Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 217: Không giữ được bí mật

Chương 9: Không giữ được bí mật







Hội Tê Vân vốn là buổi tiệc đầu tiên mà Học chính Quý Châu Vương Hạo Minh tiếp Thôi Tượng Tiên, đồng thời cũng là một hoạt động quan trọng để vị đại Nho Trung Nguyên này thể hiện tài năng, đánh giá sĩ tử Quý Châu. Vốn mục đích lưu lại một giai thoại trong rừng sĩ tử Quý Dương, nhưng lại bị tên Diệp Tiểu Thiên không biết trời cao đất dày làm loạn, yến hội đã hoàn toàn thất bại.

Sau đó, thơ phú sách luận của bất kỳ người nào dường như cũng không còn độc đáo nữa, Thôi Tượng Tiên và Vương Hạo Minh hoàn toàn mất hứng, lúc đảm sĩ tử kia nói văn luận sách, vừa nghĩ đến tiếng “Quốc mạ” của Diệp Tiểu Thiên”, và mượn thịt dê châm biếm bọn họ chỉ biết nói những lời lẽ cao siêu, phóng đại thực tế, liền cảm thấy ngại ngùng, mất tự nhiên

Vì vậy Yến Tề Vân cũng kết thúc qua loa, Vương Hạo Minh và Thôi Tượng Tiên cùng ngồi một xe rời đi.

Ngồi trên xe, nghĩ đến một bữa tiệc tốt đẹp lại bị cái tên không biết trời cao đất dày Diệp Tiểu Tiên làm loạn, Thối Trọng Sinh vẫn

còn cảm thấy rất tức giận bất bình. Vương Hạo Minh an ủi: - Lượng Sinh, việc gì phải canh cánh trong lòng mãi, đạo đức văn

chương của ngài nổi danh thiên hạ, đừng để ý tới một thất phu thô lỗ như vậy, người khác không cười hắn mà cười ngài đó.

Thôi Tượng Sinh thở dài: - Hạo Minh huynh, nếu hắn thực sự là một thất phu, thì cho dù hắn có nói khó nghe hơn nữa ta cũng sẽ

không để trong lòng. Chúng ta là người đọc sách, có bao giờ chấp nhặt với một người như vậy? nhưng Diệp Tiểu Thiên này còn có

thân phận tú tài, thật sự là một sự sỉ nhục của đám sĩ tử.

Vương Hạo Minh cười nhạt một tiếng, nói: - Ngài yên tâm, hắn sẽ nhanh chóng không còn là tú tài.

hai mắt Thôi Tượng Sinh sáng ngời, nói: - Hạo Minh huynh, ý huynh là...?

Vương Hạo Minh nói: - Quý châu văn giáo bất xương, đồng nhân viru kỳ như thử. Nhưng, nực cười là đây chỉ là tự xưng, 5 năm rồi

không có được một tú tài. Đầu năm nay, Giáo dụ phủ Đồng nhân Lê Trung n bị ta quạt cho một trận, nói rõ nếu y không có thay

đổi, thì sẽ bãi miễn chức Giáo dụ của y, ai ngờ, chỉ qua mấy tháng sau, Đồng nhân lại xuất hiện tên tú tài Diệp Tiểu Thiên này...

Thối Tượng Sinh chợt nói: - Chỉ e có lối tắt.

Vương Hạo Minh cười lạnh nói: - Theo ta thấy, chỉ e không phải có lối tắt, mà là nhất định có vấn đề. “Thi tuổi” năm nay, ta sẽ

đích thân đi tuần tra. Những chỗ khác ta sẽ không đi, chỉ duy có Đồng Nhân là ta nhất định phải đi, đến lúc đó...

Thôi Tượng sinh nghe vậy, hiểu ý mỉm cười.

“Thi tuổi” là sau khi tú tài trúng tuyển, hàng năm đều phải tiến hành phục khảo. Việc này để phòng ngừa nghiệp học người đọc

sách không tiến mà lại lùi. Nếu tú tài không đủ tiêu chuẩn, sẽ bị tước danh hiệu tú tài. Chỉ có danh hiệu cử nhân trở lên mới được

giữ mãi.

Mà “Thi tuổi” không phải do quan phủ và khảo quan địa phương để kiểm tra, mà do học chính thượng cấp nha môn phái người

đến kiểm tra. Đây cũng là nguyên nhân 5 năm liền không có một tú tài. Học thức của kẻ học địa phương quá kém, cho dù Lê

Trung n có lấy, nhưng đều bị tước đoạt danh hiệu khi “ Thi tuổi”, thực sự là quá khô.

Cho đến khi Vương Học Chính nghiêm khắc phê bình “chiến tích” của Lê Trung n, thì y mới quyết định lừa gạt một ách bất đắc dĩ.

Chỉ cần tài học của Diệp Tiểu Thiên không quá tệ, đến khi học chính phải người đến kiểm tra “ thi tuổi” thì đưa ít lễ vật hối lộ,

không chừng có thể lừa được qua.

Nhưng hôm nay, Diệp Tiểu Thiên lại làm trò bừa bãi ở đình Tế Vân, nhục mạ Thôi Tượng Sinh và đám sĩ tử khiến cho người chủ trì

bữa yến là Vương học chính cũng cảm thấy mất mặt, không tránh khỏi tức giận. Bình thường, y đều phải người về chủ trì các nơi

tổ chức “ thi tuổi”. Lần này, y quyết định đích thân đến Đồng Nhân, đương nhiên là muốn tước đi cái danh tú tài của Diệp Tiểu

Thiên, làm cho Thối Tượng Sinh bớt giận.

Vương Hạo Minh vừa dứt lời, chợt cau mày, bụng đầy nghi hoặc nói với Thối Tượng Sinh: - Đúng rồi, vừa nãy bài thơ Diệp Tiểu

Thiên ngâm... là có chuyện gì ? Rõ ràng là không thuận, sao ngài lại còn thổi phồng lên? .



Thối Tượng Sinh đỏ mặt. Áp úng một lúc, mới nói thực với người hảo hữu đồng môn này: - Ai! Hạo Minh huynh! Huynh không

biết, tên tiểu tặc Diệp Tiểu Thiên kia đã giở trò, bài về đó căn bản không phải do hắn làm, mà là bút tích của Trương Dịch, phủ

Đồng Nhân.

Vương Hạo Minh giật mình, nói: - A ! Trương mập..

Thôi Trương Sinh cười khổ nói: - Đúng vậy! lúc ta hồi hương, Trương Dịch từng mở yến tiếp đãi, trong bữa yến còn đắc chí ngâm

bài và không thuận tai này, còn nói đây là do y mới làm. Bài thơ này đương nhiên là không thuận, nhưng ngài bảo ngu đệ nên

đáp lại thế nào?

mặc dù là án sát kiệm học chính của Quý Châu, một tay nắm giữ tư pháp và giáo dục Quý Châu, cũng coi là quyền cao chức

trọng. Nhưng so với tên thổ hoàng đế thất truyền này, vẫn thua kém rất nhiều. Vương Hạo Minh suy nghĩ một hồi, nếu Trương

Dịch ngâm bài thơ này trước mặt mình, thì chỉ e y cũng sẽ phải khích lệ vài câu. Vì vậy hai người không khỏi nhìn nhau cười khô...

sau khi đến Quý Dương thì Thôi Tượng Sinh ở trong phủ tị án sát của Vương Hạo Minh, hai người vừa từ tiệc rượu trở về, đều hơi

say nên trở lại phu nha thì ai đi đường nấy, về phòng mình nghỉ ngơi.

Vương Hạo Minh đến phòng khách ở hậu trạch, phân phó thị tỳ mang đến một bát canh giải rượu, đang từ từ uống thì một tên sai

vặt mặt mày lanh lợi chạy vào, ghé vào tai y nói nhỏ mấy câu.

Vương Hạo Minh nghe xong khẽ cau mày, thắc mắc: - Hạ gia ở Hồ Hồng Phong? Vừa rồi không phải vừa gặp ở bữa tiệc sao, y có

chuyện gì mà đến gặp? Nhanh mời vào!

Lát sau, một lão nhân cao lớn, mặt mày hồng hào sải bước tiến vào, tên sai vặt vừa nãy cũng không đuổi kịp. Lão nhân sải bước

vào phòng khách, vừa thấy Vương Hạo Minh liền chắp tay, cất giọng ồm ồm, nói lớn: - Vương án sát, Hạ mỗ xin bái kiến, mạo

muội quấy rầy, xin thứ lỗi.

Vương Hạo Minh vội vàng tiếp đón: - Hạ lão huynh nói gì vậy, ta và người đâu cần phải khách khí. Nhanh, nhanh ngồi đi, người

đâu, dâng trà!

Vương Hạo Minh căn dặn thị tỳ dâng trà xong, liền cười hỏi: - Vương mỗ và Hạ huynh vừa ở đình Tế Vân uống rượu, không biết có

chuyện gì mà không tiện nói lúc đó, phải đến tận đây?

Hạ lão cha nhíu mày, tựa như có vẻ hơi đắn đo, nói: - Vương án sát, Hạ mỗ là người thô lỗ, không biết nói lời vòng vo. Hôm nay ta

đến là vì một việc, năm nay Hạ gia chúng ta muốn có một vị trí cử nhân!

Vương Hạo Minh nghe xong, thì sững sờ một lát mới nói: - Hạ huynh, mấy năm hay Hạ gia của Hồ Hồng Phong không để ý đến

khoa cử, sao năm lại lại...

Hạ lão cha không nhịn được nói: - Không phải là ta đã để ý đó sao? Vương án sát, ngài còn kiêm cả học chính của tỉnh này, mai

trúng tuyển ai không trúng tuyển đều do một câu nói của ngài. Ngài nói thẳng cho ta biết, cái suất đó, ngài có đồng ý không?

Vương Hạo Minh ấp úng nói: - Thực ra, triều đình đều có chiếu cố đến các vị thổ ty. Đối với cử nhân, cũng luôn đồng ý dành một

phần cho những thử ty dốc công học tập, nhưng đệ tử học thức còn kém. Nếu Hạ huynh muốn một suất cử nhân, cần nói từ sớm,

hôm nay các thủ ty đều đã hỏi qua, nếu còn có sự thay đổi...





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch