Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 204: Dược Long môn

Chương 46: Dược Long môn







Hạ gia có một tư gia ở Quý Dương. Tuy tư gia này so với các bậc phú quý khác thì không phải là lớn lắm với tổng diện tích không đến 100 mẫu đất. Bình thường ở đó rất ít khi có người qua lại, thường chỉ có Oánh Oánh hay đến Quý Dương. Nhưng, Oánh Oánh đến Quý Dương thì phần nhiều cũng chỉ ở An phủ hoặc Điền phủ cùng các chị em tốt của nàng.

Hôm nay, chỉ trong thoáng chốc có bao nhiêu người tới Hạ gia như vậy khiến cho không khí của phủ gia nhà họ Hạ thay đổi hẳn. Lúc này mọi người qua lại nhộn nhịp, tưng bừng, Hạ lão gia nhìn thẳng vào con trai thứ sáu của mình - Hạ Lão Lục, nói: - Ngươi xem xem, con gái con đưa, đã một đêm không về nhà rồi. Hôm qua còn đuổi hết đám người ta sai đi đón về, ngươi thật biết quản người ta đấy!

Hạ lão lục vẫn còn cãi cố bằng giọng không phục:

- Cha, là con quen chiều nó hay là cha chiều nó nào? Cha nói con có cơ hội để quản giáo nó không ? Từ nhỏ, chỉ cần nói một câu nặng lời thì nó ngay lập tức dựa vào cha để cãi lại. Rồi cha lại giúp nó đầu với con, đầu cho bao giờ nó bật cười mới thôi....

Hạ lão gia giận dữ quát lên:

- Đồ khốn, lại còn dám cãi láo à!

Hạ lão lục vẫn cứng đầu cãi lại:

- Không cãi thì cha cũng phải để con nói đôi lời chứ!

- Ơ, cái thằng tiểu tử thối này, càng ngày càng chả biết lớn bé gì cả. Người cho rằng người đã qua ngũ tuần, trai gái đủ cả thì lão đây không dám động tới nhà ngươi sao? Ngươi đừng có chạy, quay lại đây cho ta...

- Lão thái gia, lão thái gia, Oánh Oánh về mới là chuyện quan trọng nhất

Một gia đình chạy bổ từ bên ngoài chạy vào khiến cho cuộc đấu khẩu giữa hai cha con bị gián đoạn. Cả hai đều mừng rỡ nhìn ra ngoài, Hạ Oánh Oánh vểnh cái miệng xinh xắn đi vào, vừa đi vừa nói:

- Người ta ở chỗ Nhị tỷ một đêm mà sao các người đã vội vàng kêu ca gì nào. Có người còn muốn bán con không được ấy chứ!

Hạ lão gia cười hùa theo rồi cất tiếng:

- Cháu gái ngoan của ta, ông nội còn sợ người ta đem cháu bán đi mất rồi cơ. Con nha đầu này thật là hiền lành, thật là ngây thơ, thật là chưa biết đến hai chữ từng trải. À đúng rồi, chuyện của cô nương Ngưng Nhi là thế nào? Cái tên họ Diệp ấy có phải đã lừa gạt cô nàng không?

Hạ Oánh Oánh mở to mắt nhìn lại ông nội nói:

- Tên họ Diệp nào? Người ta có tên họ hẳn hoi, là Diệp Tiểu Thiên.

Hạ lão cha vội vàng tiếp lời:

- Rồi, rồi , rồi, Diệp Tiểu Thiên. Cái tên Diệp Tiểu Thiên đó có phải đã lừa gạt cô nương Ngưng Nhi hay không? Hôm qua hắn đã giải thích với ta rất lâu, nhưng ta cũng không tin lắm. Có điều, trước khi mọi việc được rõ ràng, cũng không nên dạy hẳn một bài cho con hả cơn giận. Con nói mau đi, nếu không phải hắn bắt cá hai tay thì cha sẽ lập tức thay con đi làm thịt hắn.

Hạ Oánh oánh nói:

- Đâu có, là Tiểu Thiên ca ca của con đã quá giỏi ấy. Là Ngưng Nhi tỉ tỉ yêu thầm chàng thôi.

Hạ Oánh Oánh vênh cằm lên đầy vẻ đắc ý. Hạ lão cha và cha của Ha Oánh Oánh nhìn nhau. Rồi Cha của Hạ Oánh Oánh nói giọng xa xôi:

- Hắn ta thì giỏi nỗi gì, tại sao ta lại không nhìn ra được nhỉ?

Hạ Oánh Oánh nói:

- Cha không phải nữ nhân làm sao nhìn ra được. Dù sao thì con cũng cảm thấy rất tốt, tốt vô cùng. Thôi được, con về rồi, ông và cha đã yên tâm chưa? Mọi người mau về hồ Hồng Phong đi. Ai cũng đều chạy tới cả Quý Dương thì còn ra thể thống gì nữa. Con đi đây!

Hạ Oánh Oánh nói rồi quay mông đi thẳng. Hai cha con Hạ lão gia lại vội lại cuống cả lên. Hạ lão cha nói:

- Cháu gái ngoan của ta, cháu vừa mới về lại định đi đâu thế?

Hạ Oánh Oánh nói:

- Tiểu Thiên ca ca đang tham gia thi cử. Lúc này làm sao con lại không ở bên cạnh để quan tâm, cổ vũ cho chàng được?

Hạ lão cha nói vẻ khó hiểu:

- Không phải vậy chứ? Ta nghe nói trong khi thi người khác không được tùy tiện ra vào. Kể cả vương công đại thần cũng chém đầu không tha. Con làm sao có thể đứng bên cạnh để cổ vũ cho hắn được.

Hạ Oánh Oánh dậm chân nói dối:

- Ông ơi, sao ông lại lâu hiểu vậy, con đợi ở bên ngoài mà.

Hạ Oánh Oánh ngoẹo đầu, khuôn mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói vẻ mơ màng:

- Con muốn đợi Tiểu Thiên Ca ca ra, để người đầu tiên chàng nhìn thấy là con.

Hạ lão gia nói:

- Cái này, hình như là phải thi ba ngày cơ. Hay là bây giờ con chưa cần đi vội, hay là để mấy anh em họ cùng đi với con.

Hạ Oánh Oánh nói:

- Ông, người lại thế rồi, người ta lớn rồi, không thích đi đâu cũng có anh em đi theo, phiền lắm.

Hạ lão cha vội nói:

- Con gái ngoan, bên ngoài rất loạn đấy con biết không. Mà con thì lại thật thà thế này....

Hạ Oánh Oánh nói vẻ tức giận.

- Cha, cứ lương thiện thật thà là đáng bị lừa gạt tư. Con biết, cha muốn nói con ngốc chứ.

- Có biết nói chuyện không vậy. Hạ lão gia vỗ một cái lên đầu con trai, rồi cười với Oánh Oánh, nói:

- Cháu gái ngoan, con thông minh lanh lợi, lại xinh đẹp, tính tình lại phóng khoáng, ai nhìn thấy cũng thích...

Đôi mắt to của Hạ Oánh Oánh thoáng chốc biến thành hình vầng trăng khuyết cong cong, nàng cười híp mi nói:

- Vẫn là ông biết khen con.

Hạ lão gia đắc ý nói:

- Đương nhiên rồi, ông ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm mà, hà hà hà, cô gái đáng yêu như con ai thấy mà không yêu cho được, đúng không nào?

Hạ Oánh Oánh gật gật đầu trả lời:

- Cũng được coi là đáng yêu nhất chớ!

Hạ lão gia tử vội vàng tiếp lời:

- Đấy đấy đấy, thế cho nên để đảm anh em đi cùng con. Để nhỡ mà bọn xấu có ý định giở trò thì còn ngay lập tức đánh chết cho ta.

Hạ Oánh Oánh mở to mắt nhìn ông nội:

- Đúng, người xấu là phải đánh chết, người tốt cũng dọa cho người ta chết khiếp! Đi với đảm anh em ấy thì Tiểu Thiên ca ca làm sao còn dám nói chuyện với con? Con còn lâu mới mặc mưu, con đi đây.

Hạ lão cha vội vàng nói theo:

- Con đường đi, mẹ con tới rồi, con không đi gặp mẹ à

Hạ Oánh Oánh vung vẩy tay chân như chim sẻ non, miệng nói:

- Mẹ con đến ạ? Cha cũng không nên lừa con thế chứ, mẹ đến làm gì ạ?

Hạ lão cha nói:

- Cha lừa con làm gì .... mẹ con nghe nói con có người thương rồi thì vội chạy tới đây để xem thế nào đấy. Bà ấy đang ở trong Lan Chi viên.

Hạ Oánh Oánh hào hứng nói:

- Con đi gặp mẹ đã.

Nói rồi nàng tung tẩy bước đi. Hạ lão gia vội vàng nhìn con trai tức giận nói:

- Ngươi xem ngươi chiều nó quen rồi, chả ra thể thống gì cả. Lúc nhỏ con nhỏ con nha đầu này thật là ngoan, người xem xem, giờ ....

Hạ lão cha lại bắt đầu mọc ngạnh ở cổ, cãi bướng:

- Cha, rõ ràng là cha chiều nó chứ? Cha xem bộ dạng vừa rồi của cha đi, triều đình phong cha là Phiêu Kỵ tướng quân, lúc ban thưởng ngưu phục cha cũng chẳng cười như thế. Vừa nãy cha đã để lộ ra hết rồi.

Hạ lão gia thẹn quá hóa giận:

- Cái tên ngỗ nghịch bất hiếu, vô liêm sỉ nhà ngươi. Ngươi đừng có mà đi đâu, đứng lại đó cho ta.

Hạ lão cha vẫn rảo bước đi nói:

- Cha, với bản lãnh của cha con ta thì cha đừng dạy dỗ con. Cha cũng nghe thấy rồi đấy, nó một điều hai điều đều Tiểu Thiên ca, Tiểu Thiên ca. Dù cho chuyện của cô nương Ngưng Nhi là hiểu lầm, nhưng chuyện của Diêu Diêu thì sao? Nó đã chiếm được danh phận vợ cả, chả nhẽ con gái Hạ gia chúng ta lại chịu làm thiếp ư?

Hạ lão gia cả kinh nói:

- Đúng vậy, làm sao tự nhiên ta lại quên mất cái chuyện nhỏ nhặt này nhỉ!

Hạ lão cha nói:

- Người vừa thấy Oánh Oánh về đã vui mừng quên hết cả trời đất thì sao nhớ ra chuyện đó được.

Hạ lão gia trừng mắt nói:

- Tên tiểu tử thối này. Thôi được rồi, chúng ta mau ra Lan Chi Viên xem. Cô cháu gái bảo bối của ta nghe lời mẹ nó nhất, chỉ mong con dâu ta có thể thuyết phục được nó. Nào, đi mau thôi.

Hai cha con vội vã đi thẳng tới Lan Chi Viên. Trong Lan Chi Viên, Hạ Oánh Oánh ngồi trên một cái xích đu hơi đong đưa qua lại, nói chuyện với mẹ đang chăm sóc hoa cỏ ở ngay bên cạnh.

Mẫu thân của Ha Oánh Oánh tuổi đã ngoại tứ tuần nhưng thoạt nhìn vẫn như một người phụ nữ đẹp mới qua tuổi ba mươi. Vẻ đẹp ấy không chỉ bởi bà biết chăm sóc mà cũng là do đẹp tự nhiên.

Mẫu thân của Oánh Oánh chậm rãi cắt cành hoa, vừa làm vừa nói:

- Con nghe ra chưa? Chuyện của cô nương Ngưng Nhi có thể là sự hiểu lầm, chuyện của cô Hương Thủy Vũ có thể là chuyện quá khứ, nhưng còn chuyện của cô nương Diêu Diêu thì sao? Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao đã được định danh phận rồi. Chuyện này trên dưới cả phủ Quý Dương đều đã biết. Thế thì con làm sao gả cho hắn được? Đại tiểu thư nhà họ Hạ chúng ta làm sao có thể chịu phận lẽ mọn?

- Mẹ, mẹ nói xa xôi thế?

Hạ Oánh Oánh cười rộ lên khanh khác rồi nói:

- Làm sao thế được, Diêu Diệu là một con nhóc còn hối sữa. Tuy nó cứ một hai mở miệng là Tiểu Thiên Ca ca, nhưng con xem Tiểu Thiên ca ca còn lâu mới coi nó là con gái.

Mẹ Oánh Oánh nhổm người dậy, nhìn thẳng vào mặt con gái tính thẳng như ruột ngựa của mình, lắc đầu nói:

- Giờ nó còn nhỏ, nhưng chỉ mấy năm nữa là sẽ trở thành thiếu nữ, rồi sẽ là hiện tượng nổi đình đám mới cho xem.

Đến lúc đó con tính sao? Chịu làm thiếp cho nó chứ?

Hạ Oánh Oánh vẫn không nghe lời mẹ, bướng bỉnh nói:

- Làm thiếp thì làm thiếp. Cha con chả vừa lấy dì mười ba đó thôi. Nhà ta phóng hỏa còn không muốn để cho nhà người ta đốt đèn ư?

- Khác nhau chứ con.

Hai cha con nhà Hạ lão gia vừa hay chạy tới nghe được những lời này, Hạ lão cha vội vàng tiếp lời nói: - Cha nạp nhiều thiếp, nhưng quản việc gia đình thì chỉ có mình mẹ con. Người mà cha thương yêu chiều chuộng nhất cũng là mẹ con. Những thiếp kia làm sao so sánh cho được?

Mẹ Oánh Oánh thấy bố chồng tới liền vội vàng chắp lễ:

- Thưa cha!

Hạ Oánh Oánh vừa thấy ông nội tới liền nhảy ra khỏi xích đu, chạy đến bên cạnh ông nội. Nàng vịn lấy cánh tay ông, làm bộ nũng nịu nói:

- Ông, ông nói xem cháu gái của ông đáng yêu thế này liệu có đàn ông không thích không yêu chiều không?

Hạ lão gia trừng mắt nói:

- Đương nhiên là làm sao có được, ai dám thế nào?

Hạ Oánh Oánh nói:

- Vậy là được rồi. Cha,cha nghe ông nói rồi đấy, cha chẳng cần phải lo đâu.

Hạ lão cha nói:

- Chuyện này, người...

Hạ Lão gia bị con trai trừng mắt thì tự thấy đuối lý, liền tranh thủ nói giúp vào:

- Cháu gái ngoan của ta, con đường mang cả ta vào chuyện này. Cái tên Diệp Tiểu Thiên cuối cùng phâm cách như thế nào, bản lãnh ra làm sao chúng ta còn chưa làm rõ được. Gia cảnh của hắn thế nào, có hôn ước với cô nương Diêu Diêu hay không? Chúng ta cũng chưa rõ. Chuyện hôn nhân đại sự không thể qua loa đầu. Tuy gia gia thương cháu nhất, nhưng việc này không thể chỉ dựa vào cháu.

Hạ Oánh Oánh nói:

- Gia gia, người nói mãi những chuyện linh tinh ấy làm gì, có can hệ gì đâu tới việc con yêu chàng?

Hạ lão cha cất giọng trách móc:

- Sao lại không can hệ? Những việc này chưa làm rõ ra được mà con vẫn thích hắn, muốn cùng hắn sống cả cuộc đời này ư? Con gái ngoan, tại sao lại xuẩn ngốc như vậy! Quả thực là dại không dại bằng, tức chết đi được!

- Ha... là cha nói, là cha nói đấy!

Hạ Oánh Oánh mặt hướng về ông nội, tay chỉ vào cha mình cất giọng tố cáo :

- Gia gia, người nghe thấy đấy. Con trai người bảo vệ người ngu xuẩn đấy. Nếu người không đánh thì con sẽ cáo tội bất hiếu của người với lão tổ tông.

Hạ lão gia dở khóc dở cười. Câu chuyện của phụ thân và mẫu thân lão là một câu chuyện tình lãng mạn. Chuyện này cả Hạ gia trên dưới đều đã rõ, chỉ không ngờ hôm nay cô cháu gái lại lối chuyện mà cha lão vẫn chôn giấu ra để đối kháng: - Cháu gái ta thật thông minh! Không, ta nghĩ gì vậy.

Hạ lão gia vội vàng cau mặt lại nói:

- Cháu có mang lão tổ tông ra để dọa ta cũng không được đâu.

Hai cha con nhà họ Hạ cuối cùng cũng cùng một chiến tuyến rồi. Hạ lão cha tranh thủ trợ uy với bố:

- Đúng vậy, con mà dám tìm hắn, ta sẽ cắt chân con.

Hạ Oánh Oánh trợn tròn mắt nói về không dám tin:

- Thật vậy ư?

Hạ lão cha nét mặt lạnh tanh nói:

- Đúng vậy

- Thật tốt quá!

Hạ Oánh Oánh hai tay nâng trước ngực, nét mặt mơ màng,

- Vậy thì chàng nhất định sẽ tốt với con hơn. Cha, cha động thủ đi!

Hạ lão cha tức giận ngày người ra;

- Ngươi thật là con gái của ta sao? A? Các ngươi nói đi, đây có phải là con gái ta không ?

Mẹ Oánh Oánh nghe xong có vẻ không vui nói:

- Hạ lão cha, ông nói gì vậy? Ông nói rõ xem nào!





Quyển 5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch