Dạ Thiên Tử
Chương 10: Hồng hạnh xuất tường
Biết được Diệp Tiểu Thiên là Tôn giả Cô Thân giáo, Hạ lão gia tử quá sợ hãi, lập tức triệu tập hội nghị gia tộc khẩn cấp.
Thực ra tham dự hội nghị gia tộc khẩn cấp ngoài Hạ lão gia tử cũng chỉ có phụ thân cùng với mẫu thân của Hạ Oánh Oánh. Còn
đám đường huynh đường để bắp nở đầu bé, nếu để bọn họ biết tin này, phương pháp duy nhất bọn họ nghĩ ra được là lối Diệp
Tiểu Thiện ra ngũ mã phanh thây, ngay cả xác cũng không chịu chôn, hoàn toàn là một đám thành sự thì ít, bại sự có thừa.
Hạ phu nhân cau lông mày hỏi: - Lão tổ tông nói sao?
- Lão tổ tông nói cứ thuận theo tự nhiên. Nếu hắn dám làm Oánh Oánh bị tổn thương thì sao có thể nói là thương nó được. Nếu
không làm nó bị tổn thương, thân phận của nó là gì cũng sẽ không thay đổi được sự thực sẽ bị bỏ rơi.
Hạ lão gia tử nói: - Nói nhảm! Đó là do mẹ còn không biết hắn là Tôn giả của Cổ giáo. Nếu lão nhân gia người biết, hai mươi năm
sau sẽ phải bỏ vợ bỏ con đến rừng sâu núi thăm làm Dã Nhân Vương, bà sẽ không nói như vậy đâu. Lão nhân gia người hiểu rõ
Oánh Oánh nhất, làm sao có thể cam lòng để cho Oánh Oánh phải sống một mình thì chồng đến chết.
Hạ phu nhân lập tức nghiêm túc hưởng ứng: - Đúng vậy! Cha nói rất đúng. Chúng ta phải tách bọn chúng ra ngay, không thể để
cho bọn chúng ở cùng nhau nữa. Tách ra rồi, tình cảm của chúng cũng sẽ phai nhạt dần. Lúc này không thể tùy được nữa, cho dù
có khiến cho nó đau buồn cũng phải tách hai đứa nó ra. Nếu không, cô nam quả nữ ở chung, khó tránh được sẽ xảy ra chuyện,
đến lúc đó hối hận cũng muộn.
Hạ lão gia tử chần chừ: - Cũng không đến mức đó chứ? Không phải Diệp Tiểu Thiên đã từng hộ tống một vị Thủy Vũ cô nương từ
Tĩnh Châu đến tận Đồng Nhân sao? Hai người sớm chiều ở chung lâu như vậy, hắn cũng chưa từng xâm phạm đến sự trong sạch
của nữ tử kia, chưa kể nhân phẩm của hắn cũng tốt.
- Cha, nếu hắn mà có chuyện gì với Thủy Vũ Cô nương, Tiết gia cũng sẽ không phản đối bọn họ sống chung. Ta lo Diệp Tiểu Thiên
chịu thiệt như vậy có lẽ cũng chẳng phải quân từ đâu.
Hạ lão cha nghe vậy lo cuống lên: - Đúng! Đây là danh tiết của Oánh Oánh, việc này không được qua loa. Nếu không, chúng ta
lập tức đưa nó về hồ Hồng Phong, đưa nó tới ở với lão tổ tông, nhờ lão tổ tông trông nom nó.
Hạ lão gia tử giật giật mấy sợi râu, cau mày nói: - Nếu nha đầu kia không chịu đi cùng chúng ta thì sao? – Lão lắc đầu – Không
ổn. Nha đầu Lấy mà khóc lóc nỉ non thì làm thế nào được.
- Cha! Đến lúc nào rồi, người còn lo nó khóc nữa sao?
Đột nhiên Hạ lão gia tử võ đùi reo lên: - Có cách rồi! Ta sẽ nói mẹ bệnh nặng, muốn gặp nó.
Hạ Lão Lục và Hạ phu nhân nhìn nhau. Hạ lão gia tử đắc chí cười nói: - Oánh Oánh rất hiếu thuận, nghe tin này nhất định sẽ đi
theo chúng ta.
Ở chỗ Oánh Oánh, nha hoàn Tiểu Phương bên cạnh Hạ phu nhân vội vàng chạy tới, hốt hoảng nói với Tiểu Vi đang làm vườn: -
Tiểu Vi, không ổn rồi! Phu nhân đã biết Diệp Tiểu Thiên là Tôn giả Cổ giáo, đang bàn với lão gia tử và lão thái gia đấy.
Tiểu Vi giật mình: - Ta đã dặn ngươi không được kể với người khác cơ mà? Sao phu nhân biết được?
Tiểu Phương xấu hổ: - Ta...ta chỉ nói với mấy người Tiểu Anh, Tiểu Tuyết một lần, ai ngờ...
Tiểu Vi cuống lên đi vòng quanh: - Nguy rồi. Nhất định Oánh Oánh sẽ trách ta. Không chừng có thể sẽ đuổi ta đi mất.
- Ngươi lập tức đi nói cho Oánh Oánh. Mau nghĩ cách xem nào. Ta nghe ý phu nhân là muốn cưỡi ép đưa Oánh Oánh về hồ Hồng Phong...
- Ồ! Đúng đúng đúng. Ta đi ngay đây!
Tiểu Phương ngoái lại nhìn đằng sau, vội vàng nói: - Ta không đi lâu quá được, nếu không phu nhân sẽ nghi ngờ, ta về trước đây.
Ngươi đừng để lộ là ta đã nói cho người biết đó.
Tiểu Vi túm váy chạy vào phòng, vừa chạy vừa dặn: - Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với ai!
Tắm táp xong xuôi, Oánh Oánh đang được Tiểu Lộ chải tóc.
Nàng mặc một chiếc váy ngủ mỏng như cánh ve sầu ngồi trước gương trang điểm có thể thấp thấp thoáng da thịt như ngọc. Lại
thêm khuôn mặt như hoa đào, mịn màng trắng trẻo, quả xứng danh người ngọc.
Dưới lớp lụa mỏng như cánh ve là một cơ thể thiếu nữ mềm mại với những đường cong quyến rũ. Cái cô nàng trắng nõn thon dài
như thiên nga, bên dưới bờ vai mỏng manh là cặp tuyết lê nảy nở, trượt xuống là bờ eo nhỏ không đây hai nắm tay, lấp ló dưới
lớp sa mỏng là khe rốn nhỏ như hạt cơm.
Tiểu Vi đang chải mái tóc dài cho Oánh Oánh, nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng trong gương, nhịn không được hé miệng cười
khen: - Oánh Oánh nhà ta càng lớn càng đẹp. Nếu ta là nam nhân, cho dù Hạ gia có hơn một ngàn huynh đệ trông coi cũng sẽ
không biết sợ là gì, nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế bắt được ngươi.
Trong gương là một khuôn mặt xinh xắn với hàng mi cong dài như mảnh trăng khuyết, tô điểm cha sóng mắt lóng lánh như làn
nước hồ thu . Nghe Tiểu Vi nói vậy, Oánh Oánh hơi nhăn sống mũi mịn như ngọc, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, cười nói: - Người
ta đã có Tiểu Thiên ca ca rồi. Ngươi dám có ý đồ gì với ta, ta sẽ để cho các ca ca cắt chân ngươi.
Tiểu Lộ hất cằm hừ lạnh: - Ta mà là nam nhân, nhất định sẽ tuấn tú hơn hắn ba phần, ngươi nỡ đánh ta sao?
Oánh Oánh đáp thản nhiên: - Ngươi không hiểu, thích một người, có lẽ sức hút ban đầu là ở tài của hắn, ở gương mặt của hắn,
nhưng tới khi người thực sự yêu hắn rồi, hình ảnh của hắn sẽ lấp đầy tim ngươi, cho dù có ai đó hơn hẳn cả trăm lần nghìn lần,
ngươi cũng sẽ không thèm quan tâm.
Tiểu Lộ nhìn vào cặp má lúm đồng tiền của nàng, tâm hồn thiếu nữ khẽ rung lên. Cho tới giờ, tuy nàng cũng có hảo cảm với Diệp
Tiểu Thiên, nhưng còn lâu mới tới mức yêu. Vì năm đó, từ khi được đưa tới bên cạnh Oánh Oánh, khi chỉ là một đứa trẻ, nàng đã
biết được vận mệnh là của hồi môn, trượng phu của nàng không phải để nàng yêu hay thương.
Cho nên, nàng không thể hiểu được tính tình của Oánh Oánh. Có lẽ từ nhỏ cuộc sống của Oánh Oánh dễ dàng hơn nàng rất
nhiều, nhưng về chuyện tình cảm hiển nhiên Oánh Oánh lại rõ hơn nàng rất nhiều. Tiểu Lộ nghĩ đến Diệp Tiểu Thiên, nhớ lại
những lúc hắn khá thân thiết với mình, nghĩ đến những khi chạm vào tóc mai, vào vành tai của hắn, đột nhiên ngẩn người.
Đúng lúc này...
- Oánh Oánh, không ổn rồi! Tiểu Phương nói với ta, phu nhân đã biết rõ Diệp công tử là Tôn giả Cổ giáo, người sốt ruột muốn đưa
người về hồ Hồng Phong, chia cắt hai người! Tiểu Vi vừa xông vào khuê phòng của Oánh Oánh vừa vội vàng hô hoán.
- Keng! Chiếc lược sừng trâu nho nhỏ trên tay Tiểu Lộ rơi xuống.
Oánh Oánh giật mình quay đầu lại hỏi: - Làm sao mẹ ta biết Tiểu Thiên ca là Tôn giả Cổ giáo?
Đột nhiên Oánh Oánh nhìn sang Tiểu Lộ: - Tiểu Lộ, ngươi...
Tiểu Lộ hốt hoảng nói: - Ta chỉ mới nói với Tiểu Vi.
Tiểu Vi ú ớ không nói được gì.
Oánh Oánh dậm chân cuống lên: - Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Nhất định mẫu thân sẽ không đồng ý cho chúng ta cùng nhau.
Tiểu Lộ vừa áy náy vừa xấu hổ, hốt hoảng nói: - Hay là đi nói với Diệp công tử đi, hắn đa mưu túc trí, không chừng sẽ có biện pháp.
Hai mắt Oánh Oánh rực sáng: - Đúng! Tiểu Thiên ca, ta đi tìm Tiểu Thiên ca!
Bên cạnh tường, Tiểu Lộ và Tiểu Vi cùng nhau đỡ Hạ Oánh Oánh còn chưa mặc áo khoác ngoài leo lên tường. Oánh Oánh leo lên
cổ Tiểu Lộ, lúng túng trèo lên bờ tường, không dám mở mặt: - Ta sợ độ cao! Ta không dám nhảy xuống đầu. Các ngươi mau lên
đây giúp đi! - Được!
Tiểu Lộ đang muốn thụt xuống khỏi người Tiểu Vi, đột nhiên đằng sau vang lên giọng nói oang oang của Hạ lão gia tử: - Oánh
Oánh đâu? Oánh Oánh...
Tiểu Lộ cuống lên: - Oánh Oánh, người mau đi đi, nhanh lên! Lão thái gia đến rồi, nếu bị ông ấy bắt được thì hỏng hết.
Nghe vậy, Oánh Oánh cũng cuống lên, không kịp thấy sợ nữa, nhấc chân nhảy ra ngoài.
Dưới tường có một tên ăn mày đang nằm ngủ. Gã cũng có vài tên đàn em, vì hai răng cửa chìa ra nên bị gọi là Thổ Gia Nhi. Xưa
nay gã cũng không chịu tự mình đi xin ăn, toàn xua đàn em ra mặt, còn mình ngồi mát hưởng thụ.
Thố Gia Nhi đang lười biếng nằm chơi, Oánh Oánh nhảy từ trên trường xuống rơi trúng người khiến cã kêu lên đau đớn, chỉ thiếu
chút nữa là sặc khí. Oánh Oánh kinh ngạc tròn mắt tự hoi: - Ô! Sao lại không đau nhỉ!
Thố Gia Nhi há miệng hớp hớp như cá mắc cạn, rên rỉ: - CÔ nương! Ngươi không đau, nhưng ta sắp không thở nổi rồi!
Oánh Oánh ngoái lại nhìn, thì ra mình đang dẫm lên một gã ăn mày tóc tai bù xù bẩn thỉu, sợ hãi hét toáng lên, vội vàng nhảy ra,
liên tục xin lỗi
Thố Gia Nhi thấy tiểu cô nương xinh đẹp hơn người, như thiên tiên giáng trần, mái tóc dài thả xõa, nhìn đáng yêu vô cùng, quên
luôn cả cái đau, mê muội ngắm nhìn nàng: - A...không sao. Cô nương, nàng...nàng thật đẹp.
Oánh Oánh nhìn ánh mắt của gã mà lòng đầy sợ hãi, lại lo ông nội đuổi theo, còn đâu tâm trí đáp lại nổi, vội vàng túm váy hoảng
hốt chạy đi.
Bên kia tường, Hạ lão gia tử dẫn đầu, sau lưng là Hạ Lão Lục và Hạ phu nhân sải bước tới gần. Tiểu Lộ cô nương vừa nhảy xuống
khỏi người Tiểu Vi, đang định nhảy lên bờ tường, vừa mới chuẩn bị thì đã bị Hạ lão gia tử đi ra khỏi rừng trúc nhìn thấy.
Hạ lão gia tử lớn tiếng gọi: - Tiểu Lộ, Tiểu Vi, Oánh Oánh đâu?
Hai người bị bắt quả tang, không dám to gan bỏ trốn trước mặt lão, vội vàng khiếp sợ thi lễ với ba người: - Lão thái gia, lão gia
tử, phu nhân.
Hạ phu nhân hỏi: - Các ngươi làm gì ở đây? Oánh Oánh đâu?
Hai nàng liếc nhau, do dự không chịu mở lời.
Hạ lão cha dậm chân giục: - Các ngươi nói mau!
Đầu gối hai nàng mềm nhũn, không tự chủ được mà quỳ sụp xuống, cúi thấp đầu, vẫn không nói lời nào.
Hạ lão gia tử giận dữ: - Hỗn láo! Các ngươi cho rằng lão phu không dám xử lý các ngươi sao?
Cây quạt hương bồ trên tay Hạ lão gia tử vung lên, còn chưa vỗ tới đầu các nàng, Tiểu Vi đã bất ngờ ngẩng đầu, dũng cảm nói: -
Ngày đầu tiên nô tì được đưa đến Hạ phủ đã được ra lệnh là cả đời chỉ nghe lời Oánh Oánh tiểu thư, chỉ trung thành với Oánh
Oánh tiểu thư! Nô tì sẽ không bán đúng tiêu thu!
Bàn tay Hạ lão gia tử run rẩy giữa không trung, giận càng thêm giận: - Ngươi...các ngươi...
Hạ phu nhân nhìn bức tường sau lưng Tiểu Lộ và Tiểu Vi, sắc mặt tái đi, bật thốt: - Oánh Oánh treo tường bỏ đi sao?
Bên kia bức tường, Thố Gia Nhi hổn hển vật vã cả buổi mới điều hòa được hơi thở, xoa xoa bụng, nhìn theo hướng Oánh Oánh bỏ
chạy, nhớ lại dáng người mê hồn của nàng, dung nhan như thiên tiến của nàng, si ngốc cảm thán: - A! Thật là đẹp quá. Có cô
nương đẹp như vậy, ngày nào dẫm lên ta cũng chịu!
Vita diết lời, một bóng người lại từ trên trời giáng xuống, đôi bàn chân to dẫm chính xác lên bụng gã. Thố Gia Nhi bị giẫm đến
mức cơ thể và hai chân đều dựng cả lên, hừ một tiếng, hai mắt trợn tròn.
Hạ lão gia tử vội vàng chạy ra hai bước, nhìn về phía ngã ba đường, quay lại quát: - Này! Gã ăn mày kia, vị cô nương vừa rồi
chạy hướng nào?
Thố Gia Nhi như con cá sắp chết, miệng hớp hớp không khí, không nói nổi tiếng nào. Hạ lão gia tử vội quát lên: - Ngươi nói mau!
Nói ra lão phu có trọng thưởng!
Nghe vậy hai mắt gã sáng ngời, đang định thốt lên mấy tiếng, lại một bóng người từ trên trời giáng xuống, một đôi bàn chân to
tướng dẫm chuẩn xác vào bụng gã. Hạ lão cha nhìn đông lại nhìn tây, vội vàng hỏi: - Cha, Oánh Oánh đâu rồi? Nó chạy hướng nào?
Thố Gia Nhi trợn trừng hai mắt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Quyển 6 -
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.