Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 215: Phong cách trộm cướp

Chương 7: Phong cách trộm cướp







Oánh Oánh vẫn băn khoăn hội Tê Vân là lần đầu văn nhân mặc khách tụ hội, hi vọng lang quân nhà mình có thể nở mày nở mặt rạng danh ở nhã hội này, liền nói: - Tiểu Thiên ca thích, để hôm khác chúng ta đến du ngoạn là được, hôm nay có nhiều người đọc sách ở đây như vậy, nhất là Vương Học Chính cùng Thôi tiên sinh đều là nhân vật khó gặp. Tương lai của huynh quan trọng hơn, muội không thấy buồn đâu.

Diệp Tiểu Thiên nắm tay nàng nói: - Nha đầu ngốc, nàng không biết, vừa rồi ta ngâm một bài thơ hay, Thôi tiên sinh nghe xong khen ngợi không dứt, Vương Học Chính cũng gật đầu liên tiếp. Nên lộ mặt ta cũng lộ rồi, cân rạng ta cũng làm rạng rồi. Tiếp theo, ta lại luận sách với vài thư sinh kia, phản biện cho bọn họ á khẩu không trả lời được, đến nỗi mất mặt. Mọi việc phải làm có chừng mực. bây giờ chúng ta không rời đi, không phải khiến họ vô cùng xấu hổ sao?

- Như vậy a... Mặt mày Oánh Oánh hớn hở nói: - Được. chúng ta đi dọc song du ngoạn, thực ra muội đã thấy chán rồi. n...có cần

phải nói với cha muội một tiếng không?

Oánh Oánh nhìn thăm dò về phía đình Tế Vân, thấy lão cha đang nâng chén trong tay, tuy thái độ uống thả cửa, lại chỉ có nhã ý

nâng chén thưởng trăng, không thèm nhìn hướng họ lấy một cái.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Việc gì phải kinh động đến lão nhân gia, vừa rồi ở trước đình ta đã nói qua rồi.

Oánh Oánh vui vẻ nói: - Vậy chúng ta đi. Ô, Dao Dao chạy đi đâu rồi?

Oánh Oánh nhìn lên trên ngọn đồi, thấy con vượn khổng lồ đung đưa trên một cái cây đại thụ, thoáng cái biến mất bên trong

tầng lá xanh rậm rạp. Oánh Oánh chỉ về phía trước, vui vẻ nói: - Dở đằng kia, muội đi tìm họ.

Lúc này, một phen đối đáp của Diệp Tiểu Thiên đã nhanh chóng truyền ra ngoài, thư sinh trên bàn tiệc đều nhìn hắn với ánh mắt

khác thường, dù Diệp Tiểu Thiên không quan tâm, nhưng cũng hơi mất tự nhiên, tước gì lập tức rời khỏi đây, liền nói: - Được! Ta

đi dọc theo bờ sông, nàng đi tìm họ đi.

Oánh Oánh đáp ứng một tiếng, liền muốn chạy lên phía đối thấp kia, Diệp Tiểu Thiên vội hái một cái lá xanh lớn bọc đùi dê lại,

nói với Oánh Oánh: - Nàng cầm lấy, nhân lúc còn nóng cho Dao Dao ăn thử.

Oánh Oánh cầm đùi dễ chạy tới con đường nhỏ dọc theo đồi, Diệp Tiểu Thiên phủi phủi ống tay áo, ngang nhiên bỏ đi.

Trên mỏm đá phía trước sông, An Nam Thiên theo lời tổ phụ đến bên Đình Tề Vân, nghe Diệp Tiểu Thiên cười hì hì nổi giận mắng

một trận ở đây, thì vội vàng trở về nói cho tổ phụ nghe việc này.

An lao gia nghe xong cười ha hả, nói: - Diệp Tiểu Thiên này quả nhiên là ngoại tộc, đã nhiều năm lão phu chưa gặp qua người thú

vị như hắn.

An Nam Thiên cười khổ nói: - Lúc đầu khi ở huyện Hồ, tốn nhi chỉ nghĩ hắn là Ngải Điển Sư, cảm thấy hắn làm người và xử lý việc

tự tạo một phong cách riêng, có thể làm việc cho An gia ta, ai ngờ hắn là kẻ giả mạo. Nếu hôm nay kẻ giả mạo này biến thân

thành tôn giả cổ giáo, càng không có khả năng làm việc cho An gia ta, ông còn muốn gặp hắn sao?

An lão gia mỉm cười nói: - Gặp hay không cũng không có gì, chẳng qua... Ai nói hắn là Điển Sứ giả, nay lại là tôn giả cổ giáo, thì

không thể làm việc cho ta? Ta thấy, hắn có thể phát huy khả năng, còn lớn hơn so với trước kia.

An Nam Thiên nghi ngờ nói: - LÝ ông là...

An lão gia nói: - Người làm việc cho ta, không nhất định phải là người của ta. Con nói hắn đang thi cử nhân?

An Nam Thiên trả lời: - Vâng!

An lão gia nhấc nhấc cần câu, thay đổi cá mồi, lại tiếp tục vung vào trong nước, mỉm cười nói: - Hắn muốn thi cử nhân, vậy tặng

hắn một chức cử nhân.

An Nam Thiên lộ vẻ xúc động nói: - Ông, việc này cần chúng ta lãng phí một số người...

An lão gia nói: - Ai nói cần phải dùng người của chúng ta? Chuyện này ta sẽ nói với lão đầu tửu Hạ gia, ai bảo cháu gái bảo bối

của lão lúc nào cũng khi đi hai người khi về một đối với Diệp Tiểu Thiên kia, ha ha..., Hạ gia không nặng về văn giáo, chưa từng

có người tranh cử nhân, bây giờ Hạ gia muốn có một người, không sao chứ?

An Nam Thiên nói: - Ông muốn cho hắn thân phận cử nhân, tất nhiên là vì để hắn làm quan, nhưng người này có tác phong trộm

cướp rất nặng, làm việc cũng không theo lẽ thường...

An Quốc Duy thản nhiên nói: - Tác phong trộm cướp không nặng, làm được

Oánh Oánh mang đùi dê nướng chạy vào rừng cây, cao giọng gọi: - Dao Dao, Dao Dao...

Phía sau cây ở trước mặt ló ra hình dáng một người, Oánh Oánh nhìn người kia đến ngẩn ngơ, giật mình nói: - Nhị tỷ. Sao tỷ lại ở đây?

Người đi ra từ sau cây chính là Triển Ngưng Nhi, Oánh Oánh vừa thấy Triển Ngưng Nhi, khuôn mặt non nớt không khỏi nóng lên,

nàng từng nói với Triển Ngưng Nhi là sẽ lập tức trở về Hồng Phong Hồ, hôm nay lại bị bắt gặp ở đây.

Oánh Oánh ngượng ngùng nói: - Nhị tỷ, tỷ không đi săn bắn sao, mỗi lần vào núi săn bắn, đều hơn nửa tháng mới quay về, sao

lần này lại nhanh như vậy?

Triển Ngưng Nhi nghiêm nghị nói: - Chuyện này để sau hãy nói. Oánh Oánh, ta cố ý tới tìm muội, là có lời muốn nói với muội.

Oánh Oánh khó hiểu nói: - Nhị tỷ muốn nói gì? ách...tỷ muốn nếm thử đùi dễ không?

Triển Ngưng Nhi tức giận nói: - Muội đi theo ta!

Triển Ngưng Nhi xoay người bỏ đi, Oánh Oánh có chút do dự đi theo. Triển Ngưng Nhi đi đến một bên khối đá lớn, dừng lại chính

giữa hai cây to, Oánh Oánh đuổi theo hỏi: - Nhị tỷ, rốt cuộc tỷ có gì cần phải nói với muội a?

Triển Ngưng Nhi do dự một chút, nói: - Muội có biết thân phận thật sự của hắn không?

Oánh Oánh trừng mắt nhìn, nói: - Hắn? Hắn là ai a?

Triển Ngưng Nhi trừng mắt lên, tức giận nói: - Muội còn giả vờ ngốc với ta?

Oánh Oánh gượng cười hai tiếng, nói: - Là! Tỷ nói chàng nha, chàng cũng không nói quá nhiều với muội. Chỉ nói cho muội biết,

chàng từng cứu người, cha là lính canh ngục thiên lao, những cái khác thì không nói cái gì. Chẳng - qua, bây giờ chàng là tú tài

phủ Đồng Nhân nha.

Triển Ngưng Nhi nói: - Còn gì nữa không? Vậy hắn có nói cho muội biết...

Oánh Oánh nghi ngờ nhìn Triển Ngưng Nhi - Hả?

Triển Ngưng Nhi nói: - Hắn có nói cho muội biết...nói cho muội biết...

Triển Ngưng Nhi bỗng nhớ tới một màn kia: Diệp Tiểu Thiên dùng sức tránh ngón tay của vượn khổng lồ, nhảy xuống từ trên vách

đá dựng đứng, hét khàn cả giọng để vượn khổng lồ cứu nàng, thấy nàng không sao liền cười giơ đao lên, vì nghĩa quên mình ngã

xuống biển.

Trong lòng Triển Ngưng Nhi nóng lên. Bỗng có chút không đành lòng nói sự thật cho Oánh Oánh. Oánh Oánh nhìn Triển Ngưng

Nhi, một đôi mắt to xinh đẹp chậm rãi mở càng lớn hơn: - Nhị tỷ, tỷ muốn nói với muội, chàng ở quê nhà đã có vợ có con đấy chứ?

Triển Ngưng Nhi ngẩn ngơ: - Hå?

Oánh Oánh nhìn thần sắc của nàng, nghĩ mình đã đoán đúng, trong mắt không ngăn được nước mắt lóng lánh: - Vì sao chàng có

thể gạt muội? Chàng đã có vợ có cơn rồi còn phải hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt muội?

Triển Ngưng Nhi cười khổ nói: - Muội hiểu lầm rồi. Hắn cũng chưa có vợ con.

Oánh Oánh lập tức thở ra nhẹ nhàng, nước mắt vẫn còn, dĩ nhiên vui vẻ nói: - Vậy thì được, cho dù chàng đã đính hôn muội cũng

không sợ, hắc hắc! tiểu Thiên ca ca thích muội, đừng ai mong chia rẽ bọn muội.

Triển Ngưng Nhi nói sâu kín: - Cổ thần giáo kia thì sao? Cũng không chia cắt được hai người?

Oánh Oánh gõ đầu, chần chừ nói: - Cổ thần giáo? Hình như muội nghe nói qua cái tên này rồi, ai nha... Làm sao nghĩ không ra

nghe nói qua ở đâu nhỉ. Nhị tỷ, cổ thân giáo kia là cái gì?

Triển Ngưng Nhi nói: - Cổ thần giáo là giáo phái chúng ta thờ phụng, ở đầm sâu trong núi, chung quanh có chín động tám một

trại người Miêu bảo vệ...

Oánh Oánh thoáng cái nhảy dựng lên, nói: - Ah! Muội nhớ ra rồi, đường huynh thứ bốn sáu hay năm hai, ây, nhiều đường huynh

quả, thật sự không nhớ được, dù sao là nghe bọn họ từng nói qua. Cổ thần giáo thì sao, Tiểu Thiên ca có thù oán gì với họ? Nghe

nói họ rất lợi hại đấy.

Triển Ngưng Nhi cười khổ nói: - Diệp Tiểu Thiên không có thù với họ. Chỉ có điều... Diệp Tiểu Thiên là người phục vụ của cổ thần

đời này, cũng chính là giáo chủ cổ thần giáo!

- Ah! Muội biết rồi.

Oánh Oánh vui vẻ nói: - Người đàn ông mà Hạ Oánh Oánh muội nhìn trúng, sao có thể là hạng người bình thường? muội biết

ngay Tiểu Thiên ca nhất định là người có bản lĩnh lớn, quả nhiên rất giỏi.

Triển Ngưng Nhi nói: - Có thể muội cũng đã biết, cô thần giáo có một quy định đặc biệt... Triển Ngưng Nhi thật sự không kiềm chế

được, liền nói tất cả quy tắc của cổ thần giáo với Hạ Oánh Oánh, Hạ Oánh Oánh lập tức ngây dại, sau nửa ngày đều không nói gì.

Ngưng Nhi nói một cách đồng tình: - Hắn không nói qua chuyện này với muội chứ? Ha ha, ta biết ngay. Hai mươi năm nha, muội

na mới đối tám, hai mươi năm sau cũng chẳng qua hơn ba mươi sau tuổi, nhưng hắn muốn bỏ muội đi, muội có thể chấp nhận sao?

- Vì sao không thể?

Hạ Oánh Oánh cười rộ lên, mắt to cong cong giống trăng khuyết: - Các ca ca thường nói, kết hôn lâu quá, sớm chiều chung đụng,

tình yêu sâu hơn sẽ trở thành tình thân. Muội cùng Tiểu Thiên ca có thể làm vợ chồng đến hai mươi năm, chờ chàng trở về núi

làm tôn giả, lại cùng chàng vụng trộm tầm hoan, vậy là có thể sống vui vẻ cả đời.

Triển Ngưng Nhi trừng to mắt nhìn nàng, nửa ngày sau mới lắc đầu, thầm nghĩ: - Đầu óc con bé đúng là đơn giản, ta không nên

dùng tâm tư người bình thường nhìn nó. Triển Ngưng Nhi nói: - Thôi đi, nên nói ta đã nói cho muội rồi, nói thế thôi, tự giải quyết

cho tốt đi!

Hạ Oánh Oánh cười ngọt ngào, nhìn Triển Ngưng Nhi đi xa, dáng tươi cười dần biến mất, thầm nghĩ: - Nếu như đây là sự thật, tỷ

đã sớm biết rồi? Vậy vì sao tỷ vẫn thích chàng? Nói tới nói lui, không phải muốn gạt ta đem chàng





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch