Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 205: Bảy mươi hai phép thần thông

Chương 47: Bảy mươi hai phép thần thông







Ba ngày thi đối với một người không mang gánh nặng tâm lý như Diệp Tiểu Thiên thì quả là quá dài, một sự dày vò về thời gian. Khi hắn mang bài nộp cho quan chủ khảo đã bất giác không nên được tiếng thở phào, cảm giác như lại được sống lại một lần nữa.

Ba ngày ba đêm bị nhốt trong mộ phòng, ăn uống đều không được rời khỏi đó nửa bước. Điều đó chẳng khác nào phạm nhân đang bị quản thúc, chẳng hề dễ chịu gì.

“Trương tri phủ là người có ơn tri ngộ với ta. Ba ngày mang vạ này coi như ta đã trả ơn cho ngài. Kiếp này ta sẽ không bao giờ tham gia thi cử nữa”. Kẻ tự nhận mình không có khả năng trúng cử là Diệp Tiểu Thiên tự nghĩ thầm như vậy. Hắn nghênh ngang đi ra khỏi cửa, mà không hề có chút cảm giác lưu luyến.

Khi đi đến cửa lớn, Diệp Tiểu Thiên và Từ Bá Di không hẹn mà gặp. Từ Bá Di trông thấy Diệp Tiểu Thiên trước, y đứng chắp tay chờ, cười lạnh nhạt, vẻ mặt đầy vẻ khinh bỉ nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Không thể tưởng tượng có kẻ lại có thể cùng nộp bài thi với ta. Bài nộp nhanh như vậy chắc không phải là nộp giấy trắng đó chứ?

Diệp Tiểu Thiên cũng hơi giật mình khi nhìn thấy Từ Bá Di. Hắn làm bộ ngạc nhiên chào đón:

- Ai dà, hóa ra là Từ tú tài, lâu lắm rồi không gặp nhỉ!

Từ Bá Di ung dung nói:

- Từ tú tài ư Từ mô hôm nay vẫn là tú tài, nhưng sau mười ngày nữa thì sẽ là Từ cử nhân đấy.

- Thật vậy ư?

Diệp Tiểu Thiên vội vàng chắp tay lên nói:

- Bái phục, ta vẫn luôn khâm phục học thức của Từ tú tài. Từ khi người đầu còn bám đầy đất bụi đi từ huyện Hô lên, ta đã rất nhớ ngươi. Ai chà, ta nhớ là, đã bao nhiêu người mất mạng như vậy, vậy mà sao người thì lại không nhỉ! - Ngươi.

Từ Bá Di tức giận tái mặt, hai hàng nha dịch đứng canh hai bên cửa nghe được mẩu đối thoại trên giữa hai tú tài, đều không nhịn được bấm bụng cười. Từ Bá Di cố gắng nhịn đi, phất tay áo, nói:

- Đối với dạng không học vấn, không nghề nghiệp như ngươi, Từ mỗ không thèm bàn tới.

Diệp Tiểu Thiên cười nói:

- Đúng vậy, đúng vậy. Vốn dĩ tú tài tài năng khác người, còn cử nhân lại cao thêm một bậc. Từ tú tài như người theo đuổi quyền quý, bỏ cả vợ cả, khiến cho các thân sĩ trong huyện coi thường, không biết điều thì chớ, lại đến Thủy Tây tác oai tác quái. Có tài như vậy, ngươi không đỗ thì ai đỗ. So với người thì ta quả thực là kẻ không học thức cũng chẳng nghề nghiệp rồi.

Diệp Tiểu Thiên liếc xéo Từ Bá Di một cái, rồi lại nói: - Hiện giờ thì ngươi cũng chẳng có vợ hiền để từ bỏ nữa rồi. Thật may là có thể tiện ôm lấy chân các cô nương nhà quyền quý. Thật không biết hôm nay đến nhà nào, muốn ôm chân tiểu thư nào nhỉ?

Diệp Tiểu Thiên vốn chỉ thuận miệng đùa chơi. Không ngờ, hôm nay lại đúng Từ Bá Di quả thật có ôm chân của Điền Diệu Văn, một đại tiểu thư trong bốn gia tộc lớn nhất là An, Tống, Điền, Dương. Tuy kẻ nói vô tâm nhưng người nghe lại có ý. Từ Bá Di tím mặt, thẹn quả hóa giận:

- Ngươi dám mắng ta vô sỉ?

Diệp Tiểu Thiên vội vàng khoát tay nói: - Không không không, ta không nói người vô sỉ. Là ta muốn nói những kẻ vô sỉ đều như vậy.

Từ Bá Di giận dữ lao về phía Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên vội vàng để cái làn đựng các đồ dùng bút mực giấy nghiên xuống đất, làm dáng nói:

- Từ tủ tài định đấu văn hay đấu võ?

Nhìn thấy hai bên muốn sử dụng tay chân với nhau, những nha dịch đang canh giữ ở cửa lớn mới đằng hắng lên một tiếng rồi quát:

- Hai vị tú tài định động thủ ngay trong trường thi ư? Hai vị không sự Đại Tông sư hủy bỏ kết quả thi của các vị sao?

Từ Bá Di lập tức tỉnh lại, y thầm nghĩ: “Cái tên tiểu tử vô học kia căn bản chẳng có hi vọng trúng cử. Nếu động thủ thì cũng chỉ như vò mẻ thêm sứt. Con ta, bản thân có tiền đồ tốt, sao lại để cho hắn công kích mà mất cả tương lại sản lạn”.

Từ Bá Di dừng lại ngay. Y lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Thiên, nói giọng lạnh lùng:

- Tốt nhất nhà người nên cầu thần bái phật sao cho mình đừng phạm trên tay ta. Nếu không, đến lúc ta sẽ khiến cho người muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng chẳng xong đáy.

Từ Bá Di xổ ra một tràng những câu khó nghe như vậy rồi bước thẳng ra hướng cổng. Diệp Tiểu Thiên nhìn theo bóng lưng của y, khẽ nhíu mày nghĩ:

“Tên này nhìn thấy ta chẳng có vẻ gì là kinh ngạc vì sự có mặt của ta ở cuộc thi này. Hắn cũng chẳng đề cập tới chuyện

huyện Hồ. Xem ra chuyện ta giả mạo Ngải Điền sử đã quá rõ ràng. Quả nhiên trên đời này chẳng có bức tường nào mà gió không thể lọt qua được. Có điều ta đã làm hỏng kể sách hắn theo đuổi Ngưng Nhi, hắn nhất định sẽ rất hận ta. Thế thì tại sao hắn lại không lợi dụng tội giả mạo quan của ta để xử lý ta?”.

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Tiểu Thiên đã hiểu được nguyên nhân sâu xa bên trong. Lập tức, tâm trạng hắn bình tâm trở lại. Đối với sự uy hiếp của Từ Bá Di hắn cũng coi như chẳng có gì đáng sợ cả.

Tờ giấy niêm phong đóng cửa chính của trường thi trong ba ngày cuối cùng cũng được xé đi. Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, cửa đã được mở ra. Những người đang đứng ở phía ngoài chờ đợi người thân bạn bè của mình lập tức nhốn nháo, xôn xao cả lên.

- Ra rồi, ra rồi, có thí sinh đã ra rồi.

Từ Bi Di từ trong cửa lớn bước ra, chỉ thấy bên ngoài trường thi đang rất tấp nập. Người nhà, bạn bè của các thí sinh nếu tới được đều tới cả. Y là người ra đầu tiên, tất cả các con mắt đang đổ dồn vào y. Lòng ham hư vinh của Từ Bá Di trong phút chốc được thỏa mãn. Y cười nhạt một tiếng, thong dong tiến thẳng về phía trước.

- Lão gia, lão gia, người ra rồi ạ, thi thế nào ạ? Tên sai vặt của Từ Bá Di đi ra nghênh đón. Từ Bá Di nói giọng thản nhiên:

- Bất quá cũng chỉ là một kỳ thi cử nhân mà thôi. Có gì mà phải làm to chuyện, đối với ta, cái bằng cử nhân chẳng qua chỉ là chuyện lấy đồ trong túi.

Tên sai vặt vốn ngoan ngoãn, nghe vậy lập tức cao giọng tỏ vẻ vui mừng:

- Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia!

Lý Thu Trì lúc này chậm rãi đi tới, cười vang nói:

- Đối với tài của Từ huynh thì chẳng có lý nào mà không đủ cả. Lý mỗ xin chúc mừng. Sau ba ngày thi cử mệt nhọc, Từ huynh chắc chắn đã rất mỏi mệt rồi đấy. Nào nào nào, ta đã chuẩn bị chút rượu nhạt để tiếp đón Từ huynh, xin mời!

Khi trước, khi Lý Thu Trì kết giao với Từ Bá Di đã xem y là tiền đồ của mình. Mà Từ Bá Di cũng tự phụ vô cùng, bài thi vừa giao, y đã chắc mình đỗ cao trung, một tú tài như y, xuất thân từ một tú tài, lại là trước mặt Lý Thu Trì, đệ nhất trạng sư đất Quý Châu, y luôn cảm thấy mình thấp hơn ba phân, nhưng giờ thì tâm trạng đã tự nhiên khác hẳn.

Từ Bá Di chậm rãi đi về phía Lý Thu Trì, chắp tay lạnh nhạt nói:

- Làm phiền Lý huynh rồi, xin mời! Lý Thu Trì căn bản không phát hiện ra sự thay đổi nhỏ trong thái độ của Từ Bá Di nên tim tỉm đi tới khoác tayy đi thẳng về phía xe ngựa của mình.

Trong đám người chờ đợi ở bên ngoài, Hạ Oánh Oánh mặc bộ màu xanh, khăn bổ trùm đầu, trang điểm như một tiểu nữ di bình thường. Tuy vậy, trời phú cho nàng nét đẹp như thế châu ngọc vậy, không son phấn lại càng thêm vẻ đẹp tự nhiên. Trong đám người chờ đợi

đó không ít kẻ là nam nhân, dù là thanh niên hay trung niên, thậm chí có cả một số đã đến tuổi ông cũng thầm lén nhìn nàng. Thậm chí, có em bé khoảng ba bốn tuổi, còn đang nép vào trong ngực mẹ mình, tay còn đưa miệng mút mút, thế mà cũng đều chỉ vào Hạ Oánh Oánh nói thì thầm:

- Di di đẹp thật!

Người mẹ lập tức trở nên hung dữ hỏi:

- Đẹp thế nào?

Cậu bé tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất láu cá, nó lập tức trả lời:

- Đẹp như mẹ ấy. Câu nói của cậu bé khiến cả đám gần đó cười ồ cả lên.

Hạ Oánh Oánh vốn chẳng mấy quan tâm tới mấy chuyện này. Đối với việc mình không bận tâm, nàng sẽ coi như không nghe, không nhìn, không thấy. Lúc này thấy đám thí sinh lần lượt từ trong cửa đi ra, nàng lập tức cuống cuống chen về phía trước

Tiểu Lộ và Tiểu Vi phải dùng thêm chút sức lực để tách đường cho nàng đi. Hạ Oánh Oánh đứng ở phía trước nhất, tay nắm chặt hông. Nàng nhìn vị trí treo của túi hầu bao, sau khi suy nghĩ lại một lát, nàng chuyển nó từ bên trái sang bên phải. Xem xét thêm một lúc nữa, nàng lại giơ tay điều chỉnh lại chiếc khăn xanh trên đầu cho thêm chỉnh tề.

Tiểu Lộ và Tiểu Vi chứng kiến từng cử động của nàng, đều lộ ra nét cười ma mãnh. Từ trước tới giờ, chỉ có người tìm cách lấy lòng nàng chứ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nàng để ý đến trang phục của nàng như vậy. Hai người đều muốn chế nhạo nàng. Nhưng, nhìn thấy nàng để ý tỉ mỉ như vậy, họ liền bỏ đi ý định trêu trọc nàng.

Ngưng Nhi ăn mặc giả nam, trên môi phết thêm hai ria mép, nhìn chằm chằm vào của trường thi. Trong một lúc vô tình quay lại nhìn, nàng bắt gặp Hạ Oánh Oánh đang lách mình tiến lên mà lắp bắp kinh hãi. Nàng vội vàng lui lại trong đám đông, trong lòng thầm nghĩ:

“Con nha đầu này không phải đã quay lại hồ Hồng Phong rồi ư? Sao lại tới đây vậy?”

Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ chờ đợi của Hạ Oánh Oánh cùng không khí nô nức chờ đợi ở đó, trong lòng Ngưng Nhi đột nhiên hiểu ra:

“À, con nha đầu thối tính phổi bò này đã lừa ta. Thật không ngờ một điều rằng, một nữ nhi ngây thơ hiền lành là mấy, nhưng khi đã liên quan tới việc tình trường đều biết dùng tâm cơ cơ đấy”.

Triển Ngưng Nhi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Nàng chưa bao giờ có một tia ác cảm nào với Hạ Oánh Oánh, chỉ là, khi Hạ Oánh Oánh xuất hiện ở đây với lý do hợp lý hơn hẳn nàng, giờ nàng ta đã ở đây, vậy nàng sẽ xuất hiện thế nào?

Nhìn thấy Hạ Oánh Oánh rõ ràng là trang điểm bình dị, mộc mạc một cách dị thường, lại nghĩ về mối quan hệ giữa Hạ Oánh Oánh và Diệp Tiểu Thiên cùng những điều họ đã trải qua. Trong lòng Triển Ngưng Nhi đột nhiên bằng tỉnh. Nàng chợt hiểu vì sao Diệp Tiểu Thiên lại cưỡi lừa đi tìm lừa, nhìn thấy mình cũng như không. Hắn cảm thấy mình không xứng đáng với Triển gia tư? Hắn cho rằng Oánh Oánh là một cô gái bình thường ư?

Nghĩ thông được điểm mấu chốt này, trong lòng Triển Ngưng nhi đột nhiên nghĩ ra một phương thức táo bạo:

“Nếu ta nói thân phận thật sự của Oánh Oánh cho cái tên đang giương mắt mù kia.... không được, không được, làm như vậy thì hèn quá. Không bằng ta mang chuyện Diệp Tiểu Thiên là Cổ thân Thị giả, chỉ có thời gian hai mươi năm cho duyên trân thể nói với Hạ Oánh Oánh, Hạ Qánh oánh biết chuyện này nhất định sẽ thấy khó khăn mà lui bước!”

Triển Ngưng Nhi trốn sau lưng đám đông, tròng mắt đảo quanh tìm kiếm.

Hạ Oánh Oánh vốn là giai nhân tuyệt sắc, tuy ăn mặc dung dị nhưng thật sự điều đó không dấu được vẻ đẹp của nàng, ngược lại, nó lại toát lên một vẻ đẹp ẩn giấu vô cùng cuốn hút. Hôm nay nàng ăn mặc trang điểm vô cùng tỉ mỉ, càng đẹp tới mức chẳng có gì có thể so bì được, tựa hồ như một vạt áo hay một sợi tóc đều lộ ra tấm lòng đẹp của nàng.

Nhưng nàng vẫn còn lo lắng không yên tâm, lại trang điểm thêm một lúc nữa, lúc này mới quay sang cất giọng đe dọa Tiểu Lộ và Tiểu Vi:

- Ta nói cho các ngươi biết, trước mặt Tiểu Thiên ca ca chớ có nói lỡ miệng điều gì. Các ngươi ai mà tiết lộ thân phận của ta ra, để cho chàng hoảng sợ mà chạy mất thì ta sẽ gả kẻ đó cho đại tinh tinh đấy!

Tiểu Lộ cố nín cười nói:

- Tiểu thư muốn nói tới đại tinh tinh nào?

Hạ Oánh Oánh cười rộ lên nói:

- Chúng ta là chị em tốt, ta đương nhiên cũng muốn tôn trọng ý kiến của các ngươi. Nếu các người thích đại tinh tinh Cách Long kia thì ta sẽ gả ngươi cho Lương Nguyệt Cốc. Còn nếu các người thích tên đại tinh tinh nhà Tiểu Thiên ca ca thì ta cũng sẽ chu toàn cho.

Tiểu Vi cãi lại:

- Là người mới gả cho đại tinh tinh.

Hạ Oánh Oánh hừ một tiếng nói:

- Tiểu Thiên ca ca đâu có giống đại tinh tinh? So với đại tinh tinh thì chẳng qua dáng chàng hơi giống một con khỉ tí thôi.

Tiểu Lộ che miệng cười nói:

- Sao ta cứ cảm giác so với con khỉ tinh tinh lại còn dễ coi hơn nhỉ?

Hạ Oánh Oánh dương dương nói giọng đắc ý:

- Tiểu Thiên ca không phải là con hầu tư bình thường, làm khỉ thì hắn cũng phải như Tề Thiên Đại Thánh.

Hạ Oánh Oánh bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Tiểu Thiên đã giả làm con rể giả mạo của Thủy Vũ, trước mặt Ngưng Nhi trước thì giả danh du côn, sau đó lại xưng là Thủ tướng công (nam nhân đồng tính), trước mặt nàng lại giả làm quỷ, mỗi lần hắn đều lừa được các nàng, nên gật đầu nói:

- Đúng, chính là Tôn Đại Thánh có 72 phép biến hóa.

Lúc này, Tiểu Vi đột nhiên thở phào một tiếng nói:

- À, đi ra rồi.

Hạ Oánh Oánh hỏi mơ hồ:

- Ai cơ?

Tiểu Vi dậm chân nói:

- Tôn Đại Thánh của tiểu thư ạ.





Quyển 5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch