồm nhoàm hai miếng nhét hết vào miệng, nghẹn trắng mắt phát nấc lên. Thấy vậy, hắn lấy ra một chai nước từ trong giỏ của mình đưa sang.
Thi công chỉ có một lần, kéo dài ba ngày, trong ba ngày này, tất cả đều phải ở lại phòng thi nho nhỏ trong trường thi, cho nên các thí sinh đều mang đầy đủ hết vật phẩm cần thiết, còn có người mang theo cả nồi niêu bát đũa, củi gạo dầu muối, ai không biết còn tưởng y đến thi đầu bếp.
Thí sinh kia cảm kích cười cười với Diệp Tiểu Thiên, lại nấc hự một cái, vội vàng khoát khoát tay với hắn, rồi lấy túi nước của mình ra uống ồng ộc, xuôi rồi mới nói với hắn:
- Đa tạ nhân huynh! Dứt lời, y lại móc ra một cái bánh ngô nữa, nhồm nhoàm nhét vào miệng, ăn như quỷ đói đầu thai.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu thở dài:
- Huynh đài, huynh khổ quá. Chắc bữa sáng không ăn phải không?
Người nọ vừa nấc vừa nhăn răng cười với hắn:
- A... đúng! Không kịp ăn, không kịp ăn...
Khi y há miệng, Diệp Tiểu Thiên bất ngờ phát hiện ra trong miệng y còn có mấy tờ giấy còn chưa nhai hết, trên đó viết đầy chữ bé tí ti, tờ giấy bị nhai nát, mực phai ra, cả khoang miệng đen be bét mà vô cùng ngạc nhiên.
Người nọ ăn liên tiếp năm cái bánh ngô, tưới một bụng nước lạnh, chống cái bụng căng tròn, quay đầu nhìn bộ dáng an nhàn của Diệp Tiểu Thiên mà cực kỳ hâm mộ:
- Xem nhân huynh bình tĩnh như vậy, hẳn là đầy bụng kinh luân, chắc chắn chi đỗ! Bội phục, bội phục!
Hắn cười khan:
- Huynh đài quá khen rồi. Đầy bụng kinh luân thì ta không dám nhận, chỉ là ta cũng không coi trọng thi cống lắm. Thi đỗ, trúng cử nhân thì tốt, còn nếu không đỗ, cũng...không quan tâm lăm, cho nên cũng không lo.
Người nọ nghe vậy bèn nhìn Diệp Tiểu Thiện dò xét từ trên xuống dưới:
- Vậy chắc hẳn huynh đài có một người cha tốt, gia cảnh cực kỳ giàu có. Thực khiến cho người ta hâm mộ hâm mộ.
Sau một loạt cửa kiểm tra cực kỳ phức tạp, một phần năm số thí sinh đã bị loại, cửa đầu tiên còn chưa qua đã bị đeo gông thì chúng quỳ một bên. Các thí sinh may mắn qua cửa nối đuôi nhau bước vào trong ánh mắt vừa ao nước lại vừa đố kị cực kỳ phức tạp của bọn họ, nhận được hào bài (số báo danh), một mình vào phòng, chuẩn bị chờ đón ba ngày giam cầm liên tục.
Diệp Tiểu Thiên nhìn sổ phòng của mình, là một căn phòng nho nhỏ, cửa hoàn toàn mở, nhìn rõ vào trong không sót một cái gì. Trong phòng chỉ có một cái giường nhỏ nằm co thì đủ, cách một thước là một tủ sách ngăn ở cửa, chính giữa chỉ rộng một thước, góc tường bên phải có một khoảng trống rộng một thước. Ngoài ra, trống không.
Diệp Tiểu Thiên ném hết đống bạo lớn bao nhỏ đã bị nha dịch bới tung kiểm tra lên giường, ngồi xuống, thầm nghĩ “Ba ngày sao? Dài quá! Khổ thật!”
Lúc này, trong trường thi lính tuần tra liên miên không dứt, xung quanh có các lầu gác có lính canh đúng giám thị trong ngoài, còn có Lại viên Tuần thị một bước nhìn ba phía, chằm chằm dò xét từng thí sinh như nhìn trộm. Trong bầu không khí như vậy, rất nhiều người cũng căng thẳng hơn, một vài thí sinh tâm lý không vững, vừa ngồi xuống một chút đã sợ đến mức mặt mày tái mét, đầu đổ mồ hôi. Lại viên Tuần thị nhìn thấy vậy bèn gọi đến hai nha dịch vác y lên vai đưa đi tìm thả đuốc.
Còn có một vài người khác càng căng thẳng lại càng hưng phấn, ngồi một bên nhiệt huyết sôi trào, mặt đỏ lựng như thể đại tướng quân chuẩn bị xông pha chiến trường kiến công lập nghiệp, hoặc như tân nương đang chờ vẫn khăn, cởi nến, cởi áo cởi đại ác chiến suốt đêm với chú rể, ví dụ như Từ Bá Di...
Một hồi có tiếng trống vang lên, đề thi bắt đầu được mở phát ra, trường thi lập tức hoàn toàn yên tĩnh. Diệp Tiểu Thiên cầm đề thi xem một lượt, mời câu Mặc nghĩa, ngũ đạo sơ, ngũ đạo chú. Tuy học vấn của hắn vụn vặt chắp nối nhưng vẫn đáp được, chỉ là không được đặc sắc.
Nhưng đã đến đây rồi, mặc kệ có đậu nổi không thì vẫn phải cố hết sức mà trng phó, cho nên hắn cực kỳ tập trung. Ba ngày mười câu, thời gian vừa đủ, cho nên hắn cũng không vội viết mà vừa mài mực vừa nghiêm túc ngẫm nghĩ về đề bài...
Hoa nến tách một tiếng rồi tắt lụi.
Thủy Vũ mơ màng mở mắt, phát hiện mình và Hạ Oánh Oánh, Triển Ngưng Nhi đều nằm loạn trên giường lớn. Triển Ngưng Nhi vẫn đang ngủ mê mệt. Oánh Oánh cô nương như con bạch tuộc, hai chân bắt chặt lấy người Ngưng Nhi, đầu dúi vào ngực mình, hai tay duỗi vào chút chỗ trống trên giường, thực không hiểu nàng ta nằm thế nào mà ra được như vậy.
Thủy Vũ bị Oánh Oánh ép đến hơi run lên, vội vàng lách ra. Hạ Oánh Oánh bị nàng động tỉnh, dụi dụi mắt, mơ màng ngồi dậy nhìn nhìn, lập tức kinh hô:
- A! Sáng rồi! Tiểu Lộ, Tiểu Vi, hai nha đầu chết tiệt các ngươi, vì sao không gọi ta?
Nàng ầm ĩ nháo nhào cũng đánh thức cả Triển Ngưng Nhi. Ngưng Nhi ngồi dậy, hai người nhìn nhau, Oánh Oánh kinh ngạc hỏi: - A! Nhị tỷ, tỷ ngủ ở nhà ta từ khi nào vậy...
Ngưng Nhi chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn nứt làm đôi, xoa xoa trán, rên rỉ ngã xuống, che mắt khỏi ánh mặt trời rực rỡ: - Nha đầu ngốc, đây là nhà ta, rõ chưa?
- Nhà tỷ? A! Ta đến nhà tỷ khi nào vậy?
Hạ Oánh Oánh nhìn quanh, vừa quay sang lại thấy Thủy Vũ cũng nằm đó, ngẩn người, đột nhiên cười rộ lên:
- Ha ha ha... Ta nhớ ra rồi. Đúng đúng đúng, đây là nhà tỷ...
Thủy Vũ ngạc nhiên nhìn Oánh Oánh, tự hỏi không hiểu vì cô nương này lớn lên như thế пао.
Triển Ngưng Nhi hơi hạ bàn tay che mắt lại, thấy khuôn mặt kỳ lạ của Thủy Vũ bèn vỗ vỗ trán mình, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đừng thắc mắc, Oánh Oánh vẫn như vậy đấy.
Ba nữ nhân vội vàng thay quần áo, nha hoàn hầu hạ của An phủ đã chờ ở bên ngoài từ trước, nghe có tiếng bèn vào trong giúp ba vị cô nương. Bạn bận rộn rộn một hồi, cuối cùng cũng giúp các nàng giải thoát được bộ dáng tu quỷ chán đời.
Lúc này, lại có hạ nhân tới báo, rằng có mấy vị huynh đệ Hạ gia đã tới An phủ từ sớm, muốn đón Oánh Oánh cô nương về. Hạ Oánh Oánh nghe vậy vội vàng nói với Ngưng Nhi:
- Nhị tỷ, ta đi đây.
- Sao muội không dùng xong điểm tâm sáng hẵng đi?
- Không được, tối qua uống nhiều rượu quá rồi, bây giờ ta vẫn còn chóng mặt lắm, ăn không cảm thấy gì đâu.
- Ô! Vậy... muội... muội định thế nào?
Oánh Oánh đáp không chút do dự:
- Đương nhiên là về nhà! Ta phải về hồ Hồng Phong thôi, không muốn ở đây nữa.
Nàng lại nhìn Ngưng Nhi, hỏi:
- Nhị tỷ thì sao?
- Ta đi săn. Đã hẹn người ta rồi, ai ngờ...ha ha, được rồi. Ta lên núi đi săn, giải sầu một chút.
Oánh Oánh gật đầu:
- Được. Nhị tỷ đi săn giải sầu cũng tốt. Có điều ta lại không thích chui vào rừng, và lại ta cũng không có được một thân công phu như của tỷ. Ta quay về hồ Hồng Phong, khi nào nhị tỷ đi săn về, có thể tới hồ Hồng Phong tìm ta chơi. - Được!
Hai tỷ muội lưu luyến chào nhau, Ngưng Nhi và Thủy Vũ cùng tiện Oánh Oánh ra đến đại môn. Sáng sớm nay đã có mười huynh đệ Hạ gia đến, vừa thấy Hạ Oánh Oánh lững thững đi tới, lập tức nhẹ nhàng thở ra, còn có vị đường huynh trách:
- Oánh Oánh, muội không nói lời nào đã bỏ đi, mấy vị gia gia rất lo cho muội, mau theo chúng ta về thôi!
- Biết rồi. Suốt ngày coi người ta như phạm nhân ấy!
Nàng quay lại nói với Ngưng Nhi và Thủy Vũ:
- Nhị tỷ, Thủy Vũ cô nương, ta đi đây, hai người xin dừng bước.
Tạm biệt Ngưng Nhi và Thủy Vũ một lần nữa, Oánh Oánh xoay người bước xuống bậc thang, vừa quay người đi, nàng vụng trộm le lưỡi thầm nghĩ “Hôm nay Tiểu Thiên ca ca đi thi nữa, nhị tỷ lên núi đi săn, không có ai cãi nhau cùng ta nữa rồi!”
Triển Ngưng Nhi nhìn theo Hạ Oánh Oánh được mười huynh đệ hộ tống đi xa dần, chuẩn bị xoay người về phủ. Hai cận vệ Cửu Đương và Cửu Cao của nàng cùng đi tới, nhỏ giọng kể chuyện hôm qua xảy ra ở Hoa Khế cho nàng. Hai mặt Ngưng Nhi sáng rực, vội gọi Thủy Vũ, kế chuyện hôm qua Tiết mẫu xuất hiện ở Hoa Khê, Dương phu nhân đã làm chứng cho Diệp Tiểu Thiên cho nàng nghe.
Nghe nói Diệp Tiểu Thiên đã thoát được tội danh giết người, Thủy Vũ vui mừng hoan hỉ, nhưng nghĩ đến việc Dương phu nhân ra mặt làm chứng cho hắn, nàng lại bồn chồn tự hỏi:
- Kỳ lạ! Sao Dương phu nhân lại giúp hắn? Gần đây mẹ ta vẫn luôn sợ Dương phu nhân, vì sao lại đi cùng bà?
Triển Ngưng Nhi lắc đầu:
- Cái này ta không biết. Tóm lại, đại ân nhân của ngươi bây giờ đã bình an vô sự. Ngươi có tính toán gì không?
Thủy Vũ lo lắng hỏi:
- Mẫu thân ta đi cùng Dương phu nhân, ta không yên tâm. Ta phải đi tìm bà.
- Được. Vậy ta phải người đưa người đi. Cửu Đương, chuẩn bị xe, đưa Thủy Vũ cô nương tới Dương phu.
Thủy Vũ nhún eo thi lễ với Triển Ngưng Nhi, cảm kích nói:
- Những ngày này đa tạ cô nương chăm sóc. Đại ân không thể nói thành lời, xin nhận một bái của Thủy Vũ.
Triển Ngưng Nhi vội đỡ nàng dậy, hai người nói chuyện một lúc, người nhà An phủ đã đưa đến một cỗ xe. Triển Ngưng Nhi đưa Thủy Vũ lên xe, dặn Cửu Đương đưa nàng tới phủ Dương Ứng Long.
Đưa mắt nhìn theo xe của Thủy Vũ xa dần, nàng vui vẻ trở lại:
- Tam nha đầu quay về hồ Hồng Dương, Thủy Vũ lại tới Dương phủ. Xu gia hỏa Diệp Tiểu Thiên, chờ bổn cô nương hung cư vấn tội đi!
Lúc này, Diệp Tiểu Thiên đang cắn cán bút, cân nhắc từng câu từng chữ của đề thi.