Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 214: Con rể ta rất giống con lừa…

Chương 6: Con rể ta rất giống con lừa…







Hạ đại thúc - cha vợ Diệp Tiêu Thiên đang chờ đợi, câu nói Thôi Tượng Sinh vừa thốt, chén rượu của hắn đã xuống bụng, trên mặt cũng tỏ ra tươi cười.

Mọi người vốn đang muốn cười nhạo Diệp Tiểu Thiên, nghe Thôi tiên sinh nói như vậy xong, còn tưởng rằng lão đang nói lời

ngược lại, đều cười tủm tỉm, muốn xem Thôi tiên sinh nhạo báng Diệp Tiểu Thiên.

Diệp Tiểu Thiên cũng cho rằng Thối Tượng Sinh nhạo báng mình, cố ý nói lời ngược lại, hắn vừa mới mỉm cười mở miệng giải

thích, là muốn nói rõ với mọi người bài thơ này là của tri phủ Đồng Nhân Trương Dịch làm, không phải là từ bút tích của hắn. Thôi

Tượng Sinh vừa mới nói nhưng là “ngâm thơ” chứ không phải là “làm thơ”, tuy ai cũng đều hiểu rõ Thối Tượng Sinh chỉ là làm thơ,

nhưng hắn cãi là ngâm thơ thì cũng không thể nói hắn hiểu sai rồi.

đương nhiên người bên ngoài có thể vì vậy mắng hắn vô sỉ, nhưng hắn nói ra lai lịch bài thơ này, cũng mời Thôi Tượng Sinh bình

phẩm, đây chính là hắn đánh trả lại Thôi Tượng Sinh.

Vừa rồi hắn đã nghe Oánh Oánh nhắc qua, Thôi Tượng Sinh chính là người Đồng Nhân, toàn bộ gia tộc đều ở Đồng Nhân, cho dù

lão là Đại Nho danh tiếng một phương, lão dám đắc tội Trương tri phủ Đồng Nhân? Những lão gia thử ty này cha truyền con nối

bừa bãi, sớm đã thành chúa một cõi nơi đó. Đối với những vị chúa này muốn động đến họ, không cần dao súng, có một lưỡi dao

mềm giết người không thấy máu, có thể sắp xếp họ sống dở chết dở.

Thôi Tượng Sinh tuy là Đại Nho, nhưng thấy diễn xuất của lão hôm nay, lão đã thực sự đạt đến cảnh giới không dính khói bụi trần

gian? Chỉ cần hắn tán dương vài câu trái lương tâm, người bên cạnh dù miệng không nói, cũng sẽ khinh bỉ hắn, đến cuối cùng ai

vô sỉ? Diệp Tiểu Thiên có thể không cảm thấy đến lúc đó người mất mắt chính là hắn.

Nhưng hắn không ngờ, bản thân còn chưa nói lại lịch bài thơ, Thôi Trọng Sinh không đợi được liền khen ngợi, mà còn là khen ngợi

thật lòng thật dạ. Thôi Tượng Sinh ba hoa chích chòe một hồi, không chỉ làm mọi người ngây dại, ngay cả Diệp Tiểu Thiên cũng

ngày người.

Thôi Tượng Sinh khen: - Hay! Cái hay thứ nhất, là hắn đủ linh hoạt, có thể tìm một con đường riêng. Vừa rồi lão phu chỉ nói

ngâm thơ, lại không chỉ định là thơ thất luật hay ngũ tuyệt, đương nhiên và cũng là thơ. Hôm nay quần anh tụ hội, mặc dù hắn

làm được một bài thơ hay, cũng chưa chắc có thể như hạc giữa bầy gà làm cho người để ý đến. Nhưng với bài vè này, ai còn

không nhớ ra hắn?

Mọi người giật mình, nghĩ: - Được a! Người ở đây hôm nay, đều có học vấn tám lạng nửa cân, ai có được tài năng xuất chúng?

Chúng ta muốn cái gì. Danh a! Nếu không có đường đi riêng, sẽ làm người khác chú ý đến sao?

Mọi người nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên, mang theo vài phần khâm phục.

Hạ lão cha nào biết được bài thơ này rốt cuộc có hay không, nghe xong Thối Tượng Sinh cũng cảm thấy vui vẻ vài phần. Tuy lão

vẫn không muốn gả con gái cho Diệp Tiểu Thiên, nhưng bây giờ dù sao Diệp Tiểu Thiên cũng đi với con gái mình, Diệp Tiểu Thiên

có mặt mũi, lão cũng cảm thấy có chút vẻ vang.

Thôi Tượng Sinh lại nói: - Nhắc đến vè, không được vì thuận miệng mà coi thường nó. Lúc đầu Lý Thái Bạch, Lữ Mông Chính, Tô

Đông Pha, u Dương Tu và mọi người ở văn đàn đều đã từng làm về. Bài về hắn vừa đọc, khiến mọi người cười, chính là phát huy

vô cùng tinh tế hiệu quả của bài về rồi. Đây là cái hay thứ hai. Cái hay thứ ba...

Thôi Tượng Sinh vuốt vuốt chòm râu, dường như vừa hiểu ra: - Và muốn thú vị thì cần nhiều ý, không cần chú ý đến vế đối ngay

ngắn, một câu ngôn ngữ quê mùa lại không tục tằn khó chịu, trong giễu người giễu mình làm cho người khác hiểu ra. Đó mới

chính là một bài thơ hay. Bài thơ này lấy cây ví với người, trong chế giễu có ý, đầy sự sâu sắc. Chẳng lẽ còn không phải thơ hay sao?

Diệp Tiểu Thiên sửng sốt, cuối cùng hiểu rõ: - Ah! Lão già này, thật sự vô sỉ hơn ta a! Khó trách lão là Đại Nho! Lão là người Đồng

Nhân, tất nhiên là đi qua Đồng Nhân rồi, nói không chừng Trương mập còn mời lão uống rượu, trong tiệc rượu lại khoe khoang

mấy bài mới nhất! Lợi hại! Lợi hại!

Diệp Tiểu Thiên nói “lợi hại”, là nói tốc độ phản ứng của Thối Tượng Sinh, nếu hắn nói bài thơ này là sáng tác của tri phủ Đông

Nhân trước, Thối Tượng Sinh lại thổi phồng, khó tránh khỏi bị người khác chế giễu là theo đuổi quyền quý, tên tuổi anh hùng cả

đời của hắn đều bị hủy.

Nếu lão đem bài thơ này giáng xuống không đáng một đồng, dù cố bảo vệ khí tiết, chắc chắn vẫn đắc tội Trương tri phủ. Đến lúc

đó Diệp Tiểu Thiên hắn chẳng qua bị mọi người trước mặt cười nhạo hai câu, nhưng Thối Tượng Sinh lại không tránh được hậu

quả cửa nát nhà tan.

Hôm nay, người bên cạnh đều cho rằng bài thơ này là Diệp Tiểu Thiên làm, trước đó hắn lại vô lễ với Thôi Tượng Sinh, nên chẳng

ai lại cho rằng thổi phồng, vậy nhất định phải phân tích theo góc độ khác. Dù có người không công nhận phân tích bài thơ này

của Thôi Tượng Sinh, cũng phải bột phục khí phách tấm lòng của hắn, quả nhiên không hổ là danh tiếng Đại Nho!

Hơn nữa một màn hôm nay sớm muộn gì cũng lan truyền ra, Trương tri phủ nghe xong tất nhiên mừng rỡ, lão vừa giữ vững được

danh dự, vừa ngầm nịnh hót Trương tri phủ, còn hóa giải một đao giết người không thấy máu của Diệp Tiểu Thiên, có thể gọi là

một công ba việc a.

Thôi Tượng Sinh nhìn Diệp Tiểu Thiên, trong mắt không khỏi đắc ý: - Tiểu tử, đấu với lão phu, ngươi còn non lắm!

Trải qua phân tích như vậy của Thối Tượng Sinh, chúng sĩ tử cân nhắc cẩn thận, càng cân nhắc càng thấy được bài vè diễn đạt

không lưu loát này dường như thật sự rất có hứng thủ, Thối Tượng Sinh dựa vào danh tiếng và địa vị của lão, “may vá”, thành

công mà Diệp Tiểu Thiên (Trương tri phủ) thì lắc mình chuyển thành “hoàng đế hở mông” được đám sĩ tử liền chen lấn gật đầu

tán thưởng, sợ người khác nói ra cái hay mà mình không thấy của bài thơ này.

Lý Thu Trì cùng Từ Bá Di nhìn nhau, bài thơ này hay? Hay chỗ nào a? hai kẻ vô sỉ gặp phải Diệp Tiểu Thiên cùng Thối Tượng Sinh

cao nhân còn vô sỉ hơn, thật sự có chút chịu lép vế bái phục.

Trong lòng Từ Bá Di không phục, nhưng lại không tiện bác bỏ lời của Thi Tượng Sinh, đành phải nói tránh đi: - Thi văn luận đã

qua, tiếp theo là sách lược. đề mục của sách luận này là triều đình mở biển hay là cảm biến. Diệp tú tài, không ngại mời người

nói trước, chúng ta rửa tai lắng nghe.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Nhưng không biết biện luận đến lúc này, ý kiến hai bên như thế nào?

Lúc này Từ Bá Di biết rõ Diệp Tiểu Thiên “không học nhưng có thuật”, không để hắn trong quá trình mình tự thuật đoán đưuọc

thái độ của Thôi tiên sinh, liền cười lạnh một tiếng, không nói một lời.

Vừa rồi Nhan Thiên Tần bị hắn bác bỏ, một tên áo bào trắng khác đột nhiên cười mở miệng: - Vị Nhan huynh này cho rằng mở

biển cấm biển là thuận theo lòng người mà làm, mà vị Lý huynh cùng Từ huynh, thì cho rằng nên là cấm biển. Họ cho rằng, dùng

lợi ích khuyên bảo dan chúng, dân chúng sẽ đi ngược lại với nhân nghĩa truy cầu tài lợi. Cho nên triều đình cần coi trọng nông

nghiệp, ức chế công thương, để phòng ngừa dân chúng tham lam thô bỉ, quốc gia khốn đốn. Mà mở biển, chính là một phần

thông thương. Cho nên cần phải cấm biển.

Diệp Tiểu Thiên chắp tay nói: - Đa tạ vị nhân huynh này nhắc nhở, xin hỏi cao tính đại danh của nhân huynh?

Người nọ cũng đáp lễ lại, nói: - Không dám, ta họ Triệu, Triệu Văn Viễn, chính là tại hạ!

Tranh cãi mở biển và cấm biển thì gốc rễ ở nông nghiệp cùng công thương, mà tranh cãi giữa nông nghiệp cùng công thương, gốc

rễ lại trên lập trường về lợi cùng nghĩa của nhà Nho, cho nên một phen tranh luận của trước đình Tế Vân, đã đi sâu vào bên trên

bản chất của tranh cãi.

Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: - Công thương khiến cho quốc gia khốn đốn? Đây là cao kiến của vị cao nhân nào?

Từ Bá Di ung dung nói: - Là ta! Quốc gia có đất đai phì nhiều rộng lớn, mà dân chúng vẫn có rất nhiều người ăn không đủ no, đây

không phải vì nguyên nhân công thương hưng thịnh nông nghiệp bị bỏ rơi sao?

Vừa thấy là kẻ thù cũ, Diệp Tiểu Thiên lập tức nói: - Nói bậy! Nói bậy! Ăn nói lung tung, ăn nói lung tung!

Thối Tượng Sinh cau mày nói: - Một buổi hội, sao lại có thể nói thô bỉ như vậy?

Vương Học Chính vẫn không lên tiếng cũng nói: - Diệp Tiểu Thiên, không thể nói năng vô lễ!

Lý Thu trì cười lạnh nói: - Phủ học Đông Nhân quả nhiên là ai ai cũng được giáo dục như nhau a, thất phu đường phố như thế mà

cũng là tú tài.

Diệp Tiểu Thiên chỉ ngôn tay vào Lý Thu Trì nói: - Câm miệng! ngươi là cái đồ phân chó thối này! Ngươi khác phân duy nhất ở chỗ

là người được đựng trong hố phân! Nói cái gì, sợ người khác không biết người thôi sao?

Lý đại trạng tức đến mức run rẩy. Nói với Thối Tượng Sinh: - Thôi tiên sinh, người xem, người thô bỉ lỗ mãng như vậy, há có thể

trèo lên được nơi thanh nhã!

Thôi Tượng Sinh không vui nói: - Diệp Tiểu Thiên. Người có cao kiến gì không ngại trước mặt mọi người nói đi, thô lỗ như thế sao

khiến người khác phục?

Diệp Tiểu Thiên nói: - Cao kiến? Cao kiến cái rắm a? Chuyện rõ rõ trước mắt như vậy, còn cần cao kiến sao? Những người trên

cao không dính khói bụi trần gian như các ngươi, có thể cúi đầu nhìn xuống xem dân chúng sống thế nào không?





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch