Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 213: Quả Nhiên Vô Sỉ

Chương 5: Quả Nhiên Vô Sỉ







Thối Tượng Sinh nhìn thoáng theo hướng Lý Thu Trì chỉ, thấy Diệp Tiểu Thiên đang ngậm một miếng đào nghênh mặt cho Oánh oánh căn. Rõ ràng nàng thẹn, vụng trộm nhìn hai bên một chút mới vươn cổ cắn một cái thật nhanh.

Khi nàng ghé sát miệng lại, Diệp Tiểu Thiên rướn người muốn thơm nàng một cái, không ngờ nàng quá nhanh, chỉ cắn một cái lập tức tránh ra, đôi môi đỏ ngậm miếng quả xanh nhìn hắn cười mị hoặc.

Hai người hoàn toàn không đề phòng một màn này bị mấy người trong đình Tế Vân thấy hết. Thối Tượng Sinh nhíu mày, không hài lòng:

- Lỗ mãng! Hôm nay thanh sĩ tập trung, lại dám mang theo cả nữ nhân. Tuy dân phong Quý Châu mở, nhưng như vậy cũng quá lộ liễu rồi!

Hạ Lão Lục thấy lão nói đến nữ nhi bảo bối của mình cùng với đứa con rể khiến lão chỉ hận không thể một ngón tay dí cho chết đi sống lại dí tiếp đó, mặt mo sa sâm, vội bưng chén rượu giả bộ không quen biết.

Lý Thu Trì tiếp tục nhồi thêm thuốc cho Thổi Tượng Sinh:

- Tiên sinh, người này đâu chỉ lỗ mãng, nghe nói đến công danh tú tài của hắn cũng không minh bạch. Hắn cũng từng vì thèm thuồng mỹ mạo của một nữ tử mà nhiều lần đến làm phiền, khiến cho phụ thân của nàng vô cùng oán hận mà đuổi đánh, đâm ra lại xảy ra hiểu lầm mà bị chết. Nếu tính cho kỹ, không phải tất cả đều do lỗi của hắn sao?

Thôi Tượng Sinh càng nghe càng không vui, lạnh mặt trách mắng:

- Quả nhiên là kẻ mặt người dạ thú. Gọi hắn tới!

Vương Án Sát cho một thủ hạ vội vàng chạy theo cây cầu nhỏ lên bờ, tới bên cạnh Diệp Tiểu Thiên. Hắn vừa mới ghé vào tai Hạ Oánh Oánh thầm thì gì đó, chọc cho khuôn mặt giai nhân đỏ bừng, xấu hổ đánh tình lang. Vừa lúc ấy, sai nha xuất hiện.

- Vị này là tú tài Diệp Tiểu Thiên sao? Vương Học chính cùng Thôi tiên sinh mới lên trả lời.

Diệp Tiểu Thiên ngẩn ra, từ tốn đứng dậy. Oánh Oánh khấp khởi mừng:

- Xem đi! Ta nói rồi mà! Thanh niên tuấn tài thực sự có ngồi xa như vậy cũng không che nối hào quang mà. Tiểu Thiên ca, Vương Học chính và Thôi tiên sinh đã nghe đến đại danh của chàng rồi đó! - Ta tốt như vậy thật sao?

Diệp Tiểu Thiện cảm động nhìn sang Hạ tiểu thư, đúng là kẻ đang yêu chỉ thấy tình nhân như Tống Ngọc, mặc dù thừa biết mình làm gì có đại danh gì mà lọt vào lỗ tai cả Vương Học chính và Thôi tiên sinh, nhưng vẫn theo nha sai kia lên câu.

Tất cả đám sĩ tử còn lại đều trở nên vô duyên thừa thãi, thấy đích thân Vương Học chính và Thôi tiên sinh đều cố ý phái người tới mời người này lên, ai nấy đều nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ.

Đến trước đình Tế Vân, thấy Từ Bá Di và Lý Thu Trì đang cười lạnh, lòng hắn khẽ động, có một con lang một con sói ở đây, chỉ sợ Vương Học chính và Thôi tiên sinh triệu kiến mình chưa hẳn đã là chuyện gì tốt.

Thôi Tượng Sinh nhìn Diệp Tiểu Thiên không nóng không lạnh, vào trước là chủ, vừa thấy hắn đã cảm thấy chán ghét khó chịu, không thấy hắn giống như các thư sinh khác vừa thấy mình là lập tức cúi người chắp tay, miệng đây nịnh nọt, đâm ra lại càng không thích.

Lão hơi nhếch khóe mép, lạnh lùng hỏi:

- Khách mời tiệc Tế Vân hôm nay đều là quan lại Quý Dương, bô lão tứ phương và tài tuấn sĩ lâm, người mang theo nữ nhân đến, cực kỳ không ổn, lại dám trêu chọc nữ tử vô liêm sỉ đó trước mặt mọi người, quá sỉ nhục tư văn đi!

Nếu lão chỉ nói ba chữ “vô liêm sỉ” thôi, thì cho dù có là mắng ngang mắng ngược, Diệp Tiểu Thiên cũng sẽ nhịn, sẽ chắp tay tạ lỗi với lão một câu “Học sinh thụ giáo”, cho lão gia hỏa này lên mặt giáo huấn vài câu cũng sẽ không lên tiếng.

Nhưng Thối Tượng Sinh đã quá chua ngoa, lời “vô liêm sỉ” lại dành cho nữ nhân của Diệp Tiểu Thiên. Hắn lạnh mặt, trầm giọng nói: - Xin Thôi tiến sinh tự trọng! Không nói đến thanh danh đức vọng của ngài, chỉ riêng việc ngài đã sống tới chừng ấy tuổi, cũng nên hiểu cấu cơm không thể ăn bậy, lời không thể nói bậy chứ.

Nữ tử kia là người Di, thiếu nữ người Di không bị ràng buộc, hoạt bát đáng yêu, đương nhiên không giống với nữ từ Trung Nguyên, càng không hiểu rõ lễ giáo Trung Nguyên. Thường nó nhập gia tùy tục, tiên sinh đã đến đây, lại dùng lễ phép Trung Nguyên để đánh giá nữ tử bản địa, không biết rốt cuộc tiên sinh là đại nho hay hủ nho?

Thôi Tượng Sinh chỉ nói lời quen miệng, đột nhiên bị Diệp Tiểu Thiển trách cứ, cảm thấy mặt mình tối đen, tới khi nghe xong câu cuối, lửa giận công tâm, mặt mày nóng bừng.

Với thanh danh và địa vị của lão trong giới sĩ lâm, lão đã từng muốn dùng thân phận “hiền tài” nhập triều làm quan, nhưng đáng tiếc khi Lại Bộ Thượng thư tiến cử đại hiện Thời Tượng Sinh lên Hoàng thượng, Trương Cư Chính đứng bên cạnh Người mới thuận miệng nói một câu “Người này hủ nho như vậy, không dùng được lâu”

Chỉ một câu nói này đã cắt đứt triệt để con đường nhập sĩ của Thôi Tượng Sinh, từ đó, hai tiếng “hủ nho” mãi mãi trở thành tâm bệnh của lão. Hôm nay Diệp Tiểu Thiên nói vậy, da mặt Thối Tượng Sinh tím bầm, chỉ thẳng mặt hắn, run rẩy nói:

- Thụ tử! Cái tên thụ tử ngươi!

Hạ Lão Lục nghe Thôi Tượng Sinh nói nữ nhi của mình là vô liêm sỉ đã giận tím mặt, đang trừng mắt lên nhìn lão, nghe mấy câu Diệp Tiểu Thiên nói, lại cảm thấy hắn dễ coi hơn, đã có hắn ra mặt, lão cũng nín giận.

Lý Thu Trì và Từ Bá Di vốn định hạ thấp Diệp Tiểu Thiên trước mặt vị đại nho này, thấy hắn nói vậy coi như đã đắc tội với Thôi tiên sinh, cảm thấy như mở cờ trong bụng. Từ Bá Di cười lạnh nói:

- Khi ta ở huyện Hồ, còn nhớ khi gặp túc hạ ở huyện Hô, túc hạ vẫn còn là một kẻ áo vải, không biết túc hạ đã trở thành tú tài từ khi nào?

Đương nhiên Từ Bá Di sẽ không vạch trần việc Diệp Tiểu Thiền giả mạo, việc này rõ ràng đã được trên dưới quan lại huyện Hồ nhất trí đồng ý, nếu vạch trần, chắc chắn sẽ đắc tội với rất nhiều người. Huống hồ việc này đã qua rất lâu, cứt trâu hóa bùn, thực sự không có được chứng cứ gì rõ ràng, nhưng dù sao y cũng biết thế nào Diệp Tiểu Thiên cũng sẽ không thừa nhận việc này, nên mới nói chuyện bậy bạ của hắn ra.

Thôi Tượng Sinh nghe vậy, nhớ tới Lý Thu Trì vừa nói rằng công danh của người này kỳ lạ, bèn muốn ra để cho hắn thử, nếu công danh của người này là giả thật, thì để cho Vương Học chính tước công danh của hắn, đánh cho hắn rơi xuống vực sâu, cả đời không thể thoát thân.

Lão lạnh lùng hỏi:

- Ngôn từ thô bỉ lại là tú tài cái gì? Ngươi là người phương nào? Năm nay bao tuổi? Đã thi công danh ở địa phương nào?

Nếu hỏi muộn thêm hai năm chỉ sợ Diệp Tiểu Thiên cũng quên luôn cả khảo tịch thậm chí năm thi đỗ của mình, cũng may hắn vừa mới thi xong cử nhân, nên đáp luôn:

- Đệ tử năm nay vừa mười chín, là người của Đại Vạn Sơn Ti phủ Đồng Nhân. Năm nay mới thi đỗ tú tài, tọa sư là Giáo dụ phủ Đồng Nhân Lê Trung Ân.

Thôi Tượng Sinh thầm nghĩ: Đại Vạn Sơn Ti? Đó không phải quê quán của mình sao? Gần đây văn giáo ở cố hương đâu có thịnh, hồi đó ta đã được đưa đến Trung Nguyên từ tuổi thiếu niên, ở nhờ nhà cậu đọc sách, từ khi nào quê hương lại có được một tú tài? Sao lần này về nhà lại không nghe người ta nói đến? Kể cả khi ta ở Đồng Nhân, lúc quan viên địa phương mở tiệc khoản đãi, Lê Giáo dụ cũng ở đó, sao lại chưa từng nói qua?

Có thể Diệp Tiểu Thiên lấy được tú tài ở phủ Đồng Nhân, nếu quả thực công danh tú tài của hắn thực sự có vấn đề thì nhất định quan phủ địa phương có nhúng tay vào đó. Thối Tượng Sinh là người đồng Nhân, nếu vạch trần bộ mặt thật của Diệp Tiểu Thiên ở đây, thì phủ Đồng Nhân cũng sẽ bị liên lụy.

Thôi gia đời đời ở tại Đại Vạn Sơn Ti, Trương gia đã là Tri phủ Đồng Nhân nhiều đời, trực tiếp quản lý Đại Vạn Sơn Ti. Nếu lão đắc tội với Thổ Hoàng đế này, Thôi gia bọn họ còn có ngày sống dễ chịu nữa sao? Chuyện này không làm được rồi, không bằng bỏ qua một bên những chuyện có liên quan đến Đồng Nhân, mà kiểm tra học vấn của hắn một phen, phê cho hắn một chậu máu chó đầu đầu, tống tiền luôn thanh danh của hắn trong giới sĩ lâm. Đối với một văn nhân, việc này còn khổ hơn cả chết.

Nghĩ tới đây, Thôi Tượng Sinh liền bỏ qua vấn đề này.

- Lão phu cũng là người của Đại Vạn Sơn Ti, gần đây văn giáo Đồng Nhân không thịnh, nay có thể có được một hậu bối như vậy, lão phu rất mừng. Hôm nay, tài tuấn khắp nơi đều đang làm thơ làm luận, ngươi cũng thể hiện sở học ra đi. Nếu thực sự có học vấn tốt, lão phu sẽ miễn cho người tội nói năng vô lễ.

Vừa nhìn ánh mắt đầy sát khí của lão, hắn liền hiểu ngay: Lão già này muốn tát ta đây mà. Lão già này muốn tát ta, ta sẽ làm ngươi sưng mặt trước, thế mới là “tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương”. Nhưng hắn hoàn toàn không hiểu vừa rồi làm thơ cái gì, sách luận cái gì. Khi nha sai cao giọng tuyên bố, hắn thực sự không nghe, bèn hỏi:

- Không biết thơ này có điều kiện gì?

Thôi Tượng Sinh thấy hắn thong dong trấn tĩnh, trong thâm tâm cũng có hơi dao động: Hay người này một bụng kinh luân nên cậy tài khinh người chăng? Lão đáp:

- Tùy tiện chọn lấy một vật làm đề, tại chỗ ngâm một câu thơ, chỉ cần ý nghĩa bay bổng là đủ.

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: Chưa nói tới chuyện công danh tú tài của ta nào phải cẩm tú (đồ xịn), cho dù ta có đỗ tú tài thực, lão gia hỏa này đã muốn hạ nhục ta cũng có thể lợi dụng thanh danh của lão mà hạ nhục cái gì cũng tệ được. Dù sao ta cũng chẳng cần lấy lòng lão, không bằng phất tay áo mà chơi cho đã.

Nhưng mới vừa nghĩ vậy, trong lòng hắn khẽ động, đột nhiên nhớ tới một chuyện, khóe môi hắn không nhịn được mà nhếch lên. Hắn thoải mái đáp:

- Được! Vậy học sinh sẽ ngâm một câu thơ, xin đại gia phẩm bình!

Hắn chắp tay sau lưng bước đến gần phía trước đình, cả đình Tế Vân lặng ngắt như tờ, ai ai đều nín thở. Lúc nãy Diệp Tiểu Thiên đã chống đối Đại Nho quả mãnh liệt, giờ đây không ai có thể xem nhẹ hắn, ngộ nhỡ người này thật có thể thuận miệng ngậm được một sáng thơ tuyệt cú.

Một bước, hai bước, ba bước...

Diệp Tiểu Thiên thong thả bước ra ba bước, lại thong thả bước lại ba bước. Một vài người không kiên nhẫn được nữa, sốt ruột cầm chén rượu bôi trơn cổ họng. Chợt hắn dừng lại sau khi bước ra đến bước thứ sau, ngâm nga:

- Ngàn năm thiết thụ chẳng nở hoa Hắn chưa tới ngàn năm Người ta tú tài khi mười chín Đầu gỗ ngươi chẳng bằng hắn.

Những người đang uống rượu bia coi như gặp xui, sặc rượu ho khan liên tục. Người ngồi đối diện họ cũng gặp xui xẻ, bị phun đầy mặt. Phản ứng của bọn họ cũng không khác Diệp Tiểu Thiên trước kia là mấy, chẳng qua lúc ấy hắn không dám để lộ thái độ ra mặt, nhưng những người này lại có, không ít người cười ha hả tại chỗ.

Hạ Lão Lục trừng lớn đôi mắt to bằng hạt châu, không hiểu được phản ứng của mọi người, không biết được dựa vào cái miệng ba tấc lưỡi không nát mê hoặc được cả khuê nữ bảo bối của xú tiểu tử kia, bài thơ này sẽ được diễn giải thế nào.

Hắn không hề bối rối, mỉm cười đáp: - Bài thơ này...

- Hay! Thơ hay!

Diệp Tiểu Thiên còn chưa nói xong, liền có người không chờ nổi nữa, vội vàng bợ đít vị nhạc phụ đại nhân dốt đặc cán mai của hắn, chính là đại nho Thối Tượng Sinh!





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch