Trời nắng chang chang. Từ Bá Di ngồi trên đài cao, cảm giác mình không khác gì con chó hoang. lột da treo lên. Trong lòng gã cảm thấy vô cùng nhục nhã, khó chịu.
Con phố này nối liền với phố Thập Tự, là nơi phồn hoa đông đúc nhất của phố huyện. Chỗ này là nơi nhiều người lui tới nhất. Mỗi người đi qua đó đều ngâng lên chỉ trỏ. Thi thoảng, bọn họ còn bình luận về quảng cao của hãng xe ngựa La Lý Cao.
Cái đài cao bốn phía làm giống hệt như hàng rào. Gã ngồi ở giữa chẳng khác nào ngồi trong rọ. Tuy chỉ là một chiếc rọ vô hình, nhưng gã chẳng thể nào ra khỏi. Mặt trời nhô lên cao, trên đầu tuy đã có rạp che nắng, nhưng vẫn rất khó chịu. Nước để ở trước gã cũng đã uống đối bát, kết quả là bớt khát nhưng mà lại đói thêm.
Từ Bá Di đến bên cạnh bồn cầu, kéo rèm xuống đi vệ sinh rồi lại quay trở lại chỗ ngồi. Gã nặng nề ngồi xuống, cắn răng nghiến lợi thế: - Quân tử báo thù, mười năm không muộn, khoản nợ này ta sớm muộn cũng sẽ tính toán với nhà ngươi.
Trong hậu trạch sau nha huyện, Hoa Tình Phong mài nghiên mực rồi bày một tấm giấy trắng ra. đẩy cửa sổ, hắn muốn vẽ một bức "Phong Hà đồ" khung cảnh ở ngoài cửa sổ Y vừa mở cửa sổ ra, liền nhìn thấy cả đám người cả đám người lưng trần ở trên sườn núi đang dùng sức hò reo vần một khối đá vuông.
Hoa Tình Phong lập tức mất hết cả hứng thú vẽ. Y chĩa bút về phía trên núi, phất phát tay áo. Hoa Tình Phong mau chóng đi về phía giàn nho, ngồi phịch xuống chiếc ghế mây thở dài thườn thượt. Rồi y cất giọng gọi to: - Thị Cầm, mang hũ "Ngọc Diệp Trường Xuân" tới đây!
Từ xa, tiểu a hoàn Thị Cầm đáp lại một tiếng.
Hoa Tình Phong đong đưa chiếc ghế nằm. Bỗng nhiên từ lỗ thủng trên giàn nho y nhìn thấy đám người cầm chiếc dây thừng đang kéo như chèo thuyền. Khi cả bọn hợp lực hô lên một tiếng. "Ủng ùng" , ngôi miếu thổ địa đổ nát sụp đổ theo, rồi trên núi vang lên tiếng hò reo vang dội.
Tiểu a hoàn Thị Cầm biết rõ tâm tính lão gia hôm nay không tốt nên tranh thủ thời gian ngâm kỹ bình trà, bế khay trà đến bên giàn nho, nhưng đến nơi thì phát hiện ở đó chỉ còn chiếc ghế mây, còn Huyện Thái gia không biết đã đi đâu. . .
Diệp Tiểu Thiên thực tế không tiêu diêu tự tại như Hoa Tình Phong và Từ Bá Di tưởng tượng, hắn cũng chẳng hề có tí dương dương đắc ý nào. Thời tiết vẫn khô hạn như cũ, tranh chấp giữa hai trại Cao Lý vẫn chưa thôi, những điều này đều cần hắn giải quyết.
Cũng không sai. Hắn cũng chỉ là một tên Điển Sư, một tên tiểu quan không nhập lưu. Những việc này vốn dĩ cũng chẳng cần tới hắn, nhưng chính là hắn đã đưa ra cái giá phải trả. Từ huyện thừa là cấp trên trực tiếp của hắn, Hoa tri huyện lại là cấp trên của cấp trên hắn, dựa vào điều gì mà khi hắn chơi xỏ đều sưng cả mặt lên nhưng không dám phản khác. Đó chính là cái giá phải trả.
Hoa Tình Phong và Từ Bá Di tất nhiên đã trúng mưu của hắn. Tuy nhiên, nguyên nhân chính vẫn do chúng không gánh nổi trọng trách, không đủ dũng khí để gánh những trọng trách đấy.
Nếu như Diệp Tiểu Thiên không thể giải quyết được chuyện đó thì bọn chúng đã tranh thủ lúc hắn không để ý để giơ nanh múa vuốt rồi. Lúc đó chúng không chỉ đánh mà còn làm cho hắn đến cặn bã cũng chẳng còn. Diệp Tiểu Thiên đương nhiên không muốn để xảy ra màn kịch đó, nhưng trời không cho mưa thì hắn phải làm thế nào?
Trên sườn núi, các dũng sĩ đã làm đến mức độ khí thể nhất trời. Bọn họ không có tiền công, nhưng đây là làm nhà cho Tôn giả, là tích công đức. Nghĩ đến điều đó, cả bọn đều cảm thấy rất vinh dự, chỉ sợ sức lực mình đưa ra không đủ lớn, mồ hôi không đi nhiều.
Dù là thiết kế phòng ốc hay là làm thợ mộc thì bọn họ đều không chờ có ý kiến mà lập tức thực hiện ngay. Qua thời gian hơn nửa ngay, hơn tám ngàn quân Sinh Miếu đã khiến cho ngọn núi thay đổi hoàn toàn. Rốt cục có thể nói là người đồng sức lớn.
Diệp Tiểu Thiên ngồi ở chỗ đất trống trước mặt miếu thổ địa đã được san bằng, xem xét con suối nhỏ róc rách chảy trước mặt. Trên núi này có một mạch suối, con suối này là nước chảy ra từ mạch đó, thế nên chưa bị cạn.
Diệp Tiểu Thiên cau mày cẩn thận suy nghĩ về việc trang phó hạn hán. Hắn nghĩ ra cả một loạt các biện pháp rồi lại lần lượt bác bỏ. Ruộng nhà Cao - Lý đều là ruộng bậc thang, chủ yếu dựa vào mưa. Kiểu "ruộng nhìn trời" như vậy từ xưa đã thế, chẳng nghĩ ra biện pháp nào hơn.
Nguồn nước của con sông bên cạnh trai của hai nhà Cao - Lý chỉ là nước bổ sung cho tưới tiêu. Bây giờ lượng nước từ đó chỉ đủ tưới cho đám ruộng ở khu bậc thang thấp. Những khu ruộng nằm trên cao đành mặc cho hoa màu chết héo. Trong tình huống này, hai sơn trợ còn vì nước tưới tiêu mà nảy sinh tranh chấp. Bọn họ nếu không có con sông đó thì mùa màng thất bát cả.
Nguồn nước, Diệp Tiểu Thiên chẳng có cách nào giải quyết vấn đề khó này. Thế thì việc còn lại chỉ là hi vọng hai nhà Lý - Cao đại nghĩa thâm minh, trong cơn hoạn nạn này đồng tâm hiệp lực phân phối nguồn nước một cách hợp lý, tránh cho hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng làm được điều này có lẽ còn khó hơn làm cho trời mưa. Con sông này giờ cung cấp nước cho một trại cũng không đủ, giờ lại phân chia đều cho hai nhà. Lượng nước cho mỗi nhà như muối bỏ biển, dựa vào cái gì để bọn họ có thể giác ngộ được như vậy?
Tri huyện Hoa luôn miệng nói thiếu văn minh, dã man. Nhưng thiếu văn minh hay dã man thì sao ! Diệp Tiểu Thiên mặc dù lớn lên ở kinh thành, nhưng việc tranh giành nước tới mức độ dùng binh khí đánh nhau thế này hắn đã nghe tới từ lâu. Mỗi năm hạn hán, những người nông dân vốn thuần khiết thật thà bỗng trở nên hung tợn, mắt đỏ liều mạng vì nước sông. Đất đai gắn liền với mạng sống của họ, nên lúc này bảo họ hi sinh mình để cho người khác ư? Họ đâu phải là thần thánh.
Trái cũng không được, phải cũng không xong, Diệp Tiểu Thiên cau mày chặt hơn. Lúc này, phía sau hắn đột nhiên huyên náo hẳn lên. Diệp Tiểu Thiên nhìn qua thấy rất nhiều nam nhân Sinh Miếu chạy vội vàng về phía miếu thổ địa. Diệp Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy phấn chấn hẳn lên: - Hay là đào được bảo bối gì?
Trong lúc phấn khởi, nỗi phiền não vì hạn hán của hắn tạm thời tan đi. Những thanh niên Sinh Miếu chắc không biết người thanh niên đang trầm tư suy nghĩ cạnh suối lúc này chính là Tôn giả mà họ vốn rất sùng kinh nên cũng chẳng có ai buồn nhường đường cho hắn.
Diệp Tiểu Thiên lách qua đám đàn ông nặng mùi mồ hôi chen vào, chưa len vào đến giữa thì đã nghe thấy tiếng cười ha hả. - Rất ngọt, thật sự là quá mát mẻ!
Diệp Tiểu Thiên nghe xong lại càng hoang mang, không hiểu là bọn họ đã phát hiện ra cái gì. Đến khi hắn liều mạng chen vào giữa đám mới phát hiện ra trên mặt đất có một mắt suối đang phun nước ra giữa khoảng không gian. Dòng nước phun thẳng tắp như cây cột, do áp lực Ldưới lòng đất không giống nhau nên cột nước lúc cao lúc thấp. Có cả đám đàn ông đang dùng dòng nước đó để tắm rửa, có kẻ dùng miệng đón lấy dòng nước mát. Cả đám đều đang rất vui vẻ cười nói.
Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy không khỏi cảm thấy nản lòng. Hắn nhìn thấy ở ngay đó không xa Hoa Vân Phi và Mao Vấn Trí đội nón lá cũng đang quan sát. Hắn liền lách sang phía bọn họ. Vừa chen đến nơi, bỗng nhiên nước suối ngừng lại. Đám đông không khỏi cảm thấy quái lạ. Mọi người cùng chờ thêm một lát, vẫn không thấy nước suối chảy ra liền lần lượt mất hứng bỏ đi cả.
Mao Vấn Trí hỏi Diệp Tiểu Thiên: - Tiếc thật đại ca ạ. Nước suối sao mà lại bị ngừng lại. Nếu cứ phun ra như thế có phải tốt không. Nếu vậy trong nhà đại ca sẽ thêm một cảnh đẹp. Đại ca nghĩ xem, có phải nếu có suối phun nước ở đây thì đẹp biết bao không.
Hoa Vân Phi cũng cười nói: - Chắc là có tinh tinh tiếc rồi. Vừa rồi tôi có nếm một chút, quả thật rất ngọt. So với nước ta nếm ở con sông lớn trong núi sâu thì còn ngọt hơn nhiều.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Chỗ ta đây vốn chẳng thiếu một mạch suối. Điều khiến ta phiền não giờ chính là hai trại nhà Lý Cao đang thiếu nước. Con sông lớn mà người gặp đó, thì hai bên bờ sông dân chúng cũng không thiếu nước chứ?
Hoa Vân Phi cười nói: - Con sông lớn đó nằm ngay sau Thanh Vân Cốc kia. Vượt qua hai ngọn núi là tới. Ở đó đất đá lởm chởm, cỏ mọc thưa thớt, không thích hợp cho việc định cư.
Diệp Tiểu Thiên nghe xong lắc đầu thở dài nói: - Nơi có nước thì không thích hợp cho người ở, nơi thích hợp thì lại không có nước. Ông trời thật khéo chọc ghẹo người ta. Hả? Ngươi nói cái sông lớn kia ở đâu? Thanh Vân Cốc
sau hai tòa núi phải không?
Hoa Vân Phi nói: - Đúng vậy, làm sao ạ?
Diệp Tiểu Thiên đang muốn nói chuyện, chợt nghe sau lưng có một tiếng thét. Diệp Tiểu Thiên vội vàng nhìn lại, thấy Thái Dương ôm mặt tránh tứ tung, toàn thân ướt nhẹp. Hóa ra mắt suối vừa nãy lại phun ra nước, đúng lúc nàng đi ngang qua. Kết quả là. . . . . Lướt cả người.
Diệp Tiểu Thiên buồn cười đi đến, rút từ bên hông ra một chiếc khăn tay đưa cho nàng. Thái Dương không biết là ai, vội vàng cầm lấy lau mặt, lúc này mới thấy người đứng cạnh mình là Diệp Tiểu Thiên. Nàng không khỏi đỏ mặt lên, ngại ngùng nói: - Sặc. . . Cha nuôi.
Ừm. . .
Thái Dương vốn tuổi chưa lớn, hơn thế dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn. Để tiện cho việc đi lại làm việc trên công trường, nàng mặc y phục như của nam giới, càng lộ ra tuổi còn nhỏ. Diệp Tiểu Thiên vừa bị nàng gọi là cha, cảm thấy cũng nên thể hiện một chút mình là một ông bố hiền lành. Thế nên, hắn nhìn nàng mỉm cười, vuốt tóc nàng, rồi đi ngang qua, nghiên cứu mạch nước mới phun ra đó.
Thái Dương có chút không vui, khẽ nhếch cằm lên lầm bầm: - Có hơn người ta mấy tuổi đầu, người ta vừa nói đã đồng ý ngay, lại còn rất dứt khoát nữa.
Thái Dương còn đang lầu bầu, quay sang lại thấy Hoa Vân Phi nhìn nàng cười. Nàng lập tức lấy hai tay chống nạnh, trợn đôi mắt tròn to xinh đẹp của mình lên hăm dọa: - Ngươi nhìn cái gì vậy?
Hoa Vân Phi cười tủm tỉm quay đi chỗ khác. Thái Dương còn đang muốn gây sự thêm thì bỗng ý thức được Diệp Tiểu Thiên đang ở bên cạnh. Nàng vội vàng quay trở lại tư thế ban đầu.
Mao Vân Trí là kẻ một năm bị rắn cắn, mười năm sau vẫn còn sợ thùng giếng. Y vừa thấy Thái Dương tức giận đã thấy trong lòng sợ hãi, vội hạ giọng nhắc Hoa Vân Phi: - Vân Phi huynh đệ, nha đầu này không trêu được đâu, nàng ấy nuôi côn trùng rất lợi hại đấy. Nàng ta. . .
Mao Vấn Trí đang nói bỗng thấy Thái Dương liếc mắt sang như cười cười nhìn y. Trong lòng y không khỏi rùng mình, vội vàng im miệng, không dám ho he gì thêm nữa.
Diệp Tiểu Thiên ngồi xuống trước mạch nước suối đang phun, thử một chút nước ở đó. Lực nước phun ra rất mạnh. Diệp Tiểu Thiến bất giác cảm thấy rất kỳ lạ, nói: - Mạnh như vậy mà sao ban nãy lại dùng được nhỉ? Hắn vừa nghĩ tới đây, mạch suối đột nhiên ngừng lại, không phun ra nữa.
Diệp Tiểu Thiên bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra mắt suối này chỉ dừng lại trong chốc lát. Mao Vấn Trí, Hoa Vân Phi và Thái Dương đều túm lại hỏi han. Khi nghe Diệp Tiểu Thiên giải thích _xong, cả bọn không khỏi tâm tặc kêu kỳ lạ. Mao Vân Trí trong lòng tràn đầy phấn khởi nói: - Đại ca, lối đi làm ngay cạnh mắt suối đi. Những người qua lại không biết nước phun ra bị phun thì thật là vui.
Diệp Tiểu Thiến bất giác bật cười, ngẫm lại thấy quả thật là vui. Hắn góp vui: - Được, ngươi nói với thợ nhé.
Mao Vân Trí lập tức tìm thợ. Diệp Tiểu Thiên nhìn về phía mắt suối thở dài, nói: - Trời không cho mưa xuống, nếu nước dưới đất mà lên được thì tốt quá. Vấn đề này không phải sẽ được giải quyết ư. Lời vừa buông ra, đột nhiên trong đầu hắn bật ra ý tưởng mới.