Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 216: Đứng trên núi cao

Chương 8: Đứng trên núi cao







Diệp Tiêu Thiên đi ngược theo dòng sông, An Quốc Duy nhìn theo bóng hình hăn từ xa, nói với Ai Nam Thiên: - Ngươi tránh đi một lát.

An Nam Thiên quay đầu nhìn một cái, hiểu ý, nhẹ nhàng nấp vào trong rừng cây.

Diệp Tiểu Thiên chậm rãi đi đến bên tảng đá nổi cạnh bờ sông, thấy một ông lão đầu đội nón lá đang khoanh chân ngồi câu cá,

thần thái khoan thai tự nhiên, bất giác ngừng bước chân.

Nhưng hắn đứng một lát, thấy ông lão vẫn không câu được cá, cảm thấy vô vị, đang muốn nhấc chân rời đi, thì ông lão kia đột

nhiên quay đầu lại cười nói với hắn: - Tiểu hữu, vừa nãy người mắng quả nhiên sảng khoái, nhưng hôm nay cậu làm sướng cái

miệng mình, sau này không tránh khỏi phải chịu hậu quả.

Diệp Tiểu Thiên hơi kinh ngạc liếc nhìn ông già râu tóc bạc phơ mặt đầy nếp nhăn này, nói: - ũ Lão nhân gia quả nhiên tai thính

mắt tinh, sự việc trong đình Tế Vân vừa mới xảy ra mà đã có thể nắm bắt.

An Quốc Duy mỉm cười nói: - Haha, cháu của lão phu cũng ở đó, việc liên quan đến tiền đồ của vãn bối, lão làm sao mà không để ý?

Diệp Tiểu Thiên thoải mái cười nói: - Thì ra là vậy, khó trách, có điều những người trong đình thì không liên quan đến tiền đồ của

ta, cho nên, ta không cần để ý, cũng không cần lo lắng, mắng rồi thì sao, bọn họ có thể làm gì cho ta?

An Quốc Duy cười ha ha, nói: - Trong đình đó có một nhà Nho nổi danh thiên hạ, còn có một Học chính của Quý Châu, tiểu hữu là

người đọc sách. Mà người đọc sách có hai con đường, hoặc là cầu công danh lợi lộc, hoặc là câu thơ lễ lâu truyền, một câu nói của

Thối Tượng Sinh có thể khiến người mang tiếng xấu trong đám nho sĩ. Một cái lắc đầu của Vương Học Chính thì ngươi cũng đừng

mong bước được nửa bước lên đường làm quan, ngươi đắc tội với bọn họ, tiến cũng chết mà lùi cũng chết, phải làm thế nào?

Diệp Tiểu Thiên cười nói: - Tiến không được, lùi cũng không xong, vậy ta bước sang bên cạnh là được rồi.

Án Quốc Duy ngẩn ngơ, Diệp Tiểu Thiên lại nói: - Nếu như trái phải đều không thể đi, vậy thì lấy một cái thang trèo lên trên, nếu

còn không được thì đào một cái động chui xuống. Người sống còn sợ nước tiểu làm cho nghẹn chết sao?

An Quốc Duy sảng khoái cười lớn, nói: - Thú vị, thú vị. Người chỉ là một thiếu niên nhưng lại vô cùng khoáng đạt. Nhưng không

tránh khỏi chút ngây thơ.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Ta lại cảm thấy, là lão tiên sinh ngài nhìn không thấu mà thôi.

Diệp Tiểu Thiên liếc nhìn sọt cá bên cạnh An Quốc Duy, cười hỏi: - Chỗ cả lão tiên sinh câu này định dùng để làm gì?

Án Quốc Duy không biết vì sao hắn đột nhiên hỏi việc này, thuận miệng đáp: - Mấy con cá này tươi, nhưng cũng ko lớn lắm. Trở

về nấu canh cá, nhấm với mấy chén rượu lâu năm. Còn gì vui hơn.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Lão tiên sinh khí độ bất phàm, nghĩ nhất định là người phú quý. Những phủ đệ hơi lớn một chút đều có hồ

thả cá, trong ao thả rất nhiều cá chép, lão tiên sinh muốn uống canh cá, cần gì phải bỏ gần tìm xa, đến đây câu cá?

An Quốc Duy cảm thấy thiếu niên này khá thú vị, liền mỉm cười nói: - Cá chép là dùng để thưởng thức, sao có thể dùng để ăn chứ?

Diệp Tiểu Thiên nói: - Vậy thì đúng rồi. Cá trong sống, lão tiên sinh chưa từng nuôi chúng, hôm nay lại thả mồi câu cá, chúng

không tránh khỏi bị ném vào nồi đồng. Cá chép trong ao, béo mập cũng có thể ăn, nhưng là do lão tiên sinh hàng ngày nuôi

dưỡng, lại không chịu lấy nấu canh. Cớ là vì sao?

Bởi vì thấy cá đẹp, cảnh đẹp lòng vui. Cho nên nói, cá có tác dụng với người như thế nào, thì người cũng sẽ đối đãi với người như

vậy. Nếu người chỉ có tác dụng thỏa cái bụng cho con người, thì cho dù ngươi quẫy đầu quẫy đuôi để lấy lòng, thì cũng không

tránh được kết cục trở thành món canh.

An Quốc Duy nhìn sâu vào mắt Diệp Tiểu Thiên, chỉ cảm thấy câu này của hắn càng ngẫm càng thấy thấm thía. Bên trong dường

như có hàm chứa nhiều điều, giống như vịnh chí, lại như làm rõ thân phận của bản thân nên mới có sự so sánh như vậy, trong

lòng không khỏi cảm thấy run sợ.

Nhưng An Quốc Duy là một người như thế nào? Cho dù người đa mưu túc trí như Dương Ứng Lon nhắc đến cũng phải gọi một

tiếng lão hồ ly, chỉ một khắc thất thần nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Lão biết Diệp Tiểu Thiên không thể biết thân phận

của mình, đương nhiên cũng không thể phỏng đoán ý đồ của hắn, cho rằng đây chỉ là một câu nói bốc đồng của Diệp Tiểu Thiên.

An Quốc Duy nhẹ gật đầu nói: - Tiểu tử, ngươi khá thú vị!

Diệp Tiểu Thiên mỉm cười, chắp tay nói: - Lão tiên sinh còn có gì chỉ giáo?

An Quốc Duy vuốt râu cười nói: - Không có, người đi dạo của ngươi, ta câu cá của ta.

Diệp Tiểu Thiên cúi lạy sát đất, nói. - Vậy, vãn bối cảo từ!

An Quốc Duy quay người, giương cần câu lên, không ngoảnh lại nữa. Diệp Tiểu Thiên cũng ung dung rời đi.

An Quốc Duy cười híp mắt nhìn phao phập phồng trong nước, thầm nghĩ: - Thiếu niên này, không phải vật trong hồ, có thể bồi

dưỡng. Với thân phận của hắn thì đối với tình hình biến đổi của Quý Châu sau này có thể sẽ rất hữu dụng!

Diệp Tiểu Thiên chậm rãi ung dung bước đi, trong lòng nghĩ: - Bỗng nhiên có một lão già giả dạng cao nhân xa rời thế tục xuất

hiện ở đây sao? Cả phủ Quý Dương có người nào quan tâm đến ta? Chỉ có Oánh Oánh! Ông già này rất có thể là công nội của

Oánh Oánh, hôm nay có lẽ đến gặp cháu rể, hắc hắc! Không biết vừa rồi ta giả bộ nguy hiểm có giống không nữa, nhìn lão cười

híp mắt, có lẽ ta đã qua cửa rồi...

Oánh Oánh đã tìm được Đại Cá tử, Phúc Oa Nhi và Diêu Diêu đang chơi đùa rất vui vẻ. cả đám cùng đi về sườn núi tìm Diệp Tiểu

Thiên, trên đường Oánh Oánh tâm hồn treo ngược cành cây, mặc dù nàng cho rằng Triển Ngưng Nhi đang lừa mình, mục đích là

muốn nàng buông tay, nhưng những lời đó vẫn vương vấn trong lòng nàng.

- Rốt cuộc là thật hay giả ?

Oánh Oánh là một cô nương thiếu kiên nhẫn, vấn đề này như một cái gai cắm sâu trong lòng nàng. Nếu không hỏi kỹ càng, nàng

sẽ ăn không ngon ngủ không yên, khi cô và Diêu Diêu đến dưới chân núi, Diệp Tiểu Thiên đang một mình đứng bên sống trầm mặc.

Diệp Tiểu Thiên thấy bọn họ đi tới, liền cười nghênh đón, nói: - Diêu Diêu, người chạy ra rất nhiều mồ hôi, ở cũng với Đại Cá tư và

Phúc Oa Nhi lâu ngày, ngay cả người cũng trở nên hoang dã, nhanh chóng đến bờ sông rửa mặt đi

Diêu Diêu khéo léo vâng dạ, đi về phía bờ sông. Phúc Oa Nhi cũng luống cuống theo sau, Đại Cả tử thì đứng một bên, nhe răng

cười với Diệp Tiểu Thiên.

Oánh Oánh cắn môi, trực tiếp nói: - Tiểu Thiên ca, thiếp có chuyện muốn hỏi chàng.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Haha, hiếm khi nhìn thấy nét mặt nàng nghiêm túc như vậy, chuyện gì?

Oánh Oánh nghiêm túc hỏi: - Tiểu Thiên ca, chàng đã từng nghe nói ở cấm địa người Miêu nằm nơi sâu thẳm của Thập Vạn Đại

Sơn có một Cổ Thần giáo chưa?

Diệp Tiểu Thiên nhìn thần sắc Oánh Oánh có chút kỳ lạ, vấn đề đột nhiên vừa rồi làm cho trái tim hắn bỗng dưng đập thình thịch,

nụ cười trên mặt dần biến mất: - Oánh Oánh, nàng nghe qua ai nói cái gì, đúng không?

Oánh Oánh cố chấp nói: - Chàng trả lời ta.

Diệp Tiểu Thiên trầm mặc một lát, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên: - Không sai! Ta biết Cô Thần giáo, đã từng đi qua chỗ đó, hơn nữa

vô tình... lại trở thành tôn giả của bọn họ, ta không muốn làm cũng không được...

Diệp Tiểu Thiên cười có chút chua chát: - Ta làm một thời gian dài, bọn họ cũng không muốn tổn thương hai bên, nên mới

nhượng bộ một bước, cho ta kỳ hạn 20 năm, cho phép ta tiêu dao 20 năm trên giang hồ, sau đó muốn ta quay về làm cái quỷ gì

đó tôn giả. Ta không muốn, nhưng...

Diệp Tiểu Thiên chậm rãi cúi đầu, nói khẽ: - Thực xin lỗi, chuyện này ta vẫn cứ giấu nàng. Lúc đầu, ta cứ nghĩ nàng chỉ là một

tiểu cô nương con nhà nông, ta với nàng kết nghĩa vợ chồng 20 năm, cho nàng một đời phú quý, để nàng sinh con dưỡng cái cho

ta, cũng không bắt nàng chịu thiệt thòi. Về sau, ta thật lòng thích nàng, không chỉ thích vẻ đẹp của nàng, còn thích sự thẳng

thắn, hoạt bát của nàng. Ta thật không nỡ... nhưng nói cho cùng, là do ta quá ích kỷ rồi.

Oánh Oánh lẩm bẩm: - Hóa ra đây là sự thực...

Diệp Tiểu Thiên xấu hổ cúi đầu nói: - Xin lỗi, rất xin lỗi nàng. Nàng đi đi, ta sẽ không trách nàng. Diệp Tiểu Thiên chậm rãi quay

người, không đành lòng nhìn nàng rời đi.

Nhưng một lát sau, hắn bỗng cảm thấy một thân thể mềm mại, thơm ngát tiến sát đến mình. Rồi hai cánh tay mềm mại quàng

lấy eo hắn làm cả người hắn cứng lại.

Oánh Oánh nhẹ nhàng dán mặt vào lưng hắn, nói: - Chàng yêu ta, đúng không?

Diệp Tiểu Thiên gật mạnh đầu, nói lớn: - Đúng !

Oánh Oánh mỉm cười ngọt ngào, nói: - Từ nhỏ, thiếp đã nghe chuyện tình của tổ mẫu, rất ngưỡng mộ người. Thiếp từng mộng

tưởng mình là cô gái sống trên đỉnh núi tuyết, cho đến một ngày, có một người đàn ông mà mình yêu xuất hiện. Người đó khen

cô đẹp như hoa, nguyện cùng cô sống vui vẻ, hạnh phúc từng ngày. Lúc đó, cô sẽ không do dự đi cùng hắn, không cần biết hắn

có thân phận gì, không cần biết cùng với hắn có bao nhiêu khổ cực, chỉ cần hai người yêu nhau. Giống như đóa tuyết liên sống

bên cạnh dòng suối trên đỉnh núi tuyết đó, âm thầm sống ở đó nhiều năm để đợi người hữu duyên đến ngắt lấy nó, quý trọng nó...

Lệ hoa lấp lánh dần dâng lên trong mắt nàng, nàng nói thì thầm: - Khi thiếp ngồi trên cây cầu nhỏ, chàng nghĩ thiếp là cô nương

bán lẻ thì duyên phận chúng ta đã bắt đầu rồi. Khi chàng hôn thiếp, thì lòng thiếp đã thuộc về chàng, bây giờ chàng để thiếp ra

đi sao?

Diệp Tiểu Thiên, xoay người lại từ từ mà không dám tin, nhìn Oánh Oánh. Rồi hắn mừng như điện nói: - Oánh Oánh, nàng... nàng

biết rõ ta chỉ có thể ở với nàng 20 năm, nàng vẫn đồng ý theo ta?

Oánh Oánh dứt khoát gật đầu, nói: - Cùng người trong lòng ở một chỗ, một ngày cũng hơn 20 năm, nếu không phải người mình

thích, 20 năm cũng không bằng 1 ngày? Huống chi...

Đôi lông mày dài tinh tế của Oánh Oánh như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ nhướng lên: - Cổ Thần giáo rất lợi hại sao? Muốn giành

người đàn ông với ta? Hừ! 20 năm sau, hơn 20 chú bác của ta, hơn 100 huynh đệ, ít nhất cũng mấy trăm cháu trai, và đám gia

nô sẽ đè chết bọn họ! - Oánh Oánh!

Diệp Tiểu Thiện cảm động ôm chặt Oánh Oánh, kích động nói: - Nàng đúng là bảo bối của ta! Nàng là cô nương đáng yêu nhất

trên đời! nàng yên tâm, Diệp Tiểu Thiên ta cũng không phải trái hồng mềm cho người ta nắn bóp, chuyện Cổ Thần giáo, ta nhất

định sẽ nghĩ cách!

Trên sườn núi, trong bụi cây một bóng người cô đơn.

Trà của muội,

Trong trà của muội có muối và dầu,

Có dầu có muối để dễ nhớ,

Có tình có ý mới hòa hợp,

Trà của ca,

Vị sơn trà của ca rất tươi mát

Chỉ cần ca không chế

Nguyện cùng ca uống chà 60 năm. Giọng hát uyển chuyển nhẹ nhàng vang lên trong rừng cây, thấp đến nỗi chỉ để người hát

nghe thấy.

- Tiểu Thiên ca, thiếp vì chàng mà bỏ công học một ca khúc, đáng tiếc... thiếp vĩnh viễn cũng không thể hát cho chàng nghe rồi.

Nhìn bóng hai người ôm nhau bên bờ Nam Minh, Triển Ngưng Nhi ôm lệ rời đi.





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch