Lúc này Diệp Tiểu Thiên mới tỉnh ngộ, tay của mình vẫn còn đặt trên ngực của nàng. Tuy lúc rơi xuống, giữa hai người còn cách một ít cỏ dại, thân thể cũng không tiếp xúc đặc biệt mật thiết, nhưng cái tay lại xuyên qua bụi cỏ, đặt ngay trên bộ ngực của người ta.
Ohm. . . Thật mềm mại lại còn co dãn. Không ngờ một cô nương có cốt cách ôn nhu mảnh mai lại được chăm sóc tốt như vậy. Diệp Tiểu Thiển lưu luyến nâng tay, trở mình, ngồi quỳ
một bên, cười trừ nói: - Cô nương, ngươi. . . .
Diệp Tiểu Thiên nói chưa dứt lời thì Điền Diệu Văn đã đá tới một cước. Điền đại cô nương chưa từng bị nam nhân chiếm tiện nghi lớn như vậy. Tuy nàng hiểu Diệp Tiểu Thiên không phải cố ý nhưng trong lòng vẫn tức giận. Do chân phải bị thương, động tác của nàng không dám quá nhanh để tránh ảnh hưởng đến vết thương, nên Diệp Tiểu Thiên rất dễ dàng dùng một tay nắm lấy chân nàng.
). Bàn chân này thật nhỏ, một tay có thể nắm giữ, bắp chân còn rất rắn chắc. Vật liệu chiếc quần cũng không tệ. Nhìn qua thì không thấy thu hút, sờ tới sờ lui thì lại cực kỳ nhẵn nhụi.
Diệp Tiểu Thiên nắm chân nàng theo bản năng, Điền Diệu Văn vừa tức vừa xấu hổ nói: - Ngươi là cái đồ hỗn trường, lại còn dám chiếm tiện nghi của ta.
Diệp Tiểu Thiên nghiêm mặt nói: - Cô nương, cơm không thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung, người phải biết, ta vẫn là xử nam.
Điền Diệu Văn ngẩn ngơ nói: - Cái gì?
Diệp Tiểu Thiên nói: - Cô nương đây có phải là lần đầu tiên của người hay không nhưng ta thì là lần đầu tiên. Ngươi nói xem trong hai ta ai mới là người chịu thiệt.
Điền Diệu Văn tức giận phát ngất, buột miệng mắng: - Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi là nam nhân, ngươi lại so sánh với ta?
Diệp Tiểu Thiên buông chân nàng ra, xòe tay, uất ức nói: - Nam nhân thì sao? Nam nhân không có trinh tiết nhưng còn có tiết tháo. Cũng bởi vì nữ nhân cả người đều nghĩ như vậy cho nên nam nhân mới yên tâm thoải mái đi tìm hoa vấn liễu.
Ngay lúc Điền Diệu Văn bị Diệp Tiểu Thiên khiến cho tức giận thất điên bát đảo thì Triệu Văn Viễn chạy đến bên cạnh rãnh mương, giả mù sa mưa kêu lên : - Diệp đại nhân, ngươi không sao chứ. Ở đây có vị cô nương. . . à, người tìm được người mất tích rồi hả?
Lúc trước Triệu Văn Viễn thấy nàng lén lén lút lút ẩn thân ở bụi cỏ, đã biết rõ nàng không cách nào xác định thân phận của bọn họ, không dám xuất hiện gặp mặt, vốn định lừa đảo, tốt nhất là không tìm được nàng. Ai ngờ Diệp Tiểu Thiên ngã một phát vào rãnh mương, Triệu Văn vội vàng quay lại.
Diệp đại nhân . . .
Điền Diệu Văn nghe xong tiếng gọi này của Triệu Văn Viễn, một đôi mắt ngập nước hướng về phía Diệp Tiểu Thiên. Thấy thế nào cũng đều là bộ dáng e sợ nhưng thật ra nàng chỉ có chút kinh ngạc. Chỉ tiếc là nàng cho dù tức giận, xấu hổ, xem thường thì vĩnh viễn vẫn là bộ dáng quyến rũ.
Điền Diệu Văn dùng đôi mắt ngập nước liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên, kinh ngạc nói: - Ngươi là Điền sử huyện Hồ Điệp Tiểu Thiên.
Có thể được gọi là đại nhân thì hẳn phải là người làm quan. Mà viên chức ở huyện Hồ không nhiều hơn mười người. Trong đó chỉ có một người họ Diệp. Ngay khi Triệu Văn Viễn gọi một tiếng, Điền Diệu Văn liền biết được thân phận của Diệp Tiểu Thiên. Nàng có nghe nói về Diệp Tiểu Thiên từ lâu nhưng lại chưa từng thấy khuôn mặt của hắn.
Diệp Tiểu Thiên vẫn tay với Triệu Văn Viễn, rồi quay sang Điền Diệu Văn vui vẻ nói : - Chính là bản quan. Không thể tưởng tượng được cô nương cũng biết danh tự bản quan. Ha ha. Xem ra bên ngoài bản quan cũng đã nổi tiếng. Lại không biết cô nương là người nơi nào? Đã gặp sơn tặc sao?
- Ta là. . .
Điền Diệu Văn ngập ngừng một chút, rồi tự nhiên nói: - Ta là cháu gái của Vương Chi bộ quý huyện, từng nghe cậu đề cập tới người. Vừa nghe người kia chào hỏi nên biết thân phận đại nhân của ngươi.
Điền Diệu Văn nói đến đây, vẻ mặt bi thương, nói: - Nồ gia từ Quý Dương phủ đến, vốn được người nhà hộ tống tiến vào huyện Hồ gặp cậu ai ngờ trên đường gặp phải. . .
Điền Diệu Văn trời sinh đã có vẻ ngoài e ấp mỏng manh, cho dù khi tức giận trừng mắt cũng mang theo vẻ điềm đạm đáng yêu. Giờ phút này mặc dù có chút làm bộ làm tịch nhưng thần sắc không có gì khác biệt cho nên Diệp Tiểu Thiên không hề phát hiện ra điểm nào đáng nghi.
Nghe nói là cháu gái Vương chi bộ, Diệp Tiểu Thiên không khỏi vui mừng. Bây giờ hắn cùng Hoa Tình Phong, Từ Bá Di đấu đến cao trào. Vương chi bộ theo phe nào đối với hắn cực kỳ quan trọng. Có thể nói như vậy, nếu như Hoa Tình Phong, Từ Bá Di, Vương Ninh cùng La Tiểu Di bốn người đều có địch ý với hắn thì dù hắn có bản lãnh bằng trời thì cũng không thể lăn lộn tại huyện Hồ.
Hiện nay may mà La Tiểu Diệp đứng về bên hắn, Vương chi bộ có thái độ ám muội, đang gõ Thái Cực Quyền, mà Hoa Tình Phong là kẻ gặp chuyện đều có đầu rụt cổ. Từ Bá Di nhiều lần tổn thất dưới tay hắn. Diệp Tiểu Thiên đang tranh thủ sự ủng hộ của Vương chủ bộ. Hiện nay cứu được cháu gái của y, đây không phải là cơ hội tốt để gia tăng tình hữu nghị song phương sao.
Diệp Tiểu Thiến tranh thủ thời gian chỉnh ngay ngắn lại bộ quan phục, tao nhã lễ phép nói: - Cô nương xin bớt đau buồn. Nhân sinh trên đời thường không được như ý. . . . Khục. . . cảnh nội bổn huyện phát sinh loại đại án này, Diệp mỗ thân là Điển sự không thể đổ trách nhiệm cho người khác, ngươi yên tâm, bổn quan nhất định sẽ bắt hung thủ về quy án.
Điền Diệu Văn nghe hắn giở giọng quan lớn, hết lần này tới lần khác nói chẳng ra cái gì cả, trong lòng liền khinh bỉ hắn. Lúc này bởi vì Triệu Văn Viễn hô to một tiếng, người tìm tòi xung quanh đều tập trung tới đây, Diệp Tiểu Thiên vội nói: - Cô nương, chúng ta đi thôi.
Lúc này Chu ban đầu dùng thủy hỏa côn (gậy công sai) gầy gầy bụi cỏ, tự bản thân đi _xuống, nói với Diệp Tiểu Thiên: - Đại nhân, bên kia phát hiện thấy một cỗ thi thể.
Giọng Điền Diệu Văn hơi sầu não, nói: - Đó là hộ vệ của ta, yểm hộ ta một đường đến tận đây, bị thương nặng mà chết. Xin các ngươi mang thi thể của y về, ta muốn an táng cho y thật tốt.
Diệp Tiểu Thiên gật đầu, nói: - Nên làm như vậy. Mã Huy, các ngươi mang thi thể kia đi. Cô nương, xin mời.
Điền Diệu Văn đứng dậy một cách chậm rãi, hai hàng lông mày thanh tú không tự chủ nhíu lại. Diệp Tiểu Thiên xem xét thế đứng của nàng, chân phải chỉ dùng mũi chân, không khỏi hói: - Người bị thương?
Điền Diệu Văn nói: - Vừa rồi bị sơn tặc đuổi theo, chạy trốn gấp quá đến nỗi đau chân.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Xem ra rất nghiêm trọng, ngươi còn có thể đi bộ sao?
Điền Diệu Văn dùng mũi chân thăm dò một chút, lắc đầu.
Triệu Văn Viễn, Ha Hạo và cả bọn quay lại nhìn nhau, đều có chút khó xử. Vị cô nương này không đi được, vậy chỉ có thể cõng nàng rời đi. Nhưng người ta là một cô nữa trẻ, nam nữ thụ thụ bất thân đây. Nếu như nàng xấu một chút còn tốt, cõng nàng cũng không khiến mọi người hiểu lầm. Đằng này nàng lại là thiếu nữ xinh đẹp, ai không biết xấu hổ chủ động xin đi giết giặc?
Chần chờ một lát, Chu ban đầu tằng hắng một cái, dũng cảm đứng ra, nói: - Cô nương, Chu mỗ là ban đầu bốn huyện. Người xem tuổi tác ta lớn như vậy, cũng gần bằng tuổi với lệnh tôn. Như vậy để Chu mô công người xuống núi có được không?
Điền Diệu Văn cắn môi, đôi mắt đẹp nhìn Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nói: - Cám ơn Chu ban đầu, tuổi ngài đã lớn như vậy sao dám làm phiền. Không bằng . . . mời Diệp Điền sử cõng ta xuống núi, có thể không ?
- Ta?
Diệp Tiểu Thiên chỉ chỉ cái mũi của mình, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lòng hư vinh của nam nhân phát tác, hắn nhất thời đắc ý.
Diệp Tiểu Thiên tiến lên hai bước, eo khẽ cong, hào khí vượt mây mà nói: - Tới, ta cõng ngươi.
Vì người khác mà làm trâu làm ngựa còn có thể cam tâm tình nguyện như thế, cũng chỉ có mỹ nữ mới có mị lực bậc này.
Kỳ thật Điền Diệu Văn muốn Diệp Tiểu Thiên công nàng nguyên nhân rất đơn giản. Nàng chán ghét nam nhân. Nếu như có khả năng, nàng không muốn để cho bất kỳ người đàn ông nào thân cận. Nhưng không có ai cõng nàng thì nàng không có cách nào xuống núi. Diệp Tiểu Thiên đã từng tiếp xúc qua thân thể nàng, cũng chỉ đành tuyển hắn. Không muốn lại để cho nam nhân thứ hai tiếp xúc thân thể nàng .
Chu ban đầu lúng túng, sờ lên râu ria, thầm nghĩ: "Ưu thế vẫn thuộc về người trẻ.
Cái sườn đất này rất dốc. Có cỏ dại đổ xuống, dưới chân thì càng trượt, Diệp Tiểu Thiên mặc giày quan rất bất tiện. Nhưng sau khi Diệp Tiểu Thiên cõng Điền Diệu Văn, cảm giác thân thể nàng nhẹ nhàng, mềm mại không xương, rõ ràng có cốt cách của người ôn nhu mảnh khảnh, nằm ở trên lưng lại không có một chút cảm giác gầy trơ xương, phảng phất tựa như một tấm bông.
Nhất là khi Diệp Tiểu Thiên dùng hai tay nâng đỡ lấy nàng, tiếp cận hai đùi, da thịt vừa . chạm vào, bên trong mập nhuận phong phú lực đàn hồi, rõ ràng cách hai tầng quần áo, đầu ngón tay lại có một loại cảm giác nhúng vào bơ, tỉ mỉ không dứt, khiến cho tinh thần Diệp Tiểu Thiên không khỏi đại chấn, phảng phất giống như một con trâu đực đang phát tình, xoát xoát xoát xoát bốn bước liền đi tới rãnh mương bên trên.
Những người khác nâng thi thể Tiểu Triệu lên, một đoàn người bắt đầu xuống núi. Điền Diệu Văn mặc dù cơ thể nhẹ nhàng, nhưng cũng có trọng lượng, Diệp Tiểu Thiên cũng không phải là cái loại nam nhân cường tráng như dã thú Quả Cơ Cách Long, đi một hồi liền dần thấy đuối sức.
Hơn nữa Điền Diệu Văn không phải nằm toàn thân trên người hắn, cái eo có chút nâng cao, tránh cho thân thể tiếp xúc quá nhiều với hắn, bởi vậy Diệp Tiểu Thiên càng có cảm giác cố hết sức. Cảm giác thân thể Điền Diệu Văn như muốn trượt xuống, Diệp Tiểu Thiên dùng lực xóc một chút.
Điền Diệu Văn thở nhẹ một tiếng: YAA. A. A. . . Lúc thân thể mềm mại lại rơi xuống, hai tay Diệp Tiểu Thiên vừa vặn tiếp được cái mông của nàng. Xấu hổ, Điền Diệu Văn trỡn thẳng lưng. Nàng cho rằng Diệp Tiểu Thiên đang cố ý chấm mút, thầm bực mình. Cánh tay ôm trên cô Diệp Tiểu Thiên lặng lẽ co rụt lại, cổ dùng sức nhéo một cái trên vai hắn.
Ah
Diệp Tiểu Thiên hét thảm một tiếng khiến cho đám người Triệu Văn Viễn nhao nhao ghé mắt nhì. Diệp Tiểu Thiên tằng hăng nói: - Vậy mà đã quen thỉnh giáo họ tên của cô nương đây. Ah, tên của cô nương thì không nên nói cho người ngoài biết.
Diệp Tiểu Thiên nói xong thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này không chỉ yêu mì giống mèo Ba Tư ma còn biết cào người. Lại không biết lên núi nhiều có ngày gặp hổ, cô gái nhỏ này như thể nào chỉ phát uy đơn giản như vậy. Chỉ là nàng không có biện pháp để đại phát nữ uy mà thôi.
Mọi người nghe Diệp Tiểu Thiên nói, trong lòng không chấp nhận được. Hỏi thăm họ tên mà thôi, có phải như bình thường vẫn giết heo không? Diệp đại nhân cố làm vẻ đấy hay là có chủ ý với người ta.
Điền Diệu Văn ghé trên lưng Diệp Tiểu Thiên, ôn nhu nói: - Bầu không khí Quý Châu cùng Trung Nguyên có sự khác biệt. Nói họ tên của cô nương cũng không có chuyện gì. Điền sử đại nhân lăng nghe: - Ta họ Điền, tiểu tự là Nhận Châm.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Nhận Chân? Họ tên của cô nương rất kỳ quái.
Nói xong, Diệp Tiểu Thiên ép nàng vào người, hai tay liền dùng sức nắm một chút tỏ vẻ trả thù. A, cô nương này nhìn xem gây yếu, nhưng bờ mông rất có thịt, đẹp đẽ như lễ, cực kỳ rắn chắc, co dãn dị thường kinh người, đưa tay chộp một cái, dường như có cảm giác lưu động của bắp thịt trơn mượt.
Thân thể Điền Diệu Văn cứng đờ. Diệp Tiểu Thiên như thế nào cũng xuất thân cử nhân là mệnh quan đương triều, sao lại vô sỉ như vậy? Điền Diệu Văn không nghĩ tới Diệp Tiểu Thiên lại du côn như thế, nàng căn chặt răng nói: - Là Nhận Châm. Là một cây châm cứng rắn, sắc nhọn đấy.
Điền Diệu Văn vừa nói, vừa duỗi ra hai ngón tay thon dài cấu véo dưới xương sườn Diệp Tiểu Thiên, dùng sức vặn, nói đến chữ Nhận" là được một vòng, nói đến chữ Châm lại được một vòng. Ngươi là mười một, ta làm mười lăm, dù sao, ta tuyệt không có chịu thiệt.
Lần này Điền Diệu Văn véo thật hung ác. Diệp Tiểu Thiên cắn răng cố gắng chống lại sự thống khổ của kim đâm, hai mắt trợn lên, cắn răng nói: - Nhận Châm. . . Hắc. . . danh tự rất rất khác biệt, êm tai. . .
Diệp Tiểu Thiên vừa nói, vừa giang hai tay ra, rất nhanh, mở ra, rất nhanh, bóp lại. . . dường như đang nhào bột vậy, mềm nhũn, êm ái, xúc cảm trào dâng, thoải mái thể nghiệm. . .