Một giọng nói khả hả hê vang lên: - A ha! Diệp Tiểu Thiên này, đại khái là tử vi đã định hắn không hợp với bát tự của nhạc phụ, sao lần nào đến nhà cũng bị nhạc phụ vác gậy ra đánh thế không biết. Lần trước ở Tiết gia đã là vậy, lần này ở Hạ gia vẫn là vậy.
- Đáng đời hắn! Thủy Vũ đã có vị hôn phu, hắn còn muốn theo đuổi người ta. Oánh Oánh khả ái như vậy, lại còn được xưng là Yên Chi Hổ, hắn không biết rõ còn muốn yêu? Còn tự cho mình là thông minh lanh lợi, rõ là một gã đại ngốc!
- Ha ha, biểu muội, ta nghe giọng muội sao chua vậy?
- Huynh muốn chết đúng không? Có tin ta sẽ đánh người còn thảm hơn cả hắn không?
- Ai nha! Sao ta lại quên muội là Phách Thiên Hổ chứ? Ta im, ta im!
- Huynh còn nói?
- Ha ha ha. . .
Hiển nhiên hai người đang chí chóe này là An Nam Thiên và Triển Ngưng Nhi. Đúng lúc này, Diệp Tiểu Thiên rên lên một tiếng rồi tỉnh lại, chép chép miệng, quờ tay sờ sờ, vừa vặn sở trúng giày Ngưng Nhi khiến nàng tưởng bọ cạp bò lên nhảy phắt ra.
Diệp Tiểu Thiên mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn bọn họ nửa buổi mới cười ha ha: - DA! Thì ra các ngươi! Đã lâu. . . không gặp!
An Nam Thiên cười tủm tỉm ngồi xuống: - Đúng vậy, đã lâu không gặp. Sao người lại thành ra thế này? Ta nhớ ngươi cũng không phải kẻ nghiện rượu.
Diệp Tiểu Thiên vỗ vỗ đầu mình, nhíu mày nghĩ một hồi mới đáp: - A! Đúng rồi, hôm nay, ta . . . ta đi uống rượu cùng Triệu. . . Triệu Văn Viễn. Đúng đúng đúng, ha ha ha, ta đang ở đâu đây?
Khi đó An Nam Thiên và Triển Ngưng Nhi đang đi dạo thì thấy Diệp Tiểu Thiên đang lảo đảo giữa đường bèn đi theo, thấy hắn đập của Hạ gia, trái tim Ngưng Nhi như bị đổ cả vò dấm chua. Nếu hắn đập của nhà mình, gọi tên mình thì tốt biết bao. . .
Thấy hắn bước vào, nàng định đau buồn bỏ đi, ai ngờ An Nam Thiên kéo lại, cười hì hì bảo ở lại xem náo nhiệt. Quả thực nàng cũng không rõ mối quan hệ giữa hắn và Hạ gia như
vị đường huynh này xưa nay vẫn luôn phóng túng không bị ràng buộc, nhưng với tư cách là trưởng công tử đời này của An gia hắn cũng không phải nhân vật tầm thường, tối thiểu là tai mắt linh thông hơn nàng rất nhiều, cho nên nhẫn nại ở lại xem xét. Ai ngờ, không bao lâu sau thì thấy hắn bị người ta ném ra.
Nàng và An Nam Thiên cũng không hiểu rõ Diệp Tiểu Thiên uống đến say mèm như vậy là đi cùng với Triệu Văn Viễn. Bây giờ nghe hắn nhắc tới tên gã, hai người nhướn lông mày. An Nam Thiên thăm dò hỏi: - Triệu Văn Viễn? Ha ha, ta còn nhớ khi ở Sinh Miêu Tiểu Thiên huynh đệ và Dương Ứng Long ở chung cũng không hòa thuận gì, từ khi nào các ngươi gần gũi như vậy?
Hắn vẫn nằm bẹp ở đó, cảm thấy trí óc mình sắp chìm nghỉm, chẳng buồn ngồi dậy, chỉ gào lên: - Từ khi nào? A. . . ta muốn tới huyện Hồ lại không bắt được xe. Vừa mới. . . gặp gã. Được gã thích, nên. . . nên có chuyện hôm nay.
An Nam Thiên và Triển Ngưng Nhi thoáng nhìn nhau, trầm giọng nói: - Tiểu Thiên huynh đệ, ngươi có biết Triệu Văn Viễn là người của ai không?
Diệp Tiểu Thiên vẫn ngồi đó, mở to đôi mắt mơ màng nhìn y ngơ ngác không hiểu. An Nam Thiên thở dài: - Vừa rồi người có nghe rõ lời ta nói không hả? Triệu Văn Viên. . . là con trai của A Mục Bả Châu!
Diệp Tiểu Thiên lẩm bẩm một mình: - A Mục? A Mục là cái gì?
An Nam Thiên lớn tiếng hơn: - A Mục không phải cái gì, mà là chức quan! Cha của Triệu Văn Viễn là A Mục Bá Châu! Là Đại tổng quản binh mã Bá Châu! Là tay chân cấp cao nhất của Dương Ứng Long! Ngươi biết rõ chưa hả?
- Bá Châu. . . Dương Ứng Long. . . ta hiểu rồi . . .
Thấy hắn cười ngây ngô, An Nam Thiên cau mày: - Vậy ngươi còn lui tới với gã sao? Dương Ứng Long là tặc tử có dã tâm, tuyệt đối không phải kẻ lương thiện, người muốn bị y lừa hả?
Diệp Tiểu Thiên chỉ vào y cười rộ lên ha ha: - An công tử, ngươi. . . sao người lại đân thế?
An Nam Thiên kinh ngạc chỉ vào mũi mình: - Ta đần?
Diệp Tiểu Thiên líu ríu trả lời: - Đúng. . . đúng vậy! Ngươi thực sự là đần quá mà! Cho dù. . . Triệu Văn Viễn là người của Dương Ứng Long, cho dù. . . tương lai. . . chúng ta sẽ trở thành kẻ địch, nhưng bây giờ. . . chúng ta có chung một kẻ địch! Tương lai có thể. . . là kẻ địch, cho nên. . . giờ không thể liên thủ - sao? Vậy. . . vậy còn tương lai cái răm à? Ha ha. . .
Hắn lơ mơ chìm vào hôn mê, tự lẩm bẩm: - Ngươi. . . thực sự là quá ngu ngốc. Ta nói, sau này, ta vẫn vậy. . . ngốc thế đấy. A. . . ta. . . . ta ngủ một lúc thôi.
Hắn còn tưởng mình đang nằm trên giường lớn chăn êm, trở mình ngày 0 0. AN Nam Thiên ngồi xổm bên cạnh hắn kinh ngạc nửa ngày, Nhung Nhi nhìn đường huynh xưa nay vẫn cao cao tự đại bị một con quỷ say mắng mà khóe môi hơi cong lên.
Nửa ngày sau, An Nam Thiên mới khẽ thở dài, nói với nàng: - Say tới thế này còn nghĩ được như vậy, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh. Vẫn là lão gia tử tinh mắt, khó trách lại dốc lực bồi đắp hắn.
Nghĩ đến việc Diệp Tiểu Thiên ban đầu là liều mạng theo đuổi Thủy Vũ, sau đó lại theo đuổi Oánh Oánh, còn mình là một đại mỹ nhân thông minh lanh lợi luôn ở bên cạnh, lại không xấu hổ bộc bạch hết tấm lòng mà hắn lại có mắt như mù có tai như điếc, chẳng chịu giữ lấy mình, nghe An Nam Thiên khen hắn như vậy, Ngưng Nhi tức giận phản đối: - Cái này có mà là nói phét, bản lĩnh cái rắm! Nàng nổi giận đá một đá vào mông Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên đang ngủ say lơ mơ vòng tay gãi gãi mông như bị muỗi đốt, chép miệng hai cái lại ngủ tiếp. Nàng thấy vậy càng nổi điên, nhịn không được đá thêm một cước, chỉ là cái đá này nhẹ hơn rất nhiều, như gãi ngứa cho hắn.
An Nam Thiên đảo mắt: - Được rồi, muội là Phách Thiên Hổ đại danh đỉnh đỉnh, bắt nạt một con quỷ say, bị ai thấy chẳng phải đã hạ nhục thanh danh của mình sao? Chúng ta đi thôi.
Y đứng dậy đi ra ngoài, nàng giật mình hỏi: - Chúng ta đi luôn à?
Tuy thầm cười trong bụng nhưng y vẫn quay lại làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: - Không đi còn làm gì?
Nàng chỉ Diệp Tiểu Thiên, tức giận hỏi: - Còn hắn thì sao? Ngươi cứ kệ hắn ngủ giữa đường thế à?
Y nhún vai: - Nếu không thì làm thế nào?
Một lát sau, An đại thiếu gia cõng Diệp Tiểu Thiên say như chết. Hắn say, hơi thở đầy mùi rượu, người ướt sũng nước bùn vừa bị dội, An đại thiếu gia nhăn nhó cõng hắn đi trước, đằng sau là Triển Ngưng Nhi chắp tay đi theo.
Vầng trăng ẩn trong đám mây, che dấu hết thảy. . .
Diệp Tiểu Thiên đang chìm trong mộng đẹp.
Trong mộng, hắn bước đi như bay chân không chạm đất về phía một nơi cực kỳ xa hoa, trước cửa có hai tiểu nha hoàn xinh đẹp cầm đèn lồng đỏ dẫn đường, dưới ánh trăng trong vắt, đình đài lâu các ưu nhã xa hoa khiến cho người ta nhìn mà cảm thán.
Mấy người đi qua vài đoạn hành lang quanh co uốn khúc. Hắn lâng lâng tiến vào một căn phòng, bị người ta lột sạch sành sanh ngâm vào thùng tắm, mấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kỳ cọ khắp cơ thể, sau đó đổi một bộ quần áo mềm mại sạch sẽ, lại được người ta dìu vào một phòng ngủ.
Trong phòng ngủ phủ rèm phơ phất, bên cạnh mấy tấm bình phong là giường đệm thơm ngây ngất êm tựa mây. Trong làn sương mờ ảo, tựa như có một cô nương xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn, khiến cho hắn cảm thấy thật thoải mái. Nhưng cho dù hắn có cố mở to mắt ra nhìn cũng chỉ như thưởng hoa trong sương, chỉ cảm thấy nàng rất đẹp, mờ ảo, mà không nhìn rõ được.
Vì vậy, hắn nắm chặt lấy đôi bàn tay mềm như cây cỏ, thật êm, thật trơn. Đệm chăn êm mềm dễ chịu, bên cạnh lại có một lò hương ấm áp, mùi hương vương vấn nơi chóp mũi khiến cho người ta muốn mê muội. Diệp Tiểu Thiên nắm bàn tay nhỏ bé đó mơ màng tiến vào mộng đẹp. . .
Sáng sớm hôm sau, tiếng gà gáy cao vút đã lôi hắn khỏi giấc ngủ say. Hắn xoay lưng chậm chậm mở mắt, thấy đỉnh màn lạ lẫm mà lại cực kỳ xa hoa, giật mình tự hỏi : - Không biết mình đang ở đâu đây?
Chuyện tối qua dần dần quay về trí nhớ, Diệp Tiểu Thiên nhớ hắn đã được Triệu Văn Viễn mời đi uống rượu, hắn cũng tới quý phủ uống. Sau đó các từ một mình quay về chỗ của mình. Nửa đường, hình như hắn có nhìn thấy Hạ phủ, nên tiến tới gõ cửa muốn gặp Oánh Oánh.
Sau đó. . .
Hắn mơ hồ còn nhớ chút chút, hình như đã bị người Hạ gia đánh cho một trận, sau đó thì không nhớ gì nữa. Hắn sờ lên cằm, thấy vẫn hơi nhức, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã bị người Hạ gia đánh một trận thật sao?
Diệp Tiểu Thiên đảo mắt rên lên khe khẽ, một người đang ngồi bên giường đang ghé sát mặt tủm tỉm nhìn hắn. Hắn lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nhận ra người này, nghẹn ngào kêu lên: - An công tử?
Y mở quạt xoạt một cái, tiêu sái phe phẩy, mỉm cười: - Là ta! Xem ra ngươi tỉnh rượu rồi!
Hắn cả kinh hỏi: - An công tử, sao ta lại ở đây?
Y mỉm cười đáp: - Người say rượu ngã giữa đường, ta tình cờ thấy, nếu đã là cố nhân ta cũng không tiện bỏ mặc, bèn dìu ngươi về.
- Ồ, thì ra vậy. . . đa tạ An công tử.
Vừa mới cảm ơn, đột nhiên hắn nhớ lại An Nam Thiên này có sở thích nam nhân kỳ lạ, sợ dựng người. Giấc mộng đẹp hương diễm mê ly tối qua hiện lên trong đầu. . . "Ông trời ơi. . . ! Không phải ta đã bị y . . . /. . . . . ."
Hắn vội vàng sờ sờ khắp người, cúi đầu lại xem xét, tất cả quần áo đều đã đổi, không giống bộ đồ hắn đã mặc, lòng hắn lạnh lại. An Nam Thiên nhíu lông mày lại, nghi hoặc hỏi: - Sao thế? Mất vật gì à?
An Nam Thiên mỉm cười thu cây quạt lại, chỉ tay lên bàn: - Ngươi yên tâm, đồ đạc của người đều ở đàng kia
Diệp Tiểu Thiên lặng lẽ sờ lên sau mông, lại hấp khí đề hậu môn, "r. . . aaaa. . . , không có bị biến đổi."
Hắn nhẹ nhàng thở ra, An Nam Thiên cũng đột nhiên quay đầu lại, tủm tỉm cười: - Muốn ngồi cùng ta ăn một chút điểm tâm không? Ngồi ăn chung với một kẻ như vậy thật là quá đỗi bất tiện, Diệp Tiểu Thiên đang muốn cảm tạ rồi bỏ đi, tự nhiên nghe tới bữa sáng, mà thất kinh kêu lên. - Nguy rồi! Sáng nay phải đi ngay thôi! Ai da! Ta đi cả đêm chưa về, không biết bọn họ lo lắng đến thế nào?
Hắn vội vàng nhảy lên, nhưng vừa đứng dậy cả người vẫn lảo đảo, thầm nghĩ: "Loại hoàng tửu này phát tác chậm nhưng nàng thật, sau này có chết cũng không được uống nhiều"
Hắn vội vội vàng vàng mặc áo bào của mình lên, cái áo đã được giặt qua. Xong xuôi, hắn chắp tay chào An Nam Thiên: - Đa tạ An công tử đưa tay giúp đỡ, tại hạ nóng lòng trở lại huyện Hồ đưa tin, sáng sớm hôm nay phải ra đi, thật sự không thể lỡ việc được. Cảo từ, cảo từ!"
- Ôi. . .
Y còn chưa nói hết, hắn đã chắp tay thở dài, nói lời cảm tạ liên tục rồi chạy ra.
LAn Nam Thiên đuổi tới hành lang, mắt nhìn thấy Diệp Tiểu Thiến bước chân vội vã đi ra phía ngoài, bất chợt dừng chân, mỉm cười lắc đầu. Sau một lát, chợt ngửi thấy hương thơm nhẹ, Triển Ngưng Nhi đứng ở bên cạnh cùng mình song vai đứng lặng, ngắm nhìn bóng dáng Diệp Tiểu Thiên xa dần.
Y liếc sang nàng một cái: - Không nỡ? Vậy cướp lại đi!
Nàng liếc nhìn hắn: - Huynh ủng hộ ta?
Y quả quyết: - Không! Kiên quyết không? Ta cũng không dượng đi tìm ta tính sổ!
Nàng thở dài, u sầu nói: - Không muốn. Không phải của ta, cuối cùng cũng không phải của ta.
An Nam Thiên đảo mắt, bỗng nhiên cười nói: - A! Năm trước, khi ta qua nhà muội chúc tết, nghe cô cô nói nhỏ mấy năm sau sẽ tìm cách gả chồng cho muội.
Triển Ngưng Nhi giận dữ, một cú Toàn Phong thối bay tới. Y tránh không kịp bị đạp bay. Nàng rít lên: - An Nam Thiên, huynh không làm ta tức thì có chết không?
Xa xa, Diệp Tiểu Thiên đã bước qua khỏi cửa mãn nguyệt, đang vội vàng đi ra ngoài cửa lớn, loáng thoáng nghe thấy tiếng một nữ nhân đang gào thét với An Nam Thiên, không khỏi sinh lòng - đồng tình: - Hóa ra nhà An công tử có mãnh hổ, hẳn là chịu đủ mọi chà đạp nên mới đổi hướng sang thích nam nhân. Thực bất hạnh!