Dạ Thiên Tử
Chương 11: Gạo nấu thành cơm
Hạ lão cha đi rồi, Vương An Sát lấy ra một loạt danh sách không biết đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, cân nhắc từ đầu tới cuối.
Mỗi cái tên trên đó đều đại diện cho một thân phận, một bối cảnh, mỗi một nét chữ đều đại diện cho tầng tầng sức mạnh chống
đỡ sau lưng. Lão cẩn thận cân nhắc lợi hại.
Và lão cảm thấy động vào ai cũng không ổn. Từ xưa tới nay, dưới sự khống chế của đám thể ty, từ Tần Hán Đường Tống tới giờ,
Quý Châu này chưa bao giờ thay đổi. Ấn Sát Sứ như lão muốn đứng lại được ở đây, cũng không thể thiếu được sự ủng hộ của các
thể ty ở nơi này, làm sao có thể chọn ra được ai để đắc tội?
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Hạo Minh chuyển ánh mắt tới danh sách năm học sinh đã dựa vào học thức thực sự mà đi thi kia. Trong
năm người đó, hôm nay lão đã gặp Từ Bá Di, ấn tượng cũng rất được, tuy chưa nói chuyện trực tiếp với y, nhưng y cũng biết rõ
Từ Bá Di là người của Điện gia.
Nếu người của Điện gia nằm ngoài danh sách, không thi trúng thì thôi, nếu lại bằng thực lực mà đứng vào “ngũ cường” (top5 của
buổi thi) thì lão cũng không dám xóa đi. Cho dù quan chủ khảo là lão, nhưng vẫn còn hai phó chủ khảo nữa, nếu có ai đó để lộ ra
tin này, chắc chắn lão sẽ đắc tội Điện gia. Cho nên, lão lại vẽ một vòng tròn quanh cái tên Từ Bá Di, tiếp tục tập trung vào bốn
cái tên còn lại.
Cả bốn người này đều là người đọc sách không quyền không thể không chống lưng, nâng lên hạ xuống nửa ngày, lão chọn bậy
một cái tên thoạt nghe không hay cho lắm, khẽ gạch một nét bút, con cá khó khăn lắm mới vượt qua được Long Môn, đã bị lão
đánh đuổi về bụi liễu.
Vương Hạo Minh nhìn cái tên vừa bị mình gạch đi, hạ bút viết ba chữ “Diệp Tiểu Thiên”. Viết xong, đặt bút xuống bút sơn (gác
bút), lão dựa vào ghế, thở dài thật dài.
Hạ lão cha đã hứa sẽ đi nói chuyện với các đại thể ty, cố chen vào một suất, các vị thỏ ty thế nào cũng phải bàn luận cãi nhau
một trận, mà còn là cãi nhau kịch liệt. Vương Hạo Minh quyết định không được đắc tội ai, nên để cho Diệp Tiểu Thiên chiếm suất
của một người đọc sách không có chống lưng. Tới lúc đó, mặc kệ thố ty nào quyết định nhường ra một suất thì vẫn là lão đã tặng
một nhân tình.
Vương Hạo Minh nhẹ nhàng vỗ lên tay ghế, vừa quyết định, lão đột nhiên nghĩ tới Thôi Trọng Sinh. Vừa rồi trên xe lão còn nói
thêm nói thắt, cuối cùng, chẳng những công danh tú tài của Diệp Tiểu Thiên không bị lột bỏ, ngược lại đã thành cử nhân, làm sao
lão trả lời lão hữu đây?
Ngẫm nghĩ nửa ngày, lão đứng dậy đi tới nhà ngang chỗ Thôi Tượng Sinh đang ở. Lúc này, Thối Tượng Sinh vừa tắm, mặc một bộ
đạo bào, vấn đơn giản búi tóc, để chân trần ngồi xếp bằng trên giường đang thưởng trà.
Thưởng trà là thương nước, lửa, nhiệt. Đối với nước và lưa đều phải chú ý tuyệt đối không được rời mắt, chỉnh nước chỉnh lửa.
Nước Thôi Tượng Sinh dùng là nước suối mà gia đình lên tận đỉnh núi gánh về, than màu xanh đen loạt tốt nhất dùng để đun
nước. Lúc này, trên ngọn lửa hồng là một chiếc ấm tử sa kiểu cổ.
Thấy Vương Hạo Minh tiến lại, Thối Tượng Sinh cười nói: - Hạo Minh huynh thật nhanh chân, ta vừa mới đun trà thì người đến.
Mau lên ngồi nào.
Vương Hạo Minh cũng không khách khí, cởi giày lên giường ngồi xếp bằng. Thôi Tượng Sinh sai gia đình mang lên một bàn cờ, hai
quần đen trắng đã chia, hai người vừa chơi cờ vừa thưởng trà.
Cuộc chiến dần vào hồi giằng co, hai bên đều khó phân thắng bại. Vương Hạo Minh nhặt một - quân cờ, nói với Thôi Tượng Sinh: -
Thôi Trọng Sinh, ngày mai sẽ công bố danh sách cử nhân. Ta đã nghĩ rồi, và quyết định sẽ nhận Diệp Tiểu Thiên làm cử nhân.
Thôi Tượng Sinh đang nâng chén thưởng trà, nghe vậy ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: - Cớ gì Hạo Minh huynh lại nói vậy? Chẳng lẽ văn
của Diệp Tiểu Thiên kia thực sự đã đến mức không thể gạt bỏ?
Vương Hạo Minh chầm chậm đặt một quân cờ xuống: - Văn của hắn đúng quy đúng củ, không có gì là đặc sắc, nhưng cũng đủ
điều kiện đậu cử nhân. Khụ! Đương nhiên, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là...ta cảm thấy, nếu gạt bỏ công danh của
hắn lại có lợi cho hắn.
Thôi Tượng Sinh vẫn nhướn mày hỏi lại: - Lời của Hạo Minh huynh khiến cho tiểu đệ khó hiểu.
Vương Hạo Minh cười ha ha: - Trước đó, tại đình Tế Vân, Diệp Tiểu Thiên này điên cuồng thất thố, quá mức vô lễ, chuyện này sẽ
truyền ra rất nhanh. Nếu bây giờ hắn rớt bảng, cho dù là hắn vốn bị rớt, nhưng người nghĩ thế nhân sẽ nghĩ về ta và người thế nào?
Thôi Trọng Sinh vẫn trầm ngâm không nói, âm thầm suy tính ý định thực sự của Vương Hạo Minh.
- Cả Đồng Nhân đều biết người và Diệp Tiểu Thiên có mâu thuẫn, lại biết Diệp Tiểu Thiên không trúng cử, tất sẽ cho rằng do ta
và người cản trở. Không phải chúng ta đã đắc tội với Thổ Hoàng đế một phương sao? Bây giờ ta không những cho hắn một danh
phận, còn cho hắn đi làm quan...
Vương Hạo Minh cười gần: - Với cách làm người như hắn, một khi làm quan, còn sợ hắn không chọc tới đại nhân sao? Đến lúc đó,
còn ai có thể cứu hắn?
Dứt lời, lão liếc rất nhanh thái độ của Thối Tượng Sinh, chỉ sợ bị lão nhìn ra nguyên nhân thực sự khiến cho mình thay đổi quyết
định ban đầu. Lão hạ giọng nói: - Ta đã nghĩ kỹ, chờ hắn đậu cử nhân, sẽ đưa hắn tới huyện Hồ làm quan.
Huyện Hồ mới bỏ thổ ty đặt lưu quan được ba năm, rất hỗn loạn, cho dù là người ở đó nhiều năm, dày dạn kinh nghiệm, lại có
tiềm lực khá mới miễn cưỡng trụ lại được, huống chi là một gã thanh niên sức trâu như hắn? Nếu hắn gây ra chuyện ở đó, sẽ có
pháp luật triều đình trị hắn. Đến lúc đó, ta và người không cần tốn nhiều sức cũng được cười nhìn kẻ cuồng đồ này gặp quả ác rồi.
Có thế Thôi Tượng Sinh không tin những lời Vương Hạo Minh biên diễn để che giấu, nhưng lão cũng không thể tưởng nổi nguyên
nhân thực sự. Lão vừa mới tới Quý Dương, lại có thân phận địa nho, đương nhiên người bên ngoài sẽ không rỗi việc mà kể
chuyện tình yêu của Diệp Tiểu Thiên và đại tiểu thư Hạ gia ở hội Hoa Khế cho lão.
Đông Thiên nấn ná ở lại Hạ phủ ba ngày liền quay về. Lão hiểu rõ về Hạ gia, nhưng lại không chắc Diệp Tiểu Thiện có hiểu rõ hay
không, với tính ít nói của mình, về rồi lão cũng sẽ không biết kể lại chuyện mình và lão hữu gặp nhau với đám vãn bối này, đương
nhiên Diệp Tiểu Thiên cũng không lắm chuyện mà đi hỏi thăm.
Hôm nay Diệp Tiểu Thiên đã thi cử xong xuôi, ngày nào cũng vậy, ngoài việc cùng Oánh Oánh và Diêu Diêu du sơn ngoạn thủy
khắp nơi, hắn không làm gì khác. Động Thiên về từ Hạ gia tranh thủ yêu cầu Tôn giả bắt đầu luyện tập Cổ thuật. Hắn cũng không
tiện từ chối, hôm nay vừa về đã bị Động Thiên kéo vào phòng.
Trên bàn đặt một cái bình đen thui, bên trong đầy trùng độc loại đặc biệt, vừa thấy ánh sáng đã nhung nhúc ngọ nguậy, nhìn một
cái đã tê rần da đầu.
Đông Thiên cúi xuống, nheo mắt nói với Diệp Tiểu Thiên: - Tôn giả, tu luyện Cổ thuật vô cùng phức tạp, nhưng cho dù là Cổ
thuật phức tạp tới đầu, việc đầu tiên vẫn là phải luyện được sâu độc. Nếu không, cũng chỉ là cây không có rễ, nước không nguồn.
Hôm nay thuộc hạ dạy cho Tôn giả phương pháp luyện sâu độc. Để nuôi ra được sâu độc khác nhau đầu tiên cần chọn ra độc
trùng khác nhau, bỏ vào bình theo một tỷ lệ nhất định, dùng máu tươi để nuôi. Để có thể luyện ra được sâu độc, bước đầu tiên
này buộc phải thành công. Hôm nay Tôn giả sẽ luyện Ấm Xà Cổ, tỷ lệ các loại độc trùng cần thiết Tôn giả đã nhớ chưa?
Diệp Tiểu Thiên khẽ gật đầu, nhìn cái bình nhung nhúc côn trùng, sởn da gà, cố nói: - Nhớ.
Đông Thiên mỉm cười, sắc mặt lại càng thâm trầm: - Tốt! Sau này thuộc hạ sẽ dạy Tôn giả cách nhận biết những loại côn trùng
không cùng loại, cũng như học cách bắt nó thế nào. Hôm nay chúng ta học nuôi cổ trước, mời Tôn giả rạch tay lấy máu nhỏ vào
nuôi sâu độc.
Đông Thiên đưa một cây đao bạc. Diệp Tiểu Thiên nhìn chiếc bình kia, cố gắng đặt sát thanh đao vào ngón tay. Động Thiên lắc lắc
đầu: - Tôn giả, cắt ngón tay không thể đảm bảo chắc chắn tất cả sâu đều được uống máu của Tôn giả. Nếu không được nuôi đủ
bằng huyết của Tôn giả, con sâu độc sẽ không nhận Tôn giả làm chủ, dùng sẽ không thuận lợi. Phải rạch cổ tay mới được.
Mép Diệp Tiểu Thiên giật giật: - Rạch cổ tay? Nếu máu chảy không ngừng...
Đông Thiên nhe ra hàm răng trắng bóc: - Tôn giả yên tâm, thuộc hạ có Kim Sang Dược loại tốt nhất.
- Được rồi, thế mấy con này...mấy ngày cho ăn một lần?
- Bảy ngày!
- Bảy ngày? Đàn bà cũng phải một tháng mới chảy máu một lần, ta bảy ngày? Cứ như thế khéo ta mất máu mà chết mất.
- không có chuyện đó! Chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn bổ huyết khí cho Tôn giả.
- Bổ huyết khí... Ta hiểu rồi! Bảo làm sao, từ hôm qua, sáng nào các ngươi cũng bắt ta uống cháo vừng táo đỏ gì đó, giữa trưa lại
một bát canh gan heo, buổi tối không thể thiếu một bát ngó sen xắt mỏng xào mộc nhĩ đen, sắp tới còn định cho ta uống canh
mật ong gì đó, thì ra là để nuôi ta cho mập rồi làm thịt!
Đông Thiên không biết nên khóc hay nên cười: - Tôn giả, có phải chăn heo đầu...
- Được rồi được rồi, ngươi không cần nói nữa, ta biết nên làm thế nào rồi.
Hắn đặt đao vào cổ tay, nói: - Đưa đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, dù sao cũng không tránh được. Liều mạng vậy!
Diệp Tiểu Thiên nhắm tịt mắt, hạ đao!
Đông Thiên đằng hắng một cái: - Tôn giả, sống dao rất khó rạch tay.
Hắn đỏ mặt, đổi đao, hạ quyết tâm nhẹ nhàng rạch một cái.
- Xin mời Tôn giả nhỏ máu vào bình, cần phải đảm bảo mỗi con trùng đều có thể uống máu của Tôn giả.
Diệp Tiểu Thiên nâng cổ tay lên trên miệng bình, nhìn từng giọt máu tươi nhỏ vào trong bình, tuy không đến mức thấy máu là
choáng nhưng hai chân vẫn hơi mềm ra.
Đao kia của Diệp Tiểu Thiên hơi nông, máu chỉ chảy vài giọt là hết, Đông Thiên nhiều lần hết thúc giục lại đến muốn ra tay thay
hắn, lâm vào đường cùng hắn mới hạ quyết tâm một lần nữa, vạch miệng vết thương lớn hơn một chút. Nhìn máu tươi không
ngừng chảy vào bình, Diệp Tiểu Thiên thực sự rất đau lòng.
Cuối cùng lão cũng thỏa mãn gật gật đầu: - Được rồi!
Diệp Tiểu Thiên vội nói: - Vậy ngươi còn không mau rịt thuốc băng bó cho ta!
Lão lấy ra Kim Sang Dược, thấy hắn vẫn còn giơ tay trên miệng bình, ngạc nhiên nói: - Tôn giả, máu đủ rồi.
Diệp Tiểu Thiên vội đưa bàn tay tới trước mặt lão, tức giận nói: - Ta biết, ta chỉ không muốn lãng phí máu thôi.
Đông Thiên băng bó vết thương rất thuần thục, chỉ một lát đã bôi thuốc băng gạc xong xuôi. Nghĩ đến đám sâu trong bình kia
đang ăn máu của mình, Diệp Tiểu Thiên không muốn đóng trong căn phòng này nữa, ôm cô tay bước thăng ra khỏi phòng. Đúng
lúc này, Hạ Oánh Oánh vội vàng chạy tới.
- Tiểu Thiên ca, ngươi mau lại đây!
Oánh Oánh vội vàng kéo Diệp Tiểu Thiên tới dưới tán đại thụ, kể chuyện người nhà đã biết rõ thân phận Tôn giả của hắn, quyết
tâm muốn tách họ ra, nước mắt lã chã rơi: - Người ta không muốn rời xa khỏi người. Tiểu Thiên ca, chúng ta làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Diệp Tiểu Thiên đi vòng vòng dưới gốc đại thụ, đột nhiên quay phắt sang nhìn Oánh Oánh: - Oánh Oánh, nàng thực sự nguyện ý
theo ta, không hối hận chứ?
Nàng gật đầu thật mạnh, lại lắc đầu như trống bỏi, rất khẳng định: - Không hối hận!
- Tốt. Vậy chúng ta chỉ có cách nấu gạo thành cơm. Nàng đồng ý không?
- Đồng ý!
Oánh Oánh đáp không chút do dự, rồi lại do dự, ngơ ngác hỏi: - Nấu thế nào?
Quyển 6 -
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.