- Tách ra lục soát, nếu như còn có người sống sót thì cũng không trốn quá xa.
Nhìn thấy rừng cây rậm rạp, nếu như thực sự đi sâu vào trong núi tìm thì có đem 10 vạn đại quân cũng không làm nên chuyện. Giờ phút này bọn họ chỉ có thể làm như vậy, nếu tụ lại chung một chỗ thì hiệu quả tìm kiếm lại càng không có. Diệp Tiểu Thiên ngay lập tức hạ lệnh.
Chu ban đầu chần chờ nói : - Đại nhân, nếu như mọi người tản ra thì. . .
Diệp Tiểu Thiên nói : - Không cần lo lắng, sơn tặc đã lấy được tiền hàng, tất nhiên trốn xa, sẽ không có cái gì hung hiểm. Mọi người chỉ cần cẩn thận rắn rết dã thú dưới chân là được.
6
.
Chu ban đầu đành phải đáp : - Vâng. Y lập tức khoát tay chặn lại, dẫn theo mấy bộ khoái đi về phía trước theo hướng hình quạt. Kể từ đó, Diệp Tiểu Thiên không cần phải đi về phía trước thăm dò, chỉ cần đi ngang tìm kiếm. Đây cũng là một chút tâm ý của Chu ban đầu đối với hắn.
Triệu Văn Viễn thấy thế cũng liền rút đao ra, làm bộ tiến về phía bụi cỏ lục lọi.
Thi thể Tiểu Triệu để ngang trong bụi cỏ, Điền Diệu Văn an vị ở bên cạnh gã, thần thái bình tĩnh thong dong phảng phất giống như bên cạnh chỉ là một người đang ngủ.
Tại vùng dã ngoại hoang vu này, nếu là một vị cô nương khác, gặp trường hợp như vậy đã sớm bị dọa khiến hoang mang lo sợ khóc sướt mướt rồi, tối thiểu nhất cũng muốn cách xa cô thi thể kia xa xa một chút. Những Điền Diệu Văn lại bình tĩnh thong dong như đang đứng trong khuê phòng của mình vậy.
Nàng ngồi dưới đất, gập phần chân phải bị tổn thương, xoa nhẹ nhẹ mắt cá chân bị thương, cẩn thận suy nghĩ về vụ việc ngày hôm nay. Càng nghĩ càng cảm thấy trận phục kích này hoàn toàn là nhằm vào nàng.
Trước đó chuẩn bị tỉ mỉ, một hồi phục kích hoàn mỹ, đây không phải là tác phong của sơn tặc. Huống hồ những sơn tặc kia vừa mới công kích đều nhằm vào hộ vệ của nàng khiến bọn họ trở thành đối tượng bị tập kích. Nhiều dấu hiệu cho thấy có kẻ giả danh nghĩa sơn tặc phát động cuộc ám sát nhằm vào nàng.
- Sẽ là ai chứ ?
Tứ Đại Thiên Vương, Bát đại kim cương quan hệ trong đó phi thường phức tạp, ngoại trừ đương đại còn có quan hệ thống gia. Giữa các gia tộc đều có quan hệ mật thiết lẫn nhau. Tuy nhiên, mặc dù tổ tiên các gia tộc từng có quá nhiều lần quan hệ thống gia nhưng hiện tại cũng phân biệt lợi ích rõ ràng.
Bình thường bọn họ lui tới, ăn uống tiệc rượu giao du đều rất bình thường. Nhưng chân chính trong lúc cạnh tranh thì vẫn tranh đấu gay gắt, hợp tung vô thường. Cho nên đối tượng Điền Diệu Văn hoài nghi không chỉ có một nhưng trước mắt có động cơ dùng thủ đoạn ám sát tiêu diệt nàng thì chỉ có hai nhà.
Một cái là Tống gia. Những năm gần đây, thế lực Tống gia phát triển không nóng không lạnh. Phạm vi thế lực của Tống gia lại giáp giới với phạm vi thế lực của Điện gia. Điện gia có ý đồ quật khởi một lần nữa nhất định sẽ cùng Tống gia tranh chấp lợi ích.
Nhưng mặc dù có động cơ, thì việc này cũng không phù hợp với tác phong của Tống gia. Phải biết rằng nếu như nàng chết, đại ca nàng Điền Bân Phi nhất định sẽ nổi điên. Chỉ cần gã bắt được nửa điểm nhược điểm, Điện gia sẽ dốc hết toàn lực, không tiếc cảnh đồng quy vu tận mà trả thù Tống gia.
Mà Tống gia và Điền gia, mặc dù có chút tranh chấp nhưng vẫn còn xa để đạt tới tình trạng thủy hỏa bất dung. Người chủ sự Tống gia lại có xu hướng ôn hòa. Nếu như loại Tổng gia, như vậy cũng chỉ còn có một kẻ hiềm nghi hơn nữa và là kẻ hiềm nghi lớn nhất. Đó chính là Bá Châu Dương gia Dương Ứng Long.
Trên thực tế thực lực Bá Châu Dương gia đã vượt qua Điền gia, gần tiếp cận Tống gia. Đối với việc bài danh của Điện gia vẫn áp ở phí trên, Dương gia vẫn một mực canh cánh trong lòng. Hơn nữa đại ca nàng Điền Bân Phi cũng luôn xem Dương Ứng Long là đối thủ tiềm ấn. Cả hai sớm muốn đánh cược một lần.
Chỉ là thân phận Dương Ứng Long và Điền Bân Phi đều quá đặc thù. Hai người bọn họ một khi động thủ cũng không phải là trò chơi múa bút của đám văn nhân, cũng không thể nào là Lđọ sức võ lực cá nhân. Đó là vận dụng lực lượng của hai gia tộc tiến hành một hồi tranh đấu. Bứt dây động rừng, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hôm nay Dương gia có ý đồ tại huyện Hồ, Điện gia cũng tỏ thái độ đối với huyện Hồ. Cử động lần này tất nhiên chọc giận Dương Ứng Long. Điền gia vốn chính là chướng ngại lớn nhất trong nỗ lực tăng địa vị Dương gia của Dương Ứng Long. Hiện tại lại có quan hệ cạnh tranh như vậy, muốn đối phó Điện gia thì có đầy đủ lý do.
Bên trong tứ đại gia tộc, thế lực Điện gia đơn bạc nhất. Nếu như Dương Ứng Long có thể một lần hành động phá tan Điền gia, thì sẽ trực tiếp áp đảo Tống gia, sánh ngang hàng với An gia.
Nếu thế việc ám sát ta chỉ là bước đầu tiên của Dương Ứng Long. Y đã quyết định động thủ thì nhất định phải chuẩn bị vẹn toàn. Có thể đợi sau khi ta đột tử ở sơn cốc, y sẽ chuẩn bị trước nguy chứng hướng đại ca tìm kẻ khác trả thù, sau đó đục nước béo co.
Sau một lúc, Điền Diệu Văn đã phân tích t một cách toàn diện Tứ đại Thiên Vương, Bát đại Kim Cương cùng các loại thế lực khắp nơi. Hơn nữa tập trung sự hoài nghi vào Dương Ứng Long, tìm được động cơ của y thậm chí ngay cả bước tiếp theo trong kế hoạch của Dương Ứng Long cũng tiến hành phỏng đoán cặn kẽ.
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cũng chỉ có nữ nhân như Điên Diệu Văn mới có thể biến sự việc đơn giản thành phức tạp như thế. Nếu là Triển Ngưng Nhi hoặc Hạ đánh Oánh, hai nữ nhân kia căn bản sẽ không tiến hành bất cứ sự phân tích lý tính nào.
Triển Ngưng Nhi sẽ mang đao trực tiếp đuổi vào núi, giết sạch những sơn tặc kia coi như Lăn miếng trả miếng. Mà Oánh Oánh nàng sẽ kêu toàn bộhơn hai mươi vị thúc bá, 70- 80 vị đường huynh đệ ra. Sau đó, thì chuyện sẽ chuyện không còn liên quan đến nàng.
Điền Diệu Văn đang trầm tư, chợt nghe âm thanh sột soạt trong bụi có kích thích. Điền Diệu Văn cả kinh, thân phình phút chốc khẽ động, tác động đến mắt cá chân, đau khiến phải kêu đau một tiếng.
Điền Diệu Văn cắn răng nhịn đau, nhanh chóng chui vào một bụi cỏ. Tuy nhiên nàng cũng biết, trì phi người ta không phát hiện ra thi thể Tiểu Triệu, nếu không nhất định sẽ tìm tòi _xung quanh rất kỹ lưỡng. Mắt cá chân nàng bị thương, trốn không bao xa, sẽ bị phát hiện, nhưng nàng vẫn tìm nơi ẩn nấp theo bản năng ẩn nấp, trước khi xác định đối phương là địch hay bạn.
Triệu Văn Viễn mang theo đạo làm bộ tìm kiếm mọi nơi, bước chân chậm rì rì. Phía trước có một bộ khoái dùng thủy hỏa côn (gậy công sai) quét bụi cỏ, nhìn thấy Triệu Văn Viễn liền đi ra chỗ khác, có ý nhường lại địa phương này cho y lục soát.
Chuyện hôm nay như thế nào, Triệu Văn Viễn đối đều nắm rõ, nào có tâm tư tìm tòi. Nhưng cánh mắt của y rủ xuống, chợt phát hiện một lùm cỏ phía trước đột nhiên lay động, trong lòng khẽ động, lập tức bước chậm lại.
Bụi cỏ xao động rất khẽ, hơn nữa nhẹ nhàng dao động theo một phương hướng, rất có thể là một con thú nhỏ. Triệu Văn Viễn cảm thấy nếu có thể mang ít thịt rừng trở về thì chuyến đi này cũng được tính là không quá tệ. Nhưng y vừa bước chân đi qua, bỗng nhiên, qua khe hở của cỏ, y thấy được một vệt trắng.
Đây không phải là một con thú nhỏ màu trắng như chồn bạc chẳng hạn mà là một mảnh áo bào. Trong mắt Triệu Văn Viễn lập tức xẹt qua một tia tàn khốc, theo bản năng siết chặt đao trong tay.
Điền Diệu Văn khẩn trương trốn ở trong bụi cỏ, cố gắng thở đều, chú ý đến phía bụi cỏ mà các bộ khoái đang dùng thủy hỏa quét qua, lại không chú ý đến sau lưng có Triệu Văn Viễn lặng lẽ tiếp cận.
Điền Diệu Văn trốn tại đó, dán mình xuống cỏ. Cỏ dại vừa vặn nghiêng ra một góc độ theo hướng Triệu Văn Viễn khiến y phát hiện ra tung tích nàng.
Triệu Văn Viễn đoán người này hẳn là người sống sót, bản năng liền động sát cơ. Kỳ thật y cũng biết Long Lăng Vân không có khả năng tiết lộ chuyện liên hệ cùng y, cái kẻ sống sót sau tai nạn này càng không có khả năng biết chút gì nhưng bản năng của y vẫn nảy - sinh địch ý đối với người này.
Sát khí này chỉ thoáng hiện lên liền lập tức tan thành mây khói. Bởi vì y nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên mang theo một cây đao đang đi về phía bên này. Triệu Văn Viễn đang khom người xuống, lập tức đứng thẳng lên, vẫy tay gọi Diệp Tiểu Thiên rồi đi tới bụi cỏ phía trước.
Diệp Tiểu Thiên bước tới, ngẩng đầu nhìn sắc trời ở phía Tây, quay sang nói với Triệu Văn Viễn: - Triệu huynh, chớ đi quá xa. Sắc trời đã muộn, lục soát tiếp hai dặm, nếu không có thu hoạch gì chúng ta liền đi trở về.
Triệu Văn Viễn quay đầu lại cười nói: - Tốt.
Điền Diệu Văn nghe thấy trước sau hai bên đều có người nói chuyện, ngực không khỏi đập bịch bịch, lại có dán người xuống đất, nghĩ bụng: Người lục soát là người của - quan phủ hay là của Dương Ứng Long?
Bởi vì Điền Diệu Văn nhận định trận phục kích này là nhằm vào nàng, như vậy nhất định kẻ địch phải bắt được hoặc giết chết nàng.
Dương Ứng Long đương nhiên sẽ không đơn giản từ bỏ mục tiêu. Cho nên khó có thể phán đoán thân phận của người bên ngoài.
Hết lần này tới lần khác, trong những lời Diệp Tiểu Thiên nói lại không có gì có thể để tỏ rõ thân phận của hắn. Điền Diệu Văn không khỏi do dự: "Ta có nên đi ra ngoài gặp bọn họ không? Vạn nhất bọn họ là người của Dương Ứng Long, thì chẳng phải là ta đang tự chui đầu vô lưới.
Lúc này, Diệp Tiểu Thiến bước nhanh hơn, đi về phía Triệu Văn Viễn, khó khăn lắm mới đi đến rãnh mương thấp phía trên. Bụi cỏ kia cơ hồ như cao bằng mặt đất, đất trong khe cỏ dại chỉ thấp hơn một chút so với nơi khác.
Diệp Tiểu Thiên tùy ý nhìn lướt qua, còn tưởng là chỗ trũng, lập tức bước hụt chân. Diệp Tiểu Thiên đi thét lên một tiếng kinh hãi, cả người liền rơi tõm vào khe.
Xoạt
Một cây đao thép sáng như tuyết lướt qua gò má Điền Diệu Văn cắm vào đất xốp, cơ hồ cắm thẳng đến tận đuôi. Điền Diệu Văn tuyệt đối không hề nghĩ đến lại có người té từ trên xuống. Hơn nữa người chưa đến mà đạo đã tới, sém chút nữa hủy hoại dung nhan của nàng. Nàng sợ đến tái xanh mặt mày.
Điền Diệu Văn vừa bật thét lên một tiếng, nhưng chỉ vừa đến môi thì vội kiềm chế lại. Bởi vì đúng lúc này, nàng cảm thấy ngực trái đau xót, bị một bàn tay to nắm chặt lấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, chính giữa còn có mấy cây cỏ dại khẽ đung đưa, sau nửa ngày không ai lên tiếng.
Điền Diệu Văn trợn mắt lên, sợ hãi ra mặt, còn Diệp Tiểu Thiên thì lại hớn hở như sắp reo lên. Cả hai quả nhiên là làm nổi bật thái độ của người kia.
Diệp Tiểu Thiên té xuống một phát, trong lòng cũng rất hoảng, hắn thậm chí còn không kịp kinh hô, liền ngã sấp xuống trên mặt đất, dù vậy, , ngoại trừ mặt bị một ít nhánh cỏ chà xát, trên người ngược lại không có cảm giác đau đớn, hắn ngã xuống một cái gì đó vô cùng mềm mại.
Hắn còn tưởng là đất chỗ đó xốp, êm, cho nên mới không bị thương, ai ngờ trước mặt thình lình xuất hiện một khuôn mặt, hai mặt thật to, xinh đẹp vũ mị, con ngươi long lanh ngập nước, cằm điềm đạm đáng yêu, vừa thấy liền hận không thể nuốt ngay vào bụng.
Hắn không phải sơn tặc" .
Quả nhiên là nữ nhân
Điền Diệu Văn nhìn Diệp Tiểu Thiên mặc bộ đồ nho sĩ nhẹ nhàng, trong đầu lóe lên ý nghĩ đó cực nhanh. Diệp Tiểu Thiên gặp nàng, tức thì lập tức nghĩ tới phân tích của Chu ban đầu về thân phận của người chủ chiếc xe kia.
Điền Diệu Văn thấy Diệp Tiểu Thiên vẫn còn nhìn chằm chằm vào nàng, liền trừng mắt, nhả ra từng tiếng: - Từ trên người ta, biến, xuống ngay. .